Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi còn có tâm trí lo lắng cho người khác à?

Huyền Thương quân đành chịu, vẫn là Tử Vu nhỏ giọng nói: "Ở Thiên giới mọi người sau khi học pháp thuật, phần lớn sẽ dùng tu vi điều chỉnh vẻ ngoài. Nhưng bên trong pháp trận này, lại ngăn cách tu vi, cho nên trước đó có sử dụng thuật điều chỉnh vẻ ngoài cũng sẽ khôi phục về nguyên trạng."

Dạ Đàm vỗ vỗ trán: "Cái này không phải kết giới, quả thực chính là một tấm vải tẩy trang!" Nói xong, nàng đột nhiên quay đầu lại, nghi ngờ nhìn thoáng qua Huyền Thương quân, sau đó Huyền Thương quân chợt nghe nàng lẩm bẩm: "Ây dà, có một người, nhìn thì cũng ra hình ra dạng phết đó, nhưng nếu tẩy trang, không biết còn lại bộ mặt quái dị gì đây."

Sắc mặt Huyền Thương quân xanh xám, Tử Vu nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Không phải vậy đâu. Kỳ thực huynh trưởng. . . . . ."

Nói còn chưa hết câu, Văn Xương đế quân đã quát: "Ở trường thi, không được châu đầu ghé tai (rỉ tai thì thầm)!"

Tử Vu không dám nói tiếp nữa.

Dạ Đàm thì không sợ ông, nàng hỏi: "Chúng ta phải đợi bao lâu nhỉ?"

Bên cạnh, Hồ Tuy yên lặng làm dấu ba ngón tay: "Khoảng chừng ba ngày."

"Chỉ một cái thuật pháp như vậy mà phải kiểm tra ba ngày á? !" Dạ Đàm kinh hãi, "Ta là người sát hạch cuối cùng, vậy chẳng phải là phải ở đây chờ tận ba ngày sao? !"

Trong kết giới, Văn Xương đế quân thực sự là tức giận tới râu cũng vểnh lên. Thứ không biết liêm sỉ! Nếu không phải Tam Tôn đều tới, Huyền Thương Thần Quân lại đích thân cầu tình, ngươi có thể có thời gian ba ngày này để học bù không? Ông giận dữ hỏi: "Sao, ngươi đang rất gấp à?"

Đám người Càn Khôn Pháp Tổ lấy tay che mặt —— cầu xin ngươi đừng nói nữa. Nhưng Dạ Đàm hiển nhiên không hề nghe thấy lời thỉnh cầu của bọn họ, nàng nói: "Cái này không phải vô nghĩa sao? Nhân tộc chúng ta có câu danh ngôn, gọi là 'thánh nhân bất quý xích chi bích nhi trọng tấc chi âm' (*). Ba ngày á, đáng giá bao nhiêu cái 'xích chi bích' rồi? Ông đền cho ta à?"

(*) 'thánh nhân bất quý xích chi bích nhi trọng tấc chi âm': thời gian mà bóng mặt trời di động một tấc, ý là khoảng thời gian rất ngắn.

Ta. . . . . . Văn Xương đế quân chỉ tay phải vào nàng, ngón trỏ run bần bật, nửa ngày nói không được một câu nào —— dựa vào phẩm chất của ngươi, còn "Thánh nhân trọng tấc chi âm" nữa hả? !

Ông gần như là rống lên: "Ngươi cút vào đây cho ta, lập tức kiểm tra! Không đạt Ất đẳng, tự mình cút đi, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa! !"

Ba vị Thiên Tôn nhắm mắt lại, cũng rất không muốn sống nữa.

Dạ Đàm đạp lên ánh mắt của mọi người mà cút vào, đi thẳng tới trước mặt cây chuối. Cực quang bảy sắc bồng bềnh lần lượt thay đổi, nàng như được khoác lên một tấm lụa màu, ngũ quan vậy mà không hề có nửa phần thay đổi. Nữ nhân này, nàng chưa từng dùng qua thuật pháp điều chỉnh dung nhan.

Nhóm thiếu niên đều sửng sốt, sau đó, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Dạ Đàm bấm tay niệm chú, một đạo ánh sáng nhu hoà ngưng tụ ở giữa ngón tay nàng. Gốc cây chuối tây bị lừa chà đạp tới hoàn toàn thay đổi kia, trong nháy mắt được truyền vào sức sống mới. Cành lá sống lại, thương tổn lành lặn.

Chỉ một lát sau khi thi triển thuật pháp, cả thân cây chuối tây nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Đại công cáo thành (việc lớn đã xong). Dạ Đàm phủi phủi bụi bẩn dính trên tay, hỏi: "Vậy ba ngày này ta có thể tự do hoạt động rồi chứ?"

Mọi người ở trường thi im như thóc. Qua hơn nửa ngày, Văn Xương đế quân mới hỏi: "Ngươi. . . . . . Ngươi từng học qua?" Nàng là Thiên phi, nếu Huyền Thương quân có dạy trước bài cho nàng thật cũng không có gì lạ.

Nhưng mà Dạ Đàm nói: "Không có nhé."

"Vậy. . . . . ." Văn Xương đế quân nhìn cây chuối tây, lại nhìn nàng, "Vậy Phùng Xuân thuật này, ngươi làm sao thông thạo được như thế?" Vừa rồi rõ ràng nàng vẫn luôn cho lừa ăn mà. . . . . .

Dạ Đàm đương nhiên nói: "Bởi vì vừa rồi ở trong tiết học ông đã giải thích rất kĩ càng tỉ mỉ đó." Nàng nhìn nhìn cái cây, lại nhìn sang Văn Xương đế quân, tròng mắt xoay tròn, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí: "Thế nào, bị trí tuệ vô song của bản công chúa thuyết phục rồi phải không?"

Văn Xương đế quân thất kinh trong lòng, cũng đột nhiên nhớ tới —— lúc trước Thần tộc định người này làm trữ phi, chính Càn Khôn Pháp Tổ cùng Phổ Hoá Thiên Tôn đích thân đo định căn cốt tư chất. Chuyện lớn quan trọng như vậy, hai người họ chẳng lẽ lại hành sự tắc trách sao?

Tư chất này của nàng, thực sự có thể so với quân thượng năm đó.

Ông thất kinh trong lòng, trên mặt cũng bất động thanh sắc —— phàm là người dạy học, không ai không thương học trò mới như sinh mệnh. Nhưng nếu hớn hở ra mặt quá cũng không được. Ông hừ lạnh: "Lúc kiểm tra tuỳ ý đến gần giám khảo, hạ xuống một đẳng."

"Này! ! Lão già kia, lòng dạ ông cũng quá hẹp hòi đi!" Dạ Đàm bị chọc cho tức giận. Nhưng cũng may lúc này, Văn Xương đế quân đã không còn muốn tranh cãi với nàng nữa, chỉ hừ lạnh nói: "Xéo xuống đi, lãnh sách pháp, chuẩn bị bài trang thứ mười bảy!"

Dạ Đàm nhận sách pháp từ chỗ Khôi Tinh, lúc lướt qua bên người Huyền Thương quân, nàng hỏi: "Vậy khoảng thời gian ba ngày này, ta có thể tự do hoạt động được rồi chứ? !"

Huyền Thương quân bị 'thần chuyển ý' này làm cho trở tay không kịp, nhưng lúc này đây, nàng dù sao cũng xem như là không chịu thua kém. Huyền Thương quân cảm thấy chính mình giống như một bà mẹ già khổ tâm, nói: "Nghỉ ngơi nửa ngày."

Dạ Đàm vô cùng phấn khích, nàng vội chạy tới trước mặt Càn Khôn Pháp Tổ, hất hất cằm, ý tứ rất rõ ràng —— chơi mạt chược đi nào! Càn Khôn Pháp Tổ tức khắc hiểu được, nháy mắt với mấy người Phổ Hoá Thiên Tôn, cả đám cùng nhau rút đi.

Huyền Hoàng Cảnh.

Càn Khôn Pháp Tổ, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn cùng Trấn Nguyên Tử thượng thần chơi mạt chược, Dạ Đàm thì ngồi xổm bên cạnh lò luyện của Càn Khôn Pháp Tổ, lục lọi tìm gì đó.

Trong lò luyện có không ít vật liệu luyện hoá thất bại, nàng lựa tới lựa lui một hồi, Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Tôm nhỏ, ngươi mới chỉ đánh vài ván, ở đằng kia tìm cái gì đấy?"

Dạ Đàm cũng không quay đầu lại: "Ta lục xem có bảo bối nào bị ông lãng phí không!"

"Ha ha." Càn Khôn Pháp Tổ nói, "Đều là những vật liệu vứt đi, có thể có bảo bối gì chứ."

"Chưa chắc đâu." Dạ Đàm liến thoắng, "Ở trong mắt ta, tất cả những thứ này đều là bảo bối."

Nàng thu thập một ít vật liệu vứt đi, không nói hai lời, lại bò lên lò luyện, trực tiếp mở lò luyện khí. Càn Khôn Pháp Tổ thập phần bất đắc dĩ: "Tôm nhỏ, Thiên giới luyện khí, cần phải trình danh sách vật liệu trước, tiếp đó qua tầng tầng lớp lớp thẩm duyệt, do quân thượng nhà ngươi cấp pháp. Sau đó căn cứ theo yêu cầu, báo cáo đầy đủ cấp bậc lò luyện, sẽ tuỳ Huyền Hoàng Cảnh bố trí lò luyện thích hợp. Không phải cứ ùa vào đây, ăn cắp vật liệu, tự động mở lò là được đâu."

Dạ Đàm đã tự mình khai hoả, lúc này chẳng hề để ý tới mà uể oải phủi phủi tay: "Bọn họ đều nói, bối phận ông cao quý, là tổ tiên của vạn pháp Tứ giới, có phải thật không?"

Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu: "Không sai."

Dạ Đàm nói: "Như vậy sinh linh Tứ giới đều phải gọi ông một tiếng lão tổ tông rồi?"

Tâng bốc cũng không tồi nha, Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Hiển nhiên."

Dạ Đàm hỏi: "Vậy ta có phải là một trong những sinh linh Tứ giới không?"

Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đương nhiên là phải."

Lông mày Dạ Đàm trong nháy mắt dựng thẳng lên: "Vậy ta dùng đồ của tổ tông mình, dựa vào cái gì phải đợi người khác phê chuẩn? Hừ!"

". . . . . ." Mấy vị Thiên Tôn á khẩu không trả lời được.

Thiên Ba viện.

Lúc Dạ Đàm trở về, tiểu rau thơm Hồ Tuy đang khắc khổ cần cù học tập. Sát hạch lần này, nàng bởi vì không có tên trong danh sách, nên tự nhiên cũng không có bình xét cấp bậc. Thấy Dạ Đàm, nàng vội đứng lên: "Công chúa."

Dạ Đàm ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Rau của ta, bản công chúa có chút việc muốn thương lượng với ngươi."

Hồ Tuy đứng thẳng lưng: "Công chúa có việc gì cứ phân phó, Hồ Tuy nhất định sẽ làm theo!"

"Ừ!" Dạ Đàm gật đầu hài lòng, từ bên hông lấy ra một vật màu đen, nói: "Ngươi truyền cái này ra ngoài, nghĩ cách chuyển giao cho Dạ Đàm công chúa ở Ma tộc."

Hồ Tuy lập tức nhận lấy, nói: "Vâng thưa công chúa."

Dạ Đàm ngược lại có chút bất ngờ: "Ngươi không hỏi đây là cái gì à?"

Hồ Tuy ra vẻ nghi hoặc: "Ta nếu đã quyết định đi theo công chúa, thì nên ngoan ngoãn nghe lời công chúa, không phải sao? Tại sao phải biết đây là cái gì? !"

"Thông minh tuyệt đỉnh nha!" Dạ Đàm xoa xoa đầu nàng, "Có tiền đồ (triển vọng)! !"

Hồ Tuy giống như con chó nhỏ, hưởng thụ sự âu yếm của chủ nhân, hồi lâu, nàng rốt cuộc vẫn hỏi một câu: "Nhưng mà công chúa, sao phải đưa củ khoai nướng này cho muội muội của người vậy? Tuy là quà cáp chỉ là phụ, tình nghĩa mới quan trọng, nhưng củ khoai nướng này của người cũng quá khét đi, chỉ sợ nàng ấy nuốt không trôi. . . . . . Hay là để ta giúp người nướng lại một củ khác nha?"

"Ngươi có mắt nhìn không vậy hả!" Dạ Đàm tức giận đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, "Pháp bảo xinh đẹp như vậy, sao lại giống một củ khoai nướng được chứ? !"

Nàng rít gào, Hồ Tuy không dám nói nữa, cũng may lúc này, Man Man vỗ cái cánh nhỏ đi vào: "Ăn cơm thôi. Tối hôm nay chúng ta sẽ ăn một cái lẩu canh nấm! Ơ. . . . . ." Nó nói tới đây, đột nhiên xoay đầu chim qua, nhìn chằm chằm thứ trong tay Hồ Tuy, hồi lâu nó hỏi: "Khoai nướng ở đâu ra vậy?"

. . . . . . Hồ Tuy gần như là nhảy dựng lên: "Các ngươi cứ trò chuyện, ta đi trước đây! !"         


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net