Chương 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Đàm một thân máu bẩn, lại ở trong động phòng lụt trốn nửa ngày, có thể tốt đến đâu? Trên tóc nàng còn dính mấy cọng cỏ nhỏ nữa chứ!

Huyền Thương quân nhíu mày: "Nàng. . . . . . dáng vẻ như thế, còn ra thể thống gì. Thanh Khiết quyết nàng không phải đã sớm học qua rồi à?"

Dứt lời, hắn liền thấy ngọn lửa trong mắt Dạ Đàm dần dần lụi tàn, biến thành tro bụi lạnh như băng. Người trước mặt, không phải bọn họ. Hắn là Huyền Thương Thần Quân cao cao tại thượng, là vị thần đáng kính tự xưng là từ bi, hắn không ăn khói lửa nhân gian, cũng không biết nỗi khổ trần thế. Đương nhiên, cũng sẽ không có được buồn vui yêu ghét của phàm nhân.

Dạ Đàm lạnh giá mà đáp lại ánh mắt của hắn, nói: "Nếu ngươi đã tỉnh, Hồng Quang Bảo Tình này, ngươi có thể lấy ra được rồi chứ?"

Thiếu Điển Hữu Cầm ngây ngẩn.

Đó là câu đầu tiên nàng nói với hắn sau khi hắn tỉnh dậy.

Mà thần thức của hắn, vẫn còn lưu lại lần gặp mặt cuối cùng của Thiếu Điển Lạt Mục, Văn Nhân Hữu Cầm và Mai Hữu Cầm cùng nàng. Nàng chăm chú nhìn bọn họ, rơi lệ đầy mặt. Lông mày của hắn dính vào nhau, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như thế, hắn nói không được một câu nào.

Ngoài điện, một giọng nói vang lên: "Hữu Cầm!"

Thiếu Điển Hữu Cầm quay đầu lại, một hương hoa thanh nhã bức tới. Một bóng dáng màu vàng kim nhạt theo hương hoa chạy về phía hắn, một phen ôm lấy eo hắn: "Bọn họ đều nói chàng tỉnh rồi! Hóa ra là thật!"

Là nguyên Thủy Tiên hoa lệnh sứ Bộ Vi Nguyệt. Thiếu Điển Hữu Cầm nhìn thoáng qua Dạ Đàm, không dấu vết mà lấy tay tách nàng ta ra, hỏi: "Cô trở lại Thiên giới rồi à?"

Bộ Vi Nguyệt vội vàng buông hắn ra, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua Dạ Đàm, thật có lỗi mà cười cười, nói: "Ta thực sự là rất vui mừng. Nhất thời thất lễ, xin quân thượng đừng trách. Cũng. . . . . . xin Thanh Quỳ công chúa thứ lỗi."

Thiếu Điển Hữu Cầm gật gật đầu, nói với Dạ Đàm: "Nàng về Thiên Ba viện trước đi, những chuyện khác, ngày sau hẳn nói."

Dạ Đàm đương nhiên không cam lòng bị phớt lờ như vậy, nàng nói: "Ta có ơn cứu mạng với quân thượng, với cách đối nhân xử thế của quân thượng, đương nhiên nên đặt việc đền ơn lên hàng đầu, đúng không?"

Nàng từng bước áp sát, Thiếu Điển Hữu Cầm cho dù có bị ngốc đi chăng nữa, cũng biết lúc này tuyệt đối không thể lấy đi Hồng Quang Bảo Tình được. Nếu không. . . . . . nếu nàng rời đi, mình biết đi đến nơi nào tìm chứ? Trong lòng hắn rối bời, nhưng suy cho cùng vẫn là Thần Quân, trí kế vô song. Hắn ôm trán, nói: "Bản quân. . . . . . đầu đau muốn nứt ra. Viễn Tụ, đỡ ta vào trong. Mời Thiên Tôn lần nữa chẩn bệnh cho ta."

Thanh Hành quân nghe vậy, nào còn do dự? Lập tức đỡ hắn bước vào trong nội điện.

Dạ Đàm thiếu chút nữa là thở ra lửa giận.

Đường đường là Thần Quân, lại có thể giả bệnh bỏ chạy. Mặt dạn mày dày!

Bộ Vi Nguyệt đứng ở một bên, thu hết nét mặt của Dạ Đàm vào đáy mắt. Thấy nàng tức giận, Bộ Vi Nguyệt cười dịu dàng, nói: "Hữu Cầm xử sự xa cách, lúc này lại vừa mới thức tỉnh, khó tránh không muốn nói chuyện. Bao nhiêu năm nay đều là cái tính khí đó, ta sẽ khuyên chàng, Thanh Quỳ công chúa đừng giận chàng."

Lúc nàng ta nói lời này, bộ dáng nghiễm nhiên của một đôi bạn cũ tri âm, thể hiện khắp nơi mình hiểu rõ Thiếu Điển Hữu Cầm. Nhưng nàng ta lại nhìn lầm Dạ Đàm rồi —— khi Dạ Đàm khó chịu trong lòng, nhất định là phải khiến cho người khác cũng khó chịu mới sảng khoái.

Cho nên nàng nhìn Bộ Vi Nguyệt một cái, phá hư chủ ý tiện tay xe đến. Nàng nói: "Ta không có giận hắn, chỉ là hắn giao vật bên người cho ta bảo quản như thế. Ta dù sao cũng phải trả hắn mới đúng."

Nói đoạn, nàng từ bên hông lấy ra túi Càn Khôn của Huyền Thương quân, rồi lấy ra Hi Thị cầm của Huyền Thương quân.

Ý cười trên mặt Bộ Vi Nguyệt tiêu tan toàn bộ.

Hi Thị cầm là pháp bảo bản mạng của Huyền Thương quân, bình thường tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào. Dạ Đàm lại chậm rãi lục ra bảo kiếm của Huyền Thương quân, cuối cùng, nàng giả vờ như không cẩn thận, từ bên trong lấy ra cái yếm của mình, chính là cái mà ngày đó Huyền Thuyền quân "trộm đi". Mấy thứ này, nàng đương nhiên không định trả. Nhưng nếu Bộ Vi Nguyệt kiên quyết muốn lên mặt với nàng, nàng cũng sẽ hào phóng một lần.

Nàng "ai nha" một tiếng, học kiểu thật có lỗi mà cười cười giống như Bộ Vi Nguyệt: "Người này thật là. . . . . . vật như vậy cũng bỏ vào trong này, để cho người khác thấy. . . . . . thật xấu hổ quá đi mất!"

Nàng đưa túi Càn Khôn cho Bộ Vi Nguyệt: "Làm phiền Vi Nguyệt tỷ tỷ chuyển giao cho hắn, dù sao còn chưa thành thân, ta tự tay chuyển giao, nếu để người khác thấy, chỉ sợ chọc cho người ta chê trách."

. . . . . . Nhờ phúc của nàng, Bộ Vi Nguyệt thực sự khó chịu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net