Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên một chòm cô tinh khác, sao rơi như mưa.

Dưới chiếc dù tua rua, Triều Phong truyền qua một túi rượu: "Bên trong có rượu Thiệu Hưng ấm, công chúa uống một ngụm nhỏ, để xua đi cái lạnh còn sót lại."

Thanh Quỳ nhận lấy, thực sự nhấp một ngụm nhỏ. Một cảm giác ấm áp từ trong dạ dày lan rộng đến tứ chi xương cốt, nàng ngẩng đầu nhìn sao băng bay lả tả mà rải rác. Tiếc là vầng thái dương xa tận cuối chân trời.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ biết chính mình sẽ đi tới Thần tộc, gánh vác trên lưng sự kì vọng của cả Li Quang thị, trở thành Thần tộc Thiên phi, thậm chí là Thần hậu tương lai.

Nhưng hiện tại, bản thân mình lại rơi vào Ma tộc, chỉ có thể ở trên khối cô tinh hoang vắng này, đưa mắt nhìn ngắm sao băng Thiên giới phía xa xa.

Thanh Quỳ nhíu mày, chẳng qua là vừa nghĩ đến Dạ Đàm, nàng liền cảm thấy toàn thân đau nhức. Dạ Đàm. . . . . . muội ấy bị thương sao?

Nàng trong lòng hoảng sợ, Triều Phong lập tức phát hiện, hắn hỏi: "Công chúa có tâm sự à?"

Thanh Quỳ đương nhiên sẽ không nói cho hắn là tâm sự gì, nàng nói: "Tình cảnh này, khiến người ta cảm khái ấy mà. Đáng tiếc hôm nay không mang theo đàn."

Triều Phong ngạc nhiên: "Công chúa cũng biết đánh đàn á?"

Thanh Quỳ đương nhiên biết.

Cả Li Quang thị đều cho rằng Thái tử Thiên giới là Thiếu Điển Hữu Cầm, mà pháp bảo bản mạng của Thiếu Điển Hữu Cầm chính là Hi Thị cầm. Nàng sao có thể không học đàn cho được?

Nàng nói: "Có biết một chút thôi."

Triều Phong mỉm cười duỗi tay ra, giữa linh thuyền, một cây đàn cổ màu đen như được triệu hoán, trong nháy mắt bay ra, dừng ở giữa cánh tay hắn. Triều Phong ôm đàn trong lòng, dẫn Thanh Quỳ đi vài bước, phía trước còn có cả bàn để đàn.

"Đây là của người nào truyền lại?" Thanh Quỳ ngạc nhiên nghi ngờ, nơi này giống như đã từng có người tới.

Triều Phong nói: "Mẫu phi ta."

Thanh Quỳ hiểu ra, nàng ở trước bàn ngồi xuống, Triều Phong bố trí đàn cho nàng, thậm chí điểm chút hương thơm lên đàn, vì để khử mùi. Bàn tay trắng nõn của Thanh Quỳ gẩy dây cung, đàn dường như hiểu được, ung dung đáp lại. Nhớ thương, lo lắng, lại cứ một mực không thể tránh được. Nàng nhìn về cô tinh mênh mông kia, giao hết tâm sự vào tiếng đàn.

Triều Phong cầm dù cho nàng, nhìn sao rơi xuống, giai nhân như ngọc, tiếng đàn bên tai từng đợt từng đợt, như gợn sóng ở nơi vũ trụ sâu thẳm.

Mà bên kia, Dạ Đàm ngay cả sức lực mắng chửi người cũng chẳng còn.

Ngân hà bao la, sao băng rơi xuống thành mưa, giống như pháo hoa giữa vũ trụ mênh mông. Triều Phong đang nghe đàn, Thanh Hành quân một mình uống rượu. Tử Vu tay trái ôm Đế Lam Tuyệt, tay phải ôm Man Man ngắm sao. Chư thần cùng bằng hữu nâng chén, cùng nhau thưởng thức thời khắc tráng lệ này.

Chỉ có Dạ Đàm nằm ngửa mặt ở trên cô tinh hoang vắng, vẫn không nhúc nhích, giống như con chó chết trôi. Đi tiêu quá nhiều lần, nàng đã sắp bị mất nước.

Huyền Thương quân đứng ngay ở bên cạnh, mãi cho đến khi nàng quả sự là mắng tới thành người bất động, hắn rốt cuộc nói: "Trở về thôi."

Dạ Đàm thực sự rất muốn cắn chết hắn: "Nếu như trên đường trở về, ta không may chết đi. Sẽ không làm phiền quân thượng đắp mộ đâu."

Huyền Thương quân tự biết đuối lý, cúi người đặt viên đá ấm nóng vừa tìm thấy vào trong lòng nàng, chỉ nói một câu: "Nhắm mắt lại."

Sau đó, Dạ Đàm liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể mất trọng lượng, bên tai như sắt đá nứt toác, nổ vang kinh thiên. Sao trời xoay chuyển, không gian vặn vẹo. Dạ Đàm mắt mở trừng trừng nhìn thấy dòng khí nghịch chuyển, vô số thiên thạch cùng bụi bậm nổi lửa, phần phật thiêu đốt. Huyền Thương quân ôm nàng, xuyên qua lửa cháy cùng những vì sao đó, sấm chớp nhường đường, gió mạnh gào thét, mưa như trút nước.

Dạ Đàm muốn hét lên nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã về đến trước Nam Thiên môn.

Cả Thiên giới nổi cuồng phong bão tố, sấm sét nổ vang giống như trời long đất lỡ. Mưa đá dội xuống, tựa như nắm tay của tiểu hài tử. Vì thế mà Thần tộc vừa xem mưa sao băng xong, đầu tiên là bị mưa to dội cho lạnh thấu tâm can, sau đó lập tức liền bị mưa đá nện cho một trận hỗn loạn.

Chư thần đang tìm đầu sỏ gây nên, chỉ thấy Huyền Thương quân tóc tai bù xù, tay áo hắn phần phật bốc cháy, cứ như vậy mà xuất hiện ở trung tâm sấm sét, thanh thế kinh thiên.

Đợi đến khi mưa to dập tắt ngọn lửa trên người hắn, mọi người lúc này mới thấy rõ, trong lòng hắn còn ôm một người. Là một nữ nhân.

Loại thời điểm này, nữ nhân có thể được hắn ôm vào lòng như vậy, ngoài Thiên phi tương lai ra, thì còn ai vào đây nữa?

Cơn bực tức trong lòng chư thần, đều hoá thành ánh sáng bát quái —— công chúa Li Quang thị này cũng có chút lợi hại nha. Nhanh như vậy đã cùng quân thượng nhà chúng ta ra vào có đôi, khanh khanh ta ta rồi à?

Thanh Hành quân đứng trong mưa, lặng im nhìn Huyền Thương quân ôm Dạ Đàm lại lần nữa biến mất sau màn mưa.

Phía sau, Hồ Tuy mở dù cho hắn, lúc này kéo kéo tay áo hắn: "Nhị điện hạ, công chúa nhà chúng ta đã trở về, ta về Thiên Ba viện trước đây."

Thanh Hành quân ừ một tiếng, Hồ Tuy nhét dù vào trong tay hắn, xoay người chạy vài bước, rồi quay đầu nhìn lại. Thanh Hành quân tiện tay ném dù xuống đất, còn không hề sử dụng Tị Thuỷ (chống nước) chú. Chính là trong nháy mắt, đã bị mưa gió làm cho ướt đẫm.

Hắn dường như có chút không vui.

Thiên Ba viện. Hồ Tuy chạy về trước tiên.

"Công chúa!" Nàng lớn tiếng gọi, "Công chúa! Chả trách cả đêm không thấy người đâu, thì ra là người cùng quân thượng đi ngắm sao nha!"

Nàng tươi cười ra vẻ "Ta biết hết rồi nhé", nhưng mà Dạ Đàm ở trong lòng ngực Huyền Thương quân không hề lên tiếng đáp lại.

Vẻ mặt Huyền Thương quân cũng chẳng có chỗ nào tốt cả, hắn nói: "Đi mời Dược Vương đến đây."

Hồ Tuy a một tiếng: "Quân thượng, công chúa nhà chúng ta bị ốm sao?" Dạ Đàm vẫn không nói lời nào, Hồ Tuy khẩn trương hỏi: "Có phải là lúc xem mưa sao băng bị cảm lạnh không? Ôi chao ta sẽ đi mời Dược Vương ngay đây."

Nàng xoay người chạy về hướng Dược Vương điện. Huyền Thương quân ôm Dạ Đàm đi vào nội điện. Đáng lẽ cũng chẳng có việc gì, nhưng Man Man lại trở về!

Nó quạt cánh, hiển nhiên là tâm tình không tồi. Liếc mắt một cái thấy Huyền Thương quân ôm Dạ Đàm, nó nhất thời bước tới vài bước: "Công chúa! Ngươi lại có thể lén lút cùng ai đó đi ra ngoài à. Hừ." Nó lo nghĩ cho màu sắc chiếc mũ của Thiếu quân nhà mình (*), kỳ quái hỏi, "Mưa sao băng đẹp không?"

(*) Ở đây ý Man Man sợ Thiếu quân của mình bị đội nón xanh, tức bị cắm sừng.

Nó còn chưa nói dứt lời, chỉ mới hỏi như vậy, Dạ Đàm đã oa một tiếng, gào khóc ngay trong lòng Huyền Thương quân.

Man Man sợ tới mức rụt cái đầu chim lại, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Dạ Đàm khóc tới nấc nghẹn từng cơn, vừa khóc lóc vừa gào rú: "Nếu bản công chúa trở thành Thần hậu, sẽ quy định sau này không cho phép ai ở Thiên giới xem mưa sao băng! Ai dám đi, ta liền chọc mù mắt, sau đó lột sạch da, băm hắn thành thịt vụn, xúc ra ngoài cho Hao Thiên Khuyển ăn. . . . . . Oa ô. . . . . ."

Nàng khóc tới thở không ra hơi, cuối cùng giãy dụa xuống giường, tê tâm liệt phế mà quát: "Thả tay ra, bản công chúa muốn đi nhà xí. . . . . ."

Huyền Thương quân: ". . . . . ."

Một lát sau, Dược Vương đến.

Hắn đi vào bắt mạch, Huyền Thương quân không theo vào, yên lặng mà chờ ở ngoài điện.

Mãi cho đến khi hắn đi ra, Huyền Thương quân mới hỏi: "Thế nào?"

Dược Vương ra vẻ hoang mang, nói: "Thân thể tổn thương nghiêm trọng do giá rét, sau lại bị bỏng nặng. Còn dùng quá liều sương chứa chì, ngộ độc nghiêm trọng." Dứt lời, hắn không khỏi liếc mắt nhìn trộm Huyền Thương quân một cái.

Vị công chúa này rốt cuộc đã trải qua những gì! !

Nội điện, Hồ Tuy cho Dạ Đàm uống thuốc, Dạ Đàm đau tới không ngừng gào khóc kêu la.

Hồ Tuy lộ ra vẻ mặt u sầu: "Công chúa, người cùng quân thượng không phải đi xem mưa sao băng sao? Sao lại biến thành thế này?"

Dạ Đàm nghe nhắc đến chuyện này liền nước mắt giàn giụa.

Quỷ mới biết ta đã trải qua những gì! !

Trên cô tinh, Thanh Quỳ tấu xong một khúc. Triều Phong cười ôn nhu như nhân tình, trong lòng lại suy nghĩ một chuyện khác —— theo thám báo doanh nghe ngóng được, Li Quang thị Dạ Đàm công chúa vì từ khi sinh ra đã mang điềm xấu, được nuôi dưỡng ở thâm cung. Cả Li Quang thị đều xem nàng như nhọt độc ác lựu, không muốn nhắc tới.

Nhưng mỹ nhân cao quý đoan trang trước mắt, giỏi đánh đàn, tinh thông y thuật, ngây thơ đơn thuần, dịu dàng lương thiện.

Một nữ nhân như vậy, làm sao có thể mang lại điềm xấu được chứ?                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net