12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thánh chỉ sắc phong Tiểu Xán làm Vương Phi được đọc, Kỳ Phong liền sai người chuẩn bị phòng hoa chúc

Kỳ Phong nhớ giọng nói đáng yêu của Tiểu Xán đến toàn thân sôi sục, khí huyết muốn đảo ngược, nhưng Tiểu Xán vẫn một mực không chịu ra bờ hồ, Kỳ Phong liền sai người chuẩn bị xuân dược, bỏ vào món Tiểu Xán thích ăn nhất trên bàn rồi ngồi ngắm nhìn Tiểu Xán ăn hết dĩa thức ăn

Tiểu Xán quơ quơ tay trước mặt Kỳ Phong

Kỳ Phong: ta nhìn Tiểu Xán ăn là ta cảm thấy no rồi

Kỳ Phong: không thể long trọng rước em vào phủ làm vương phi, là lỗi của bổn vương

Tiểu Xán mỉm cười nhìn Kỳ Phong xua xua tay

(Tiểu Xán: không sao)

Kỳ Phong nhìn thấy gương mặt Tiểu Xán đã ửng hồng liền mỉm cười: Tiểu Xán, em ăn no chưa

Tiểu Xán gật gật

Kỳ Phong: vậy chúng ta về giường nằm thôi, bổn vương sẽ kể chuyện cho em nghe

Tiểu Xán gật gật

Kỳ Phong ôm Tiểu Xán vào người rồi nói: Khi ta vừa sinh ra, mẹ ta liền bị giết, những đứa con của ta bây giờ cũng vậy, chúng vừa ra đời đã không có mẹ

Tiểu Xán xoa xoa nhẹ trên ngực Kỳ Phong

Kỳ Phong: năm ta 8 tuổi mẫu phi nuôi dưỡng ta bị giết trước mặt ta, ta cô đơn không một ai bảo vệ, cũng không có huynh đệ thân thiết, cho đến một ngày

Tiểu Xán chớp chớp mắt nhìn Kỳ Phong,toàn thân đã nóng hực, hơi thở Tiểu Xán nóng ran, dụi đầu vào ngực Kỳ Phong

Kỳ Phong: ta gặp một tiểu tử xấu xí với giọng nói cực kỳ đáng yêu

Kỳ Phong: tên tiểu tử đó kể cho ta nghe rất nhìu chuyện ta chưa từng biết đến, có thể làm ta cười với những trò tiêu khiển ngốc nghếch của hắn

Kỳ Phong: rồi ta cảm nhận, bản thân ngay từ lần gặp đầu tiên đã muốn hắn luôn luôn ở bên cạnh ta, dù hắn có lem luốt, nhếch nhác cỡ nào

Kỳ Phong: nhưng đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt ta như một giai nhân tuyệt sắc, làm ta không thể kìm chế mà muốn lập tức chiếm đoạt hắn về làm của riêng

Tiểu Xán: vương gia đang nói đến ai vậy

Kỳ PhongHoàng thượng trợn tròn mắt vì âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo đến mức làm người ta say đắm

(Hoàng thượng đang ngồi trên nóc nhà)

Kỳ Phong cúi xuống nhìn Tiểu Xán: gương mặt ửng đỏ, đôi mắt mơ màng vì xuân dược đã ngấm hoàn toàn

Kỳ Phong: em chịu nói chuyện với bổn vương rồi sao Tiểu Xán

Tiểu Xángương mặt mơ màng lắc lắc đầu: vương gia rất xấu tính

Kỳ Phong chống tay, nghiêng người nhìn Tiểu Xán

Kỳ Phong: Tiểu Xán, em mơ màng mà nói như vậy, làm sao bổn vương có thể không yêu em đây

Tiểu Xán: không ai yêu Tiểu Xán hết

Kỳ Phong và Hoàng thượng: sao lại không

Tiểu Xán: vương gia chỉ ức hiếp Tiểu Xán thôi, vương gia không có yêu Tiểu Xán, chỉ có Thạch ca ca yêu thương Tiểu Xán thôi

Kỳ Phong nắm chặt tay, có cảm giác như ghen ghét, ganh tị với chính bản thân mình

Tiểu Xán: khó chịu quá

Kỳ Phong đưa tay sờ nhẹ lên gương mặt ửng đỏ vì đã bị thuốc làm lu mờ toàn bộ lý trí của Tiểu Xán

Kỳ Phong: Tiểu Xán có muốn bổn vương giúp Tiểu Xán hết khó chịu hơn không

Tiểu Xán: muốn

Kỳ Phong: vậy nói cho bổn vương nghe, nếu giữa Thạch ca ca và bổn vương, em có thể chọn, em muốn ở bên ai

Tiểu Xán: vương gia

Kỳ Phong: thật sao, không phải em nói Thạch ca ca yêu em hơn sao

Tiểu Xán: vì

Kỳ Phong đưa tay nựng nhẹ gương mặt ửng hồng rồi nhẹ nhàng nói: vì sao

Tiểu Xán: Thạch ca ca không bảo vệ Tiểu Xán, Thạch ca ca trơ mắt nhìn hoàng thượng ức hiếp Tiểu Xán

Kỳ Phong: chỉ vì bổn vương có thể bảo vệ nên mới muốn bên cạnh bổn vương sao

Tiểu Xán: còn nhìu lắm

Kỳ Phong: nói bổn vương nghe được không

Tiểu Xán: khó chịu, Tiểu Xán khó chịu

Kỳ Phong: nói bổn vương nghe đi, bổn vương sẽ giúp Tiểu Xán hết

Tiểu Xán: vương gia tàn bạo, nhưng ấm áp

Tiểu Xán: còn làm Tiểu Xán khó chịu đến muốn nghẹt thở khi cùng người

Tiểu Xán: còn ôm ấp vuốt ve người khác làm tim Tiểu Xán rất đau

Tiểu Xán: còn làm Tiểu Xán rất sợ khi ngài giả chết

Kỳ Phong: sợ không ai bảo vệ Tiểu Xán hả

Tiểu Xán gật đầu: còn sợ không được gặp ngài nữa

Kỳ Phong: Tiểu Xán có yêu bổn vương không

Tiểu Xán: không biết

Giọng nói của một người đang mơ màng cứ lanh lãnh bên tai, làm người nghe muốn thức dậy bản tính vốn có của mình

Tiểu Xán khó chịu đến toàn thân ửng đỏ, leo lên người Kỳ Phong, cởi bỏ quần áo trên người

Kỳ Phong gác tay lên đầu nhìn say đắm dáng vẻ của Tiểu Xán một lúc rồi trêu chọc: Tiểu Xán đang làm gì vậy

Tiểu Xán: hảm hiếp vương gia

Kỳ Phong: 😆😆😆

Kỳ Phong: Tiểu Xán biết làm sao để hãm hiếp bổn vương không

Tiểu Xán: không biết

Kỳ Phong: vậy Tiểu Xán nghĩ cách đi, muốn làm gì bổn vương thì làm

Tiểu Xán đè lên người Kỳ Phong thở dốc: không phải vương gia nói sẽ giúp Tiểu Xán sao

Kỳ Phong nhoẻn miệng cười: hôm nay bổn vương mới phát hiện, bổn vương muốn nghe giọng Tiểu Xán hơn là thỏa mãn bản thân

Tiểu Xán: vừa làm vừa nói là được rồi

Kỳ Phong luồn tay trên lưng Tiểu Xán rồi bật dậy nói nhỏ vào tai Tiểu Xán: trong khi ta đuổi con mèo trên nóc nhà đi thì Tiểu Xán dùng tay cho ta thấy khó chịu ở đâu đi

Kỳ Phong giật mạnh sợi dây trên giường, toàn bộ chuông bên ngoài và trên nóc nhà đều rung lên, một lúc sau nghe tiếng chân thị vệ đang chạy đến, Hoàng thượng giật mình nhanh chóng rời đi

Kỳ Phong nằm dựa lưng vào gối, chăm chú ngắm nhìn cơ thể đang ửng hồng, khó chịu uốn éo, tự đưa tay lướt trên cơ thể trước mắt mình

Tiểu Xán: ah..........

Tiếng nấc nhẹ vừa vang lên, bao nhiêu kìm nén dường như sụp đổ, Kỳ Phong bật người đè lên người Tiểu Xán, nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người mình, cuồng nhiệt tận hưởng đêm động phòng hoa chúc, thỏa mãn về thể xác lẫn cảm xúc

Kỳ Phong: Tiểu Xán, thích như vậy không

Tiểu Xán xoài người lên cắn mạnh vào vai Kỳ Phong: thích... thích đến mức không muốn ngừng lại

Kỳ Phong cắn nhẹ vào tai Tiểu Xán: ngoài bổn vương có muốn cùng người khác không

Tiểu Xán: ưm... chỉ muốn cùng ngài

Toàn bộ ý thức bị xâm chiếm, cả hai dường như chỉ có thể làm theo bản năng, để miên man tận hưởng thú vui cực lạc.

.

.

Hoàng thượng trở về cung, trong lòng rạo rực không vui, tức giận gọi 15 phi tần mỹ nữ đến thị tẩm, lấy vải nhét vào miệng, bất kỳ ai phát ra tiếng liền bị đuổi hết ra ngoài, dường như ai cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Yên Nhi

sau màn thỏa mãn khốc liệt, Hoàng thượng ôm chặt Yên Nhi vào người, luôn miệng gọi "Xán Nhi", Yên Nhi vẫn im lặng, ôm chặt lấy Hoàng thượng mỉm cười

(Yên Nhi: ngay từ lúc bước vào cung, thiếp đã biết hoàng thượng mơ tưởng đến Vương phi, nên thiếp mỗi ngày đều tập kiềm nén để đợi giây phút này

Yên Nhi: hoàng thượng, thiếp cho người cảm giác được bên Xán Nhi, người phải cho Thiếp thánh sũng của người)

.

Đã gần trưa vẫn chưa thấy cả hai dậy, người hầu cũng không dám gọi

Tiểu Xán mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ bổ, toàn thân đau nhức, còn bị Kỳ Phong ôm chặt không buông

Tiểu Xán ngọ nguậy cố trườn ra khỏi vòng tay Kỳ Phong nhưng vòng tay quá chặt, không thể trườn ra được

Kỳ Phong càm ràm: cho bổn vương ôm thêm chút nữa

Tiểu Xán chọt chọt mạnh vào ngực Kỳ Phong

Kỳ Phong mở mắt nhíu mày nhìn Tiểu Xán

(Kỳ Phong: lại không chịu nói chuyện với ta)

Kỳ Phong: Tiểu Xán còn nhớ hôm qua chúng ta làm gì không

Tiểu Xán chỉ chỉ tay vào người, rồi nhăn mặt vỗ vỗ đầu

Kỳ Phong thở dài

(Kỳ Phong: dược quá mạnh làm Tiểu Xán quên hết rồi)

Tiểu Xán thắc mắc chớp chớp mắt nhìn Kỳ Phong

(Tiểu Xán: sao ngài thở dài, chúng ta không mặc đồ, không phải làm chuyện đó sao, nhưng đầu Tiểu Xán đau lắm, không nhớ đã làm những gì)

Kỳ Phong đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Xán: em đói chưa

Tiểu Xán gật gật

Kỳ Phong gọi người hầu vào chuẩn bị, cả hai cùng dậy, mặc quần áo, vệ sinh cá nhân rồi ra bàn ngồi ăn sáng

Kỳ Phong ăn một ít điểm tâm rồi nhìn Tiểu Xán chăm chú, trong đầu chỉ hiện ra một hình ảnh, hôm qua Tiểu Xán ngồi trên người mình, cơ thể uốn lượn, luôn miệng nói "khó chịu" làm cơ thể Kỳ Phong nóng rực, khí huyết sôi sục muốn đốt cháy lớp y phục đang mặc trên người

Mộc Hiểu lấy tay khều khều nhẹ trên lưng Tiểu Xán, làm Tiểu Xán khựng lại ngước lên nhìn Kỳ Phong, thấy Kỳ Phong như một pho tượng bất động, mặt đỏ như sốt liền quơ quơ tay trước mặt Kỳ Phong

Kỳ Phong nhìn Mộc Hiểu hằn giọng: ngươi ra ngoài đóng cửa lại đi

Mộc Hiểu: dạ

Tiểu Xán đứng dậy, đến gần sờ trán Kỳ Phong

Tiểu Xán định chạy ra ngoài thì bị Kỳ Phong chụp tay

Kỳ Phong: Tiểu Xán muốn đi đâu

Tiểu Xán chỉ chỉ tay vô người Kỳ Phong, rồi đưa tay lên trán

(Tiểu Xán: vương gia sốt rồi, phải gọi người)

Kỳ Phong: bệnh này chỉ có Tiểu Xán chữa được thôi

Tiểu Xán lắc lắc tay

(Tiểu Xán: Tiểu Xán không phải đại phu)

Kỳ Phong một tay chụp hai tay Tiểu Xán lại, một tay luồn ra sau, ghị đầu Tiểu Xán hôn chặt vào đôi môi mềm mại

Tiểu Xán tròn mắt nhìn Kỳ Phong

(Tiểu Xán: không chữa bệnh sẽ chết đó)

Kỳ Phong mỉm cười: bổn vương không bệnh, là phát hỏa vì nhìn Tiểu Xán

Kỳ Phong ghị chặt người Tiểu Xán như muốn khảm chắt vào người, còn Tiểu Xán thì nhìn ngó xung quanh tìm kiếm

(Tiểu Xán: sao không có khúc cây nào to to để đập một phát cho vương gia bất tỉnh nhỉ)

Tiểu Xán vừa mới nghĩ sẽ đập cho Kỳ Phong bất tỉnh, một lúc sau lại bị hôn cho thần trí đảo điên, nương theo từng động tác của Kỳ Phong nhưng lại tiếp tục cố gắn kìm nén bản thân không phát ra tiếng

Kỳ Phong: Tiểu Xán lại hành hạ bổn vương rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC