33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Phong vừa làm rơi tờ giấy xuống đất, đã có người chạy lại bẩm báo

thị vệ: hoàng thượng, hoàng tử Vĩnh Hiên mất tích luôn rồi, đến giờ học bắn cung nhưng không tìm ra hoàng tử

Kỳ Phong hằn giọng: truyền ý của Trẫm, hoàng hậu và hoàng tử ốm nặng, không thể ra ngoài

Căn dặn tuần tra canh gác bên ngoài, nếu thấy thư có dấu cửu long tranh châu thì đưa người đưa thư và bức thư đến cho Trẫm

thị vệ: thần... tuân chỉ

Kỳ Phong: lui hết đi

người hầu và thị vệ đồng loạt lui xuống hết, Kỳ Phong đi thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, đi loanh quanh lục lọi một hồi thì tìm được mật thất đằng sau kệ sách trong tẩm cung

Kỳ Phong đi vào coi mật thất có thể đi đến đâu

Mật thất nối dài thông qua hết tất cả các cung, đến luôn cả ngự thư phòng nơi Kỳ Phong phê duyệt tấu sớ mỗi ngày, ngoài ra còn có một đường rẽ ra ngoài cung, có thể Tiểu Xán và Vĩnh Hiên đã theo lối này ra ngoài

Sau khi khám phá hết mật thất, Kỳ Phong thở dài một hơi rồi trở về thư phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương

.

.

Tại quán trọ ngoài thành

Vĩnh Hiên: phụ thân con bị sao vậy bá bá

đại phu: công tử ấy bị trúng nước nên nhiễm phong hàn, lão bốc cho cậu ấy mấy than thuốc, uống vài hôm là khỏi

Vĩnh Hiên: cảm ơn bá bá

đại phu viết một đơn thuốc rồi căn dặn Vĩnh Hiên nhờ tiểu nhị đến y quán lấy thuốc, một cậu bé 10 tuổi, ra ngoài cũng không an toàn lắm

đại phu rời đi không lâu, Vĩnh Hiên liền lấy mặt dây chuyền trên cổ, chấm vào mực rồi in lên đơn thuốc, đưa cho tiểu nhị 20 lượng bạc, nhờ đem đến cổng hoàng cung, đưa cho lính gác, lấy lý do có người quen trong cung nên có thuốc tốt hơn

Vĩnh Hiên dùng khăn ấm lau người cho Tiểu Xán một lúc rồi ngủ thiếp đi

Tiểu Xán mơ màng tỉnh dậy, thấy Vĩnh Hiên đang ngủ, sợ Vĩnh Hiên thức giấc nên nhẹ nhàng xuống giường, ra ngoài ngồi tại cái bàn gỗ cho thoáng

Tiểu Xán tay run run cầm ấm trà rót vào ly, nhìn về nơi xa xăm, đôi mắt nặng trĩu sầu tư, cảm thấy có chút choáng váng, định đứng dậy trở về phòng thì ngã nhào xuống bên dưới vì ban công khá thấp

Tiểu Xán rơi từ trên không xuống, đột nhiên có vị công tử gần đó dùng khinh công lướt đến, đỡ lấy Tiểu Xán bế gọn trên tay, tiểu nhị hất ha hất hãi chạy đến, dẫn vị công tử kia về phòng Tiểu Xán

Cửa bật tung, làm Vĩnh Hiên giật mình tỉnh dậy, nhìn ra cửa thấy một công tử tuấn tú đang bế Tiểu Xán trên tay bước vào, đi về phía giường, vị công tử đó nhẹ nhàng đặt Tiểu Xán xuống giường, nhìn Vĩnh Hiên rồi ôn tồn nói

Ngọc Lãm: cậu bé, ca ca của đệ bị sao vậy

Vĩnh Hiên nhíu mày nhìn Ngọc Lãm: ai nói với thúc thúc đây là ca ca con, đây là phụ thân con

Ngọc Lãm phì cười: nhìn cậu ta tầm hai mươi mấy, không thể lấy vợ rồi sinh được một đứa trẻ lớn như cậu

Vĩnh Hiên khó chịu hằn giọng: cảm ơn thúc thúc đưa phụ thân con về phòng, nhưng phụ thân con cần nghĩ ngơi, mời người ra ngoài

Ngọc Lãm lắc đầu, định bước ra ngoài thì nghe Tiểu Xán thều thào nói chuyện, giọng nói trong trẻo, pha chút trầm bổng, làm người nghe như muốn đắm chìm trong mộng cảnh, Ngọc Lãm như chôn chân tại chỗ, nhìn về phía Tiểu Xán

Tiểu Xán: Hiên Nhi, con đang nói chuyện với ai vậy

Vĩnh Hiên: phụ thân, người thấy sao rồi

Tiểu Xán: ta nóng lắm, lạnh nữa

Vĩnh Hiên nhảy xuống giường chạy đến thau nước, lấy khăn lau người cho Tiểu Xán, người Tiểu Xán lúc nóng lúc lạnh, toàn thân rủ rượi không còn chút sức lực

Vĩnh Hiên: phụ thân ráng chịu một chút, tiểu nhị đi lấy thuốc, sắp về rồi

Ngọc Lãm móc trong người ra lọ thuốc đưa cho Vĩnh Hiên: trong lúc đợi thuốc, cho cậu ấy uống cái này

Vĩnh Hiên lắc đầu: không được, biết đây là gì mà cho phụ thân con uống, cơ thể phụ thân con không tốt, không uống thuốc bậy được

Ngọc Lãm vừa nghe đã nhíu mày: vậy con đợi đến khi nào

Vĩnh Hiên: tiểu nhị ca đã đi từ sớm, giờ cũng xế chìu rồi, chắc cũng sắp về rồi

Ngọc Lãm: cậu ấy không đợi được đâu, con nhìn cậu ấy đi

Vĩnh Hiên vẫn không đồng ý, lắc đầu lia lịa từ chối thuốc mà Ngọc Lãm đưa, Tiểu Xán sốt mỗi lúc một cao hơn, người nóng đến mức hai má ửng hồng, lộ rõ trên nền da trắng nõn

Ngọc Lãm càng nhìn càng say, Vĩnh Hiên vừa xoay qua chỗ khác, Ngọc Lãm liền đổ từ trong lọ ra một viên thuốc, động tác nhanh gọn nhét viên thuốc vào miệng Tiểu Xán trong ánh nhìn kinh ngạc của Vĩnh Hiên

Vinh Hiên quát: thúc thúc làm gì vậy

Ngọc Lãm từ từ bước tới bàn, ngồi xuống ghế, nhìn Vĩnh Hiên cười: đợi coi cậu ấy sẽ đỡ hơn không

Vĩnh Hiên lo lắng, thầm nói trong bụng (phụ hoàng, sao người lâu quá vậy, phụ thân sắp chịu không nổi rồi)

một lúc sau, Tiểu Xán đã hạ sốt, cơ thể dần trở lại bình thường, Vĩnh Hiên thở phào nhẹ nhỏm nhìn Ngọc Lãm: đa tạ thúc thúc

Ngọc Lãm: không có gì, đã gặp là duyên, ta chỉ sẵn tay giúp cậu ấy, nhưng sao cậu ấy lại bệnh nặng như vậy

Vĩnh Hiên mếu khóc: khi từ nhà ra đây phải đi ngang con suối, phụ thân con trượt chân té xuống hồ nước bên dưới, khó khăn lắm mới lên lại được bờ, vừa đến đây thì phụ thân con đã như vậy rồi

Ngọc Lãm đưa lọ thuốc cho Vĩnh Hiên: cách một canh giờ, cho cậu ấy uống một viên, vài ngày sau sẽ khỏi

Vĩnh Hiên cúi đầu cảm ơn Ngọc Lãm

Ngọc Lãm: thôi ta đi đây, ta ở dãy phòng đối diện, muốn giúp đỡ gì thì qua đó gọi ta

Vĩnh Hiên: đa tạ thúc thúc

một lúc sau, tiểu nhị chạy về cầm trên tay gói thuốc đưa cho Vĩnh Hiên

Vĩnh Hiên ngạc nhiên nhìn tiểu nhị: đại ca, huynh không đưa đơn thuốc cho thị vệ canh gác sao

tiểu nhị: ta có đưa, nhưng rất lâu không thấy ai nói năng gì, nên ta mua đại cho ca ca đệ mấy than thuốc trị phong hàn, bạc đệ đưa ta vẫn còn dư nhìu lắm

Vĩnh Hiên lắc đầu thở dài, huynh giữ đi, bạc đó là đệ nhờ huynh mà

tiểu nhị: càm ơn đệ, ta đi trước đây, có cần gì thì gọi ta

tiểu nhị ra ngoài rồi đóng cửa lại, Vĩnh Hiên cảm thấy hơi mệt nên ngủ thiếp đi, đến khi nghe tiếng ồn ào bên ngoài nên Vĩnh Hiên mơ màng mở mắt dậy

người hầu: ngài tỉnh rồi, ngài thấy trong người khỏe hơn không ạ

Vĩnh Hiên: ta ngủ bao lâu rồi

người hầu: ngài ngủ suốt một ngày một đêm rồi ạ

người hầu: thái y nói hoàng tử cũng bị nhiễm phong hàn vì luôn bên cạnh hoàng hậu, nghĩ ngơi thêm chút sẽ khỏe hẵn

Vĩnh Hiên thở phào nhẹ nhỏm: ta không sao, phụ thân sao rồi

người hầu: thái y nói hoàng hậu phải tịnh dưỡng thêm vài hôm mới khỏi, hoàng thượng đang bên phòng hoàng hậu chăm sóc

Vĩnh Hiên trèo xuống giường chạy đến phòng Tiểu Xán, tông cửa vào

Kỳ Phong hằn giọng: ồn ào

Vĩnh Hiên nhảy lên giường, đẩy kỳ Phong ra nhưng đẩy mạnh cách mấy Kỳ Phong cũng không động đậy

Kỳ Phong cau mày nhìn Vĩnh Hiên: con đang làm cái trò gì vậy

Vĩnh Hiên đẩy không được, ngồi khụy xuống giường mếu khóc:

phụ hoàng muốn lập người khác làm hậu, làm phụ thân như người thất thần, trượt chân xuống suối, khó khăn lắm mới có thể lên bờ được

phụ thân bệnh nặng, con tưởng người sẽ quan tâm phụ thân, kêu người đợi thư con, nhưng đợi mãi không thấy, sao bây giờ người mới tới

Kỳ Phong lấy trong người ra đơn thuốc đưa cho Vĩnh Hiên: dấu ấn cửu long tranh châu bị nước làm nhòe, thị vệ không biết suýt nữa đã vức đi, ta vừa nhận được liền lập tức đến đây

Tiểu Xán nghe tiếng cãi nhau, mơ màng tỉnh dậy, xoay qua thấy Kỳ Phong  gương mặt lạnh lùng: mời hoàng thượng về

Kỳ Phong ra hiệu kêu Vĩnh Hiên ra ngoài, Vĩnh Hiên nhích lại ôm chầm lấy Tiểu Xán: phụ hoàng mới là người phải ra ngoài

Kỳ Phong tức giận chỉ tay về phía Vĩnh Hiên: con tin ta ném con ra ngoài không

Tiểu Xán ôm Vĩnh Hiên vào người, xuống giường, bước đi loạng choạng

Kỳ Phong cản lại: Tiểu Xán, em muốn đi đâu

Tiểu Xán lạnh lùng đáp: hoàng thượng không đi thì ta đi, gian phòng này mặc tình ngài sử dụng

Kỳ Phong ôm chặt Tiểu Xán vào người: em hiểu lầm rồi, không phải vậy đâu, về nhà với anh đi

Tiểu Xán lắc đầu, ôm chặt Vĩnh Hiên: hoàng thượng, nơi đó không còn là nhà của Tiểu Xán, người cũng không phải là phu quân của Tiểu Xán nữa

Kỳ Phong: sao không phải

Tiểu Xán: mời hoàng thượng hồi cung

Kỳ Phong: em và Vĩnh Hiên đang ở đây, sao anh có thể hồi cung

Tiểu Xán vẫn còn yếu, vừa bế Vĩnh Hiên trên tay, vừa đôi co với Kỳ Phong được một lúc thì ngất đi

Kỳ Phong kéo Vĩnh Hiên ra, kêu người đưa Vĩnh Hiên vào phòng rồi bế thốc Tiểu Xán trở về giường, ôm chặt vào người









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net