Chương 20: Gặp lại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nửa canh giờ mọi người rời khỏi, thân ảnh nhỏ xinh trên giường bắt đầu có dấu hiệu tỉnh giấc, mi mắt dài như cánh bướm rung nhẹ, ấn đường nàng khẽ chau lại, sau đó nặng nề mở mắt làm lộ ra đôi tử mâu trong suốt đầy sương mờ.

Đầu nàng đau quá... 

Nàng đưa tay xoa nhẹ ấn đường, rồi từ từ ngồi dậy, theo bản năng quan sát xung quanh thì thấy chính mình đang ngồi trên một chiếc giường băng bốn phía đều tỏa ra khói lạnh, không gian căn phòng bị bao trùm bởi bóng tối, không có gì đặc biệt cả. Quân Dao chậm rãi lê thân thể mệt nhọc của mình xuống giường, men theo lối ánh sáng duy nhất đi ra khỏi căn phòng nhỏ. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, vô tình chiếu qua cánh cửa sổ đối diện rồi chiếu thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, vô tình làm nổi bật lên làn da trắng trẻo nhưng có chút nhợt nhạt đó. Sự yếu ớt lộ rõ qua thân hình mảnh mai nhưng lại không làm nhòa đi cỗ khi chất cao quý bẩm sinh. 

Vì đã lâu không tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời, nên vừa bước ra ngoài nàng đã không thể thích ứng ngay với ánh sáng mà phải đứng một chút mới có thể hoàn toàn bình thường. Không hiểu vì sao khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy cơ thể mình rất lạ. Dường như là nàng nhưng lại không phải hoàn toàn là nàng. Chẳng phải chủ nhân đem nàng đến đây sao, sao bây giờ lại không thấy đâu. Hơn nữa... nàng trở thành người từ bao giờ? 

Quân Dao mang theo nghi hoặc meo theo ký ức không tên mà thất thần ra khỏi Sở Ly Cung. 

--------------------------------------

Lúc này ngay bên trong vườn thượng uyển cách Sở Ly Cung không xa lại tập hợp một đám tiểu thư oanh oanh yến yến đang ngồi tán gẫu, tiếng cười đùa lanh lảnh vang khắp nơi. Châu Tuyết Sương cùng đám tỷ muội tốt của nàng ta hôm nay vẫn muốn ở thêm Thiên Cung vài ngày, thuận tiện tìm cách tiếp cận các vị thượng thần. 

Vườn thượng uyển của Thiên Giới nổi tiếng muôn hoa khoe sắc, hơn nữa những loài hoa này đều là do tộc trưởng của Hoa Tộc là Liên Hoa Thần Nữ đích thân chế tạo và chăm sóc, phàm là nữ nhân đều không thể rời mắt khỏi những khóm hoa xinh đẹp đó, mùi hường thơm ngát, màu sắc sặc sỡ tươi đẹp ai mà không thích chứ. Châu Tuyết Sương thích thú nhìn ngắm những đóa mẫu đơn đang nở rộ thì vô tình lướt qua mảng vườn khác cách đó không xa, khác với vẻ tươi mới đầy màu sắc sinh động ở này thì mảnh vườn bên kia lại mang một màu đỏ u buồn cô liêu, những khóm mạn châu sa hoa nay đã nở đỏ cả một mảng lớn trong vườn. Tuy không muốn  nhưng nàng ta lại vừa không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp âm u cô tịch đó, đẹp đến chói mắt, đẹp đến nặng lòng.

'' Ta cứ tưởng mạn châu sa hoa chỉ có trên Tuyết Linh Sơn, không ngờ Thiên Hậu lại ưu ái cho một mảnh vườn ở Thượng Uyển như vậy'' Một vị tiểu thư nói

Mọi người nghe vậy, như tìm được chủ đề để bàn luận:

'' Còn không phải vì vị thần nữ kia sao, uất ức đến mức nào mới có thể tạo ra một loài hoa khiến người khác nhìn vào lại nặng trĩu đến vậy chứ''

''Các ngươi có bao giờ nhìn thấy nàng ấy chưa?''

''Tất nhiên là chưa rồi, nghe nói khi sinh thời nàng ấy chưa từng bước khỏi thiên giới nửa bước, nhưng tiếng vang lại đồn xa trên khắp tứ hải bát hoang đấy''

Lòng tò mò bát quái của những vị tiểu thư cứ thế bị khơi dậy, một người trong đó không nhịn được bèn hỏi:

''Nàng ta... đẹp lắm sao?''

''Không phải đẹp, mà là rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt của nàng ấy, được ví như dãy ngân hà của Thiên Giới, nghe nói Thiên hậu nương nương coi nàng như con gái của mình, tuy là thần nữ nhưng lại không khác gì công chúa duy nhất trong thiên cung này, các cô còn chưa biết... Tứ Đại Thượng Thần sủng nàng ấy đến nổi không việc gì là không làm, chỉ trừ cái vị lạnh lùng trong Sở Ly Cung kia, nhưng không ngờ.... nàng ấy lại đi thích người đó, thích đến nổi bỏ cả mạng''

'' Thật đáng thương....''

Trong khi ai cũng đồng tình thương hại cho vị thần nữ xấu số kia thì Châu Tuyết Sương lại cười khẩy,  ánh mắt thâm độc nhìn vườn mạn châu sa hoa càng thêm thâm trầm độc ác, sau đó lên tiếng:'

'' Đáng thương sao? Là do nàng ta không biết lượng sức thôi, nếu nàng ta an phận một chút thì làm gì đến nổi như thế''

Cạch

'' Ai đó?'' 

Tiếng quát vừa dứt, tà áo trắng tinh sau lùm cây kia khẽ động nhưng lại không nhúc nhích gì. Châu Tuyết Sương dùng tay phất nhẹ một cái, lùm cây kia không tiếng động mà di chuyển làm lộ ra một sườn mặt trắng nõn, đương cong hoàn hảo đến không có khuyết điểm. Có một nữ tử mặc bạch y không biết đã đứng đó từ bao giờ, nàng đang cúi đầu nhẹ như đăm chiêu điều gì đó, mái tóc đen dài óng mượt được xỏa tùy ý rơi trên bờ vai mảnh khảnh. Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng với nét nghiêng hoàn hảo đó thì ắt hẳn đây là một mỹ nhân. 

Châu Tuyết Sương thấy thế thì càng tức giận, nhìn cách ăn mặt thì chắc chắn là một tiện tỳ nào đó, nàng ta không hề kiên dè gì nữa mà đứng dậy đi về phía nữ tử. 

Về phía Quân Dao, khi những câu chữ đó được nàng vô tình nghe được thì cơn đau đầu lại bỗng nhiên ập đến lần nữa, nàng thống khổ nhắm nghiền mắt, nhưng tuyệt không thốt ra tiếng kêu nào mà cúi nhẹ đầu tiếp thu một luồng ký ức xa lạ ùa về

''Hừ, Châu Sa ơi là Châu Sa, ngươi còn chưa tỉnh lại sao, ngươi cố gắng nhiều như vậy, xem xem người ta có nhìn ngươi cái nào không? Đến cả cái tên của ngươi chàng ấy cũng lười kêu nữa là, nghĩ xem cả cái tứ hải bát hoang này người theo đuổi ngưỡng mộ chàng ấy nhiều bao nhiêu, chỉ bằng một thần nữ nhỏ bé như ngươi mà cũng tùy tiện muốn đeo bám chàng, đừng nói là 500 năm, một nghìn năm đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ có một thôi''

Dứt lời, nữ tử đó còn cười khẩy một cái, lấy ra từ trong tay áo một chiếc nhẫn ngọc bích trắng bóng loáng, đắc ý nói:

'' Ngươi cũng thôi ý định đi, sắp đến nghe nói thiên đế sẽ ban hôn cho hai chúng ta, ngay cả vật đính ước chàng cũng đã trao ta, chắc ngươi nhận ra chiếc nhẫn này chứ, vậy nên..... đừng luống sâu thêm nữa''

Không sai, cả thiên giới này ai mà không biết chiếc nhẫn đó là vật bất ly thân của Sở Ly Thượng Thần chứ, nó đã ở trên tay của ngài ấy từ thuở đầu sơ khai, chưa ai từng thấy ngài ấy tháo chiếc nhẫn xuống. Cho dù là nàng, cũng chưa từng được chạm vào cái nhẫn nhưng lúc này đây, nó đã ở trên tay của một nữ nhân khác, và nó được dùng như một thứ công cụ để vùi dập đi thứ tình yêu hèn mọn của nàng. 

Dưới bầu trời cực quang của năm đó, tim nàng đau đến khốn cùng, nhưng vẫn kiên trì đến cùng, vì nàng nghĩ.. biết đâu nàng ta cố ý lừa nàng. Nàng ôm lấy hy vọng nhỏ nhoi trở về vườn anh đào tự liếm lấy vết thương lòng, lấy đủ mọi lý do để bao biện cho sự cố chấp của bản thân. Cho đến một ngày... mọi cái cớ của nàng đã trở nên vô nghĩa, tình yêu của nàng bị bọn họ vùi dập đến không thể ngoi lên được. 

''Trước giờ ta cố gắng nhiều như vậy, chàng có từng thích qua ta chưa... dù chỉ là một chút''

Trong lòng nàng thầm cầu xin hắn, cầu xin hắn cho nàng một sự an ủi cuối cùng, thế nhưng kết quả thật nực cười:

''Chưa từng, bổn tọa một chút cũng chưa từng yêu ngươi''

Tình yêu, sự hy vọng của nàng đều bị dập tắt. Sự oán niệm, sự chấp nhất tất cả hóa thành một lời nguyền rủa, nhưng lại nguyền rủa chính bản thân nàng. 

Rồi sau đó nàng hồi sinh luân hồi ở những kiếp khác, tình cảm gia đình, tình bạn bè, tất cả nàng đều có, nhưng chỉ có tình yêu là thứ duy nhất nàng chưa từng trải qua . Vì nàng đã từng khinh thường thứ gọi là tình yêu đó, hoặc là con tim của nàng đã quá mệt mỏi. 

Tưởng chừng mọi thứ đã dừng lại, nhưng số mệnh lại bắt nàng quay lại đây,bắt nàng phải đối diện với nỗi đau năm xưa, mọi thứ đếu phải quay lại nơi bắt đầu. Châu Sa Thần Nữ cuối cùng đã quay về. 

''Ngươi là ai mà dám ở đây nghe lén?''

Châu Tuyết Sương cũng những tỷ muội của cô ta đi đến để nhìn rõ kẻ nghe lén này. Nhưng nàng cứ cúi gằm mặt. Không cho nàng ta một phản ứng nào.

Châu Sa nhíu nhẹ chân mày sau đó từ từ mở ra mâu quang, trong mắt không còn vẻ mờ mịt đáng yêu như thường ngày nữa mà là sự lạnh nhạt cao ngạo, nhìn thẳng vào đám oanh yến trước mặt.

Đẹp

Đẹp quá

Bạch y nữ tử trước mắt mày mục như họa, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt trong suốt lạnh nhạt đó. Đây không phải là đôi tử mâu bọn họ mới bàn luận khi nãy sao?

Cùng lúc đó... hàng loạt những tiếng bước chân vội vã được truyền đến đây. Một giọng trầm khàn vang lên phía sau nàng:

'' Sa Nhi....''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net