27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ôm Tiểu Xán trong vòng tay ngủ trưa được chút Kỳ Phong lại rời đi, Kỳ Phong mặc lại đồ cho Tiểu Xán rồi để Tiểu Xánnằm vùi trong chăn, dặn người hầu không được đánh thức, để Tiểu Xán ngủ khi nào đã rồi dậy

.

.

trước khi Kỳ Phong ra ngoài, đã ghé qua phòng Vĩnh Hiên, đeo lên cổ Vĩnh Hiên một sợi dây chuyền rồi dặn

Kỳ Phong: Vĩnh Hiên, con có muốn phụ thân con bị người xấu bắt đi không

Vĩnh Hiên mếu máo nhìn Kỳ Phong: không cho người xấu bắt phụ thân

Kỳ Phong: khi nào cái vòng tay con kêu lên, con bấm cái nút trên mặt dây chuyền này người xấu sẽ bị đuổi đi

Vĩnh Hiên: đuổi người xấu, không cho bắt phụ thân

Kỳ Phong xoa xoa đầu Vĩnh Hiên rồi nói: ngoan

Kỳ Phong ngồi chơi với Vĩnh Hiên thêm một chút rồi rời đi

.

.

Tiểu Xán ngủ đến trời sập tối mới dậy, sau khi ăn tối Tiểu Xán bế Vĩnh Hiên đến bờ sông chơi, cả hai cùng lăn lộn, chạy giởn trên bãi cỏ

Tiểu Xán: Hiên Nhi, con thấy ở đây đẹp không

Vĩnh Hiên: đẹp không bằng phụ thân

Tiểu Xán phì cười: ai dạy con nói vậy

Vĩnh Hiên: phụ vương nói, không gì đẹp bằng phụ thân

Tiểu Xán phì cười rồi lắc đầu: đừng nghe phụ vương con nói

Vĩnh Hiên: phụ vương nói phụ vương yêu phụ thân từ lúc người xấu xí

Tiểu Xán tròn mắt nhìn Vĩnh Hiên: ngài ấy thích cái đẹp, sao có thể yêu ta từ lúc xấu xí

Vĩnh Hiên: con không biết

Vĩnh Hiên đang bò thì bật dậy, đi lửng thửng khắp nơi

Tiểu Xán phì cười: ai dạy con đi vậy Hiên Nhi

Vĩnh Hiên: con đi phụ vương cho con đồ chơi

Tiểu Xán mỉm cười nhìn Vĩnh Hiên: Kỳ Phong bận như vậy, vẫn có thể chăm sóc con

Vĩnh Hiên bước lửng thửng đến chỗ Tiểu Xán nắm lấy tay Tiểu Xán lay lay: phụ vương dặn phải bảo vệ phụ thân

Tiểu Xán cười rồi lắc đầu: bao nhiêu người đứng canh nhưng ngài ấy vẫn đến được đấy thôi

Vĩnh Hiên: con rất giỏi

Tiểu Xán xoa xoa đầu Vĩnh Hiên rồi cười: ờ, con rất giỏi

cả hai chơi một hồi thấy mệt thì nằm dài trên bãi cỏ líu lo ca hát, đột nhiên vòng tay Vĩnh Hiên kêu lên dữ dội, Tiểu Xán nhìn xung quanh thì thấy Hiên Tà và thị vệ đều đứng bất động liền sợ hãi, bế Vĩnh Hiên chạy đi thì va vào người Hoàng thượng, làm Tiểu Xán bật ngửa ra sau, làm cả hai cùng hoảng sợ

Hoàng thượng bước đến gần Tiểu Xán, mùi rượu phát ra nồng nặc làm Tiểu Xán khó chịu vô cùng

Hoàng thượng: Trẫm nhớ Xán Nhi

Tiểu Xán lắc đầu lia lịa, ôm chặt Vĩnh Hiên vừa nhướng người dậy chạy đi thì bị Hoàng thượng chụp lại, Hoàng thượng một tay nắm chặt lấy tay Tiểu Xán, một tay giật lấy Vĩnh Hiên trên tay Tiểu Xán để xuống đất rồi quay lại, nhào đến đè lên người Tiểu Xán

mặc kệ Tiểu Xán có vùng vẫy dữ dội, vẫn bị Hoàng thượng giữ chặt, một tay đè hai tay Tiểu Xán trên đầu, một tay luồn vào áo, cúi mặt nói vào tai Tiểu Xán: Xán Nhi ngoan, đừng cự tuyệt Trẫm nữa

Tiểu Xán sợ hãi vì không thể thoát ra được cơ thể mạnh mẽ của Hoàng thượng, nước mắt rỉ rả, nấc nghẹn từng lời

Tiểu Xán: xin ngài, đừng mà

Hoàng thượng khựng lại, rút tay trong áo ra lau nước mắt cho Tiểu Xán áp sát mặt vào mặt Tiểu Xán, hơi thở nồng nặc mùi rượu cười nhạt rồi nói:

Hoàng thượng: 100 vạn đại binh của Trẫm mất tích, nếu ai đó muốn tạo phản, với binh lực hiện nay, Trẫm sẽ có nguy cơ bị phế

Tiểu Xán nước mắt giàn giụa: ko liên quan đến Tiểu Xán

Hoàng thượng: chuyện này không liên quan đến Xán Nhi, nhưng trước khi Trẫm có nguy cơ bị phế, Trẫm muốn Xán Nhi thuộc về Trẫm

Tiểu Xán: 😭 đừng mà

Hoàng thượng cúi xuống hôn lên cổ Tiểu Xán, bàn tay thì mân mê luồn vào áo, Tiểu Xán nấc nghẹn từng lời năn nỉ

Tiểu Xán: tha cho Tiểu Xán

Hoàng thượng: nếu hôm nay Trẫm không có được Tiểu Xán, thì sau này Trẫm không còn cơ hội nữa

Vĩnh Hiên bò đến gần, cầm đá dưới đất ném vào người Hoàng thượng, nhìn Hoàng thượng mếu khóc: người xấu, không được cắn phụ thân

Hoàng thượng cảm thấy đau, xoay qua trừng mắt nhìn Vĩnh Hiên

Tiểu Xán xoay qua nhìn Vĩnh Hiên, nước mắt tràn trề: Hiên Nhi, con đừng qua đây, nguy hiểm lắm

Vĩnh Hiên: con phải bảo vệ phụ thân

Tiểu Xán nhân lúc Hoàng thượng không để ý, co chân đá vào vùng dưới, làm Hoàng thượng đau đến nhăn nhó, ngã người qua một bên, Tiểu Xán bật dậy chạy đến chỗ Vĩnh Hiên thì bị cao thủ đại nội đi theo Hoàng thượng điểm huyệt từ xa làm Tiểu Xán bất tỉnh, ngã khụy xuống đất

Vĩnh Hiên bò đến chỗ Tiểu Xán lay lay mà không thấy Tiểu Xán phản ứng nên khóc lớn

Vĩnh Hiên: phụ thân trốn đi, đừng ở đây

một lúc sau, Hoàng thượng bật dậy, loạng choạng bước đến, chụp Vĩnh Hiên lên ném qua một bên, rồi nằm đè lên người Tiểu Xán, cúi đầu định hôn chặt lấy đôi môi mà từ trước giờ Hoàng thượng luôn muốn có được

Vĩnh Hiên cầm cục đá gần tay, ném về phía Hoàng thượng, cục đá trúng ngay đầu Hoàng thượng làm Hoàng thượng tét một đường chảy máu, Hoàng thượng vẻ mặt hung dữ đứng phắt dậy bước đến chỗ Vĩnh Hiên

Vĩnh Hiên nghe thấy âm thanh trên vòng tay reo dữ dội hơn, liền chụp lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ bấm nút, mùi hương trên sợi dây chuyền tan vào không trung, thức tỉnh trùng độc ngủ say trong người Hoàng thượng

Hoàng thượng đang đi thì bị đau dữ dội, nỗi đau như bị hàng hàng mũi kim đang chạy trong người, đau đến toàn thân mất sức, ngất xĩu ngay tại chỗ, cao thủ đại nội thấy Hoàng thượng ngã trên đất, chạy đến đưa Hoàng thượng về hoàng cung

sau khi Hoàng thượng rời đi, một lúc sau huyệt đạo của Hiên Tà và thị vệ xung quanh được giải, nhìn Tiểu Xán nằm ngất trên đất, Vĩnh Hiên thì ngồi kế bên khóc thét, mọi người liền hốt hoảng đưa Tiểu Xán về phòng, đưa Vĩnh Hiên cho dú nuôi chăm sóc rồi gọi đại phu đến.

Hiên Tà: đại phu, vương phi bị sao vậy

đại phu: vương phi tinh thần hoảng sợ, ngoài ra khi nãy có thể bị ai đó điểm huyệt nên ngất đi, tôi châm cứu giải huyệt cho vương phi rồi, lúc nữa sẽ tỉnh

Hiên Tà: cảm ơn ông

đại phu: tôi về đây

một lúc sau, Tiểu Xán mơ màng tỉnh dậy, nghe 🔹️ nói Hiên Tà và tất cả thị vệ đang quỳ bên ngoài

Tiểu Xán nhướng người ngồi dậy rồi nói: gọi Hiên Tà

Hiên Tà nghe vậy liền chạy vào phòng

Hiên Tà: vương phi, có thuộc hạ

Tiểu Xán: nói mọi người đứng lên hết đi, đừng nói cho Kỳ Phong biết

Hiên Tà: vương phi, nhưng mà

Tiểu Xán: mọi người đâu ai biết đã xảy ra chuyện gì

Hiên Tà: vương phi

Tiểu Xán: thúc thúc ra ngoài đi, con mệt rồi

Hiên Tà: thuộc hạ xin phép cáo lui

Tiểu Xán: nhớ dặn mọi người

Hiên Tà: dạ

Tiểu Xán vùi đầu vào chăn, ôm hình nhân vải cắn răng khóc nấc rồi chìm sâu vào giấc ngủ

Kỳ Phong đi đến khuya mới về thấy Tiểu Xán ngủ rồi nên ôm chặt Tiểu Xán vào người, xoay người Tiểu Xán qua liền phát hiện đôi mắt Tiểu Xán vẫn còn ửng đỏ, có thể vì khóc đến sưng húp

Kỳ Phong bật dậy, đi thẳng đến phòng Vĩnh Hiên, Vĩnh Hiên đang ngủ trên giường, trên tay vẫn cầm chắt sợi dây chuyền trên cổ

Kỳ Phong chạm vào nút trên mặt dây chuyền thì phát hiện hương trong mặt dây chuyền đã hết

Kỳ Phong nắm chặt tay, bực tức trở về thư phòng, gọi Hiên Tà vào hỏi chuyện

Hiên Tà: vương gia

Kỳ Phong đập bàn tức giận quát: khi nãy hoàng thượng làm gì Tiểu Xán

Hiên Tà: dập đầu xuống đất thỉnh tội: xin vương gia trách tội, khi nãy vương phi ẳm công tử đến bờ hồ chơi

Hiên Tà: lúc tiểu nhân và thuộc hạ thấy thì vương phi đã nằm dưới đất, còn công tử thì khóc dữ dội vì sợ

Kỳ Phong: Tiểu Xán có nói gì không

Hiên Tà: vương phi dặn đừng nói lại với vương gia

Kỳ Phong: lui đi

Hiên Tà: dạ

Kỳ Phong chạy đến phòng Vĩnh Hiên, lay lay cục bông nhỏ đang quấn chặt trong chăn, Vĩnh Hiên mở mắt mơ màng thấy Kỳ Phong liền bật dậy ôm chặt rồi mếu khóc

Kỳ Phong xoa đầu, vỗ vỗ lưng Vĩnh Hiên một lúc, sau khi Vĩnh Hiên nín khóc rồi từ tốn hỏi

Kỳ Phong: nói phụ vương biết, khi nãy người xấu đã làm gì phụ thân con

Vĩnh Hiên: người xấu muốn cắn phụ thân, bị con ném đá bể đầu

Vĩnh Hiên cầm mặt dây chuyền đưa lên: người xấu rất hung dữ, còn muốn đánh con, con bóp cục này, người xấu lăn ra đất

Kỳ Phong nén giận, xoa xoa đầu Vĩnh Hiên: Hiên Nhi giỏi lắm, lần sau vừa gặp người xấu phải bóp mặt dây chuyền liền biết không

Vĩnh Hiên: dạ

Kỳ Phong: con ngủ tiếp đi, phụ vương phải về phòng rồi

Vĩnh Hiên: phụ vương ngủ ngon

Kỳ Phong đặt Vĩnh Hiên xuống giường, gấp chăn lại rồi trở về phòng, cởi áo ngoài rồi nằm xuống giường, nhẹ nhàng kéo Tiểu Xán ôm chặt vào vòng tay

Kỳ Phong: em là đại ngốc, sợ người khác bị phạt mà chuyện gì cũng giấu anh

Kỳ Phong nằm ôm Tiểu Xán chợp mắt được một lúc thì trời đã tờ mờ sáng, Kỳ Phong bật dậy rời đi

Tiểu Xán ngủ dậy không chịu ăn sáng mà đi thẳng đến thư phòng đọc sách, Tiểu Xán kêu Hiên Tà ra ngoài vì Tiểu Xán muốn trong phòng một mình

Tiểu Xán ngồi thơ thẫn chống tay lên bàn một lúc rồi vào "Tàn thư cát" (chỗ để sách) trong thư phòng, đi một lúc thì nghe thoang thoảng mùi hương quen thuộc nên tìm lối đi đến gần hơn

đến cái kệ gần cuối thì cảm nhận rõ nhất, nhưng lại không có lối đi, lục lọi một hồi không thấy, Tiểu Xán vô tình chống tay lên cái kệ, thấy cuốn sách trước mặt, định kéo ra đọc thì cánh cửa mật thất mở ra

Tiểu Xán men theo lối đi, đi xuống mật thất rồi đi lên, đến chỗ tảng đá, nhìn ra hồ nước bên ngoài

Tiểu Xán lặng người bất động, nhìn chăm chăm về phía trước

Tiểu Xán: không thể nào, Kỳ Phong không thể là Thạch ca ca được

Tiểu Xán: sao lại là Kỳ Phong

Tiểu Xán: không

Tiểu Xán: không muốn Kỳ Phong làm Thạch ca ca

Tiểu Xán: bao nhiu lần Thạch ca ca nhìn thấy hoàng thượng biến thái trêu chọc mình nhưng.....

Tiểu Xán: không, không muốn Kỳ Phong làm Thạch ca ca

Tiểu Xán khóc nấc rồi mơ màng ngã xuống đất, rồi ngất liệm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC