Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật không may, Huyền Thương Quân vừa đi chưa được mấy bước, đã gặp Thôn đế Ly Quang Dương đang vội vã đi tới. Ly Quang Dương liếc nhìn Dạ Đàm đang quỳ gối ở giữa lối đi, nàng quỳ rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, cũng là tư thế này mà quỳ, không để người khác tìm ra một điểm sai nào.

Ly Quang Dương đương nhiên biết tính tình con gái mình. Ông chỉ cảm thấy huyết khí đang xông thẳng lên đầu, đột nhiên cả người đều choáng váng: "Huyền Thương Thần Quân!" Ông cố nén sự tức giận cực độ, cười nói xoa dịu. "Thần Quân bỗng nhiên giá lâm, Ly Quang thị thật là vinh hạnh. Xin mời Thần Quân vào cung Nhật Hi thưởng trà!"

Nhưng Huyền Thương Quân không hổ là người khó bắt chuyện nhất của Thần tộc, hắn chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ly Quang Dương, nói câu: "Không cần!"
Vừa dứt lời, phủi tay áo bỏ đi.

Ly Quang Dương tức giận, thở không ra hơi, sải bước đến trước mặt Dạ Đàm. "Nghiệt súc! Ngươi đã nói gì với Thần Quân?!"

Dạ Đàm nào có để vào mắt trận lôi đình của ông. Nàng không chỉ quỳ ngay ngắn mà còn dâng lên hộp gấm. "Con nói trong cung có chó cắn người thôi, phụ vương hà tất tức giận thành thế này. Thần tộc vốn dĩ tự xưng thanh cao, ngạo mạn cẩn trọng, Huyền Thương Thần Quân không coi ai ra gì, chỉ là hắn không biết lễ độ thôi, có liên can gì tới con? A đây là quà mừng sinh thần của Thần Đế, Thần Hậu đưa cho tỷ tỷ. Phụ vương đừng tức giận nữa"

Ly Quang Dương có chỗ nào là không tức giận,  có nổi cơn tam bành cũng không dữ hơn thế này. Ông dùng sức lấy hộp gấm, tay không ngừng run lên chỉ vào Dạ Đàm. "Ngươi cái đồ láo xược! Nếu có gan càn quấy hôn sự của Thanh Quỳ và Thần Tộc, ta sẽ lột da ngươi!"

Dạ Đàm "A" lên một tiếng, "Phụ vương, đường đường là Thần tộc, nếu chỉ vì con nói mấy câu mà từ hôn. Đó là do bọn họ lòng dạ hẹp hòi, gà nhỏ ruột dài. Chỗ như vậy, tỷ tỷ mà gả đi, cũng sẽ bị người ta khinh thường, đã chịu khổ lại còn bị giày vò. Tỷ ấy dù sao cũng là bảo bối được người yêu thương nuôi nấng trong vòng tay mười mấy năm, không chịu được khổ sở này, chi bằng nhanh nhanh từ bỏ"

"Ngươi..!" Ly Quang Dương giơ bàn tay lên, Dạ Đàm nói "Đánh con một bạt tai thì người có lý? Vậy người mau đánh đi, dù sao từ nhỏ đến lớn, người cũng không thích con. Con thật sự cảm thấy kỳ quái, nếu như người thật sự không thích con, thì ngay từ đầu nên nghe lời bọn họ nói, thiêu chết con là được. Cần gì phải nuôi lớn rồi tức giận vô ích?"

Ly Quang Dương giơ lên tay run rẩy hồi lâu, cuối cùng thu lại oán giận, quát: "Ngươi đang oán ta chỉ yêu quý mỗi Thanh Quỳ, nhưng ngươi tự nhìn lại chính bản thân ngươi mà xem! Nhiều năm như vậy, ngươi đều làm chuyện láo xược ngang ngược?! Ngươi và Thanh Quỳ là song sinh cùng một mẹ, nhưng luận học thức phẩm đức, luận cử chỉ lời nói, ngươi có nửa phần nào theo kịp nó không?!"

Dạ Đàm nói: "Phụ vương. Phẩm đức học thức cái gì đó đều là người đời xu nịnh lấy lòng thôi, người nghe một chút cũng hãy quên đi. Làm sao xem là thật được chứ? Nếu như đã ấn định con là Thiên Phi, văn võ triều thần trong triều của người, cũng sẽ khen ngợi con như vậy. Tỷ tỷ của con, nói dễ nghe một chút là ngây thơ đơn thuần, nói thực tế hơn một chút, chính là ngốc nghếch. Người như tỷ ấy luôn phải sống dựa vào người khác bằng không gặp phải kẻ nào lòng dạ xấu xa, chỉ sợ bị lợi dụng đến không còn gì. Người còn trông mong được vào nơi nào nữa."

"Ngươi... lão xược! Nghiệt súc!" Ly Quang Dương tức giận nói năng lộn xộn, ánh mắt dường như sắp ngất xuống đất, may mắn có người sau lưng đỡ ông.

"Phụ vương. Trời gió đêm lạnh, lại mưa, người không muốn bị cảm phong bên trên lâu đứng." Chưa thấy người, chỉ nghe giọng nói, liền cảm thấy con người ngọt ngào dễ chịu.
Cơn giận của Ly Quang Dương dịu đi hơn một nửa: "Thanh Quỳ. Con làm sao lại ra đây?"

Người đến đương nhiên là Thanh Quỳ công chúa, thân áo nàng trải dài, trắng tinh như tuyết, thêu vân mây trên tay áo và thân áo. Hoa văn thêu tinh tế, nhàn nhạt như tranh thủy mạc, còn nàng đoan trang, tao nhã không gì sánh được.

Lúc này nàng nhìn Dạ Đàm ở giữa lối đi, không tránh khỏi một nụ cười khổ sở, nói: "Con gái nghe thấy động tĩnh ngoài này, ra xem thử. Con mới làm chút đồ ăn nhẹ, nếu phụ vương có thời gian, xin hãy vào cung Nhật Hi ngồi một lát, vì con gái mà thử chút đồ ăn đi."
Nàng vừa nói chuyện vừa đỡ Ly Quang Dương đi vào cung Nhật Hi.

Thanh Quỳ thạo về y thuật, xưa nay tính tình trầm ổn, đối xử với mọi người đều ôn hòa nên rất được lòng người. Lại thêm từ nhỏ đã được ấn định là Thiên Phi của Thần tộc, địa vị tất nhiên là vô cùng được tôn sùng. Trong cung Nhật Hi nàng ở, tất cả đồ vật đều tinh tế và tao nhã.

Đi vào trong cung, nàng đỡ Ly Quang Dương ngồi xuống, tự mình lấy một ít cao thuốc mát rượi, đưa tay thoa lên hai bên huyệt thái dương của Ly Quang Dương. Ly Quang Dương cảm thấy thoải mái đầu óc, cả người cũng bình tĩnh lại. Ông nhẹ giọng thở dài: "Con cứ yên tâm."

Thanh Quỳ mỉm cười, hai gò má lúm đồng tiền làm say đắm lòng người: "Phụ vương, Dạ Đàm tuổi còn nhỏ, ham chơi cũng là chuyện thường tình. Muội ấy đã quỳ lâu như vậy, bên ngoài mưa lớn dần, phụ vương hãy để muội ấy đứng dậy đi."

"Thứ hoang đường! Vậy mà dám cùng Yêu tộc Thiếu Quân Đế Lam Tuyệt làm chuyện lộn xộn! Quả thực mất hết mặt mũi của Ly Quang thị.." Ly Quang Dương vừa nhắc tới người bên ngoài kia liền bốc hỏa, Thanh Quỳ thấy thế khẽ nhíu mày, xoa xoa đầu gối của mình.

Ly Quang Dương lúc này mới chợt nhớ ra, Thanh Quỳ và Dạ Đàm xưa nay tâm linh tương thông. Mỗi lần Dạ Đàm chịu phạt, Thanh Quỳ cũng sẽ cảm thấy đau đớn khó chịu.
Dù ông có tức tối đến mấy nhưng vì đau lòng Thanh Quỳ, vẫn phải truyền chỉ: "Để thứ vô dụng kia về điện Triều Lộ, nhìn vách tường mà hối lỗi! Không được bước ra khỏi cửa cung trong vòng ba tháng!"

Giữa lông mày Thanh Quỳ hơi thư giãn, lúc này mới nói, "Phụ vương ngồi tạm, để con vào bếp xem thức ăn thế nào rồi"

Ly Quang Dương thanh âm cũng dịu lại, "Tài nấu nướng của con, phụ vương không lo lắng, Thanh Quỳ, hôm nay Huyền Thương Thần Quân đột nhiên giá lâm, gặp trúng Dạ Đàm. Thứ cẩu vật kia từ trước tới nay đều nói năng vô lễ, không biết có phải đã thất lễ trước mặt Thần Quân hay không. Phụ vương càng nghĩ càng thấy bất an" Vừa nói chuyện ông vừa lấy ra hộp gấm. "Đây là hộp gấm Huyền Thương Thần Quân tự mình mang tới, nói là quà mừng sinh thần của Thần tộc tặng cho con"

Thanh Quỳ tiếp nhận hộp gấm, đáp: "Thần tộc xưa nay nặng tin trọng nghĩa, Huyền Thương Thần Quân là trưởng tử của Thần Đế, tuyệt đối không thể chỉ vì vài câu nói mạo phạm mà hủy bỏ hôn ước ngay lập tức. Phụ vương không cần lo lắng, Thanh Quỳ từ nhỏ đã được Phụ vương dưỡng dục thành người, Ly Quang thị mong đợi con, ơn nghĩa càng sâu như biển. Thanh Quỳ tất nhiên sẽ không phụ sứ mệnh, gắn bó Thần tộc và Nhân tộc một cách vững chắc là trách nhiệm của con"

Ly Quang Dương gật gật đầu, nghe được lời trấn an đã cảm thấy yên lòng, tạm thời quên đi thứ phiền lòng ở sách vát điện Triều Lộ kia.

Thần tộc, cổng cung điện sắc đỏ nơi tiên cảnh. Phía dưới lầu quỳnh gác ngọc là một biển sương gập ghềnh sóng mây. Hoa trái nở rộ, kéo dài dọc theo đường lớn bằng ngọc thạch hướng lên trời.
Huyền Thương Thần Quân bước trên thềm ngọc, hành lễ với Thần Đế, Thần Hậu. "Phụ thân, mẫu thân"

Thần Đế uy nghiêm ngồi trên cao, Thần Hậu ở phía bên phải của người, phong thái đoan trang dịu dàng.
Đế Hậu hai người nhìn trưởng tử trong điện, thần sắc khác nhau. Thần Đế nghiêm khắc, còn Thần Hậu thương yêu hiền từ.

Huyền Thương Thần Quân tuổi tiên hiện tại đã được hai nghìn bảy trăm tuổi, đã đến tuổi kết hôn của Thần tộc. Dáng người hắn thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giống như thường ngày.

Thần Hậu thở dài một hơi, chỉ duy đứa con trai này là có thể yên tâm nhất, từ nhỏ đến lớn, hắn nói chuyện hành động đều thận trọng, kiềm chế bản thân khắc nghiệt, đối nhân xử thế lại chính trực chu đáo. Mọi thứ đều tốt, chỉ là tính tình quá lãnh đạm nghiêm túc, rất giống Thần Đế. Thần Đế chưa lên tiếng, nàng mặc dù quan tâm, cũng không dám hỏi chuyện trước. Thật may Thần Đế cuối cùng cũng hỏi : " Hôm nay, con đã gặp được Thanh Quỳ công chúa của Ly Quang thị? "

Huyền Thương Quân xuôi tay đứng nghiêm, cung kính: " Đã gặp qua. "

Thần Đế hỏi: "Như thế nào? "

Huyền Thương Thần Quân không tiếp lời, bởi vì thực tế là không như thế nào cả. Nhưng hắn là quân tử ngay thẳng, chưa từng bình luận này kia sau lưng người khác. Hắn hơi trầm tư , đáp: "Bẩm phụ thân, Thần Phi tương lai và Thiên giới sau này là một, tính tình đức hạnh, đều liên quan đến tương lai Thần tộc, cho nên nhi thần đề nghị, trước mắt đưa Thanh Quỳ công chúa đến Thần tộc, một là, để nàng thích ứng với hoàn cảnh ở Thiên giới, thứ hai, cũng có thể sớm để nàng rèn luyện tiên căn, tăng tiến tu vi."

Thần Đế nói: " Thiên Phi tương lai đối với Thần tộc thực sự rất quan trọng. Con có ý đó, cũng rất tốt. "

Thần Hậu nét mặt lộ rõ sự mừng rỡ nhưng cũng chờ sau khi Thần Đế dứt lời, nàng mới nói: " Đã sớm nghe nói, Thanh Quỳ Công chúa của Ly Quang thị cao nhã thanh khiết, ôn tồn lễ độ, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông hiểu. Lại tinh thông y thuật cùng kỹ thuật nấu ăn , được ca tụng là tài mạo song tuyệt. Mẫu thân cũng muốn tận mắt gặp một lần. Bây giờ con cũng đã nghĩ tới, phụ thân con cũng đã đồng ý. Hãy mau chóng thông báo cho Ly Quang thị một tiếng, sớm ngày đưa người đến Thiên giới du ngoạn. "

Cao nhã thanh khiết, ôn tồn lễ độ ? Huyền Thương Thần Quân nhớ tới nữ tử quỳ gối giữa lối đi trong cung, miệng lưỡi bén nhọn, lông mày thu nhập vào một chỗ. Tận mắt gặp một lần? Chỉ sợ là nghe danh không bằng gặp mặt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net