Phần 36: Sự cố không nhỏ tại nhà bếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ting! Ting! Ting!' Kha La Na ngồi ở trong phòng đánh đàn, ngân nga vài câu hát vu vơ. Cô có cả một cái phòng  riêng dành để luyện nhạc tại nhà, phòng cách âm và đầy đủ dụng cụ nhạc, cũng vì như thế mà căn phòng này cô thường xuyên lui tới.
Kha La Na khi đánh đàn vô cùng xinh đẹp, cả linh cô như cứ hoà vào tiếng nhạc, miên mang, miên mang,...
'Cộc! Cộc! Cộc!' Không có tiếng trả lời? 'Cộc! Cộc!' Một người nào đó đang gõ cửa 'Cộc! Cộc!'. Có vẻ người này không có kiên nhẫn nên vừa gõ cửa vừa gọi tên cô.
"Kha La Na, cô có ở trong phòng không? Kha La Na!!"
"Chuyện gì thế?!" Kha La Na mệt mỏi đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi tiến tới cánh cửa phòng. "Sao lại tới nữa? Long Hạo Thiên?!"
"Ngạc nhiên lắm sao?!"
"Ưm, quen rồi. Sao hôm nay anh đến thế? (Mấy ngày liên tục gặp nhau không đủ sao?)"
"Không việc gì quan trọng lắm, tôi đến đưa video MV."

Cô nghe đến đây tỉnh táo hẳn lên nói, "Xong rồi? Không phải hôm qua còn dang dở sao?!" 

" Cô nghĩ tôi nghiệp dư thế sao?

"Anh thì cứ phải nói móc tôi mới chịu sao?" Kha La Na nhếch mày nói. Long Hạo Thiên không lên tiếng nhưng trong lòng đương nhiên có bực. Cô liếc mắt nhìn tổng quát anh, cô khá để ý hai bên tay anh đang cầm một túi đồ ăn khá lớn, nên cô tò mò hỏi,

"Cái đó...mang cho anh A Điệp sao?" Long Hạo Thiên để ý ánh mắt của cô mới sựt nhớ ra một chuyện nói "Không nhờ cô nhắc thì tôi quên mất chuyện này." Kha La Na nghe có chút không lọt tai, "Hửm?" Mình nhắc anh lúc nào, còn cảm giác bất ổn thế này là sao? Anh ta có bệnh ạ?! "Tôi nhắc anh cái gì? (hồi nào)"

"Nhà bếp tôi bị hư rồi..." Long Hạo Thiên vừa nói vừa bỏ hai túi đồ ăn lên bàn "Hơ? Liên quan gì đến tôi."

"Cho tôi mượn nhà bếp của cô, tôi chia cô một nửa, vậy đi!" Nói xong anh tự tiện đi thẳng vào nhà cô "Nhà bếp của cô ở đâu." Kha La Na điên tiết, "Tôi còn chưa đồng ý, lấy quyền gì mà anh lại vô tự tiện thế."

"Được rồi, đừng càm ràm nhặng xị nữa tôi chia cô một nửa bữa trưa, còn nói nữa?" Anh nói xong thì đã thấy nhà bếp và bước vào. Cô cứ thế mà trơ mắt nhìn anh. Khinh người quá đáng!
Long Hạo Thiên, "Khinh người quá đáng? Mặt cô hiện rõ như vậy còn không biết giấu sao?!"
"Hứ!" Cô nghe những lời như vậy mà quay phắt đầu đi, hướng về ghế sofa của phòng khách ngồi sụp xuống. Anh ta là minh tinh à, đôi khi cũng vô pháp vô sĩ thế sao!?
Kha La Na ngồi lướt lướt Weibo để cập nhật tin tức. Nhưng đầy trên đó chẳng phải tin tức hay là những thứ tốt đẹp gì, mà tin Hot đâu đâu cũng toàn nói về cô và anh. Thật nhàm chán a~
"Kha La Na, cái chảo của cô ở đâu vậy? (Nhà cô làm sao tôi biết)"
"Được rồi, được rồi, để tôi lấy." Cô vừa nói vừa đứng dậy lấy trong tủ ra một cái chảo chống dính sẵn luôn cô chỉ cho anh vài chỗ để nồi. Lướt Weibo cũng lâu nên cô cũng tò mò nãy giờ anh làm gì trong nhà bếp.
Không muốn thừa nhận nhưng thao tát của Long Hạo Thiên thật sự rất trơn tru thành thạo, đẹp mắt khiến cô ngờ người. "Mùi thơm quá đi mất!" Cô bất ngờ nói ra.
Nhưng hình như Long Hạo Thiên cũng không để ý đến những gì cô nói nên cũng chẳng biết Kha La Na vừa nãy mới khen anh. Cứ tập trung tiếp tục xào nấu thôi.
Kha La Na thấp hơn anh nên khá khó khăn để cô muốn xem Long Hạo Thiên anh ta làm gì. Tính tò mò là bẩm sinh của một con người mà.
Cô hơi nhón người về phía trước. Cùng lúc đó anh cũng muốn quay   về phía sau để lấy cái chảo cô vừa đưa thì...hai người này chạm mặt nhau, gần tối nỗi chỉ cần một trong hai người nhích lên là môi chạm môi liền, thời điểm này mà không làm gì thì cứ để vậy sao, xấu hổ quá. Kha La Na quả thật bị doạ đến đỏ người, không biết nên làm gì vào tính huống này. Nhịp thở không đều, sao lại khó chịu thế này, cô thầm nghĩ.
Long Hạo Thiên ngại thật sự mới nhích người sang một chút đẩy cô ra đợi lấy được bình tĩnh mới nói, "Sao còn đứng ở đây!?(đã vậy còn đứng gần vậy.)"
Kha La Na cũng lấy được hơi sâu, nói "Nhà bếp tôi tôi chỉ muốn giám sát, không được sao." trong đầu cô lúc này còn hoảng, sự việc  diễn ra cũng nhanh quá rồi đi.
Trong cái bầu không khí gượng gạo cộng với cái không gian chật hẹp thì lựa chọn tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn rời khỏi đây.
" Vậy tôi không làm phiền anh nấu nướng nữa." Nói xong bóng nhỏ lập tức biến mất. Long Hạo Thiên quên mất nên tiếp tục tới công đoạn nào, còn cảm xúc rạo rực trong người anh bây giờ thật khó chịu, sai có thể lý giải bằng lời, một cảm giác khi chỉ gần cô mới có.
Hừ, cái cảm giác này là sao, hai người cùng nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net