20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Khải nhận được tin tức cười cười, sau khi thông báo cho Lâm Mộng Khiết một tiếng, dẫn đầu bảo Lâm Mộng Khiết trở về thính phòng, Lâm Mộng Khiết đáp một tiếng, sau đó tới thính phòng, thấy được Giang Thiên Dật đang cùng Tô Tình vung tay cổ vũ cho Giang Vân.
Lâm Mộng Khiết hít sâu một hơi về sau, thần sắc như thường đi tới Giang Thiên Dật bên người, làm bộ hỏi: "Ồ, ngươi như thế nào ở đây, không phải đang nghỉ ngơi ngủ sao?"
A, Mộng Khiết em về rồi.
Ừ, vừa mới đi vệ sinh, em còn chưa trả lời anh mà.
Khụ khụ, phòng nghỉ bên kia hơi... hơi ồn, ngủ không được.
Vậy nếu không để Vương Khải giúp cậu tìm một gian yên tĩnh? A, Vương Khải đi đâu rồi?
Vương Khải vừa mới đi ra ngoài, hẳn là cũng đi vệ sinh rồi.
A, như vậy a, vậy nếu không đợi Vương Khải trở về lại để cho hắn tìm một gian phòng nghỉ......
Quên đi đừng làm phiền người ta, tôi vừa chợp mắt một hồi đã cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, chờ trận đấu kết thúc rồi hãy nói.
Vậy...... được rồi.
Lâm Mộng Khiết gật đầu không nói gì nữa, cũng gia nhập đội ngũ cổ vũ cho Giang Vân, bất quá Lâm Mộng Khiết vẫn dùng dư quang len lén liếc vài lần Giang Thiên Dật, sau khi phát hiện Giang Thiên Dật quả thật không có phản ứng đặc biệt gì, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, xem ra hắn đúng là không phát hiện ta ở phòng bên cạnh cùng tiểu chủ nhân ân ái, hừ, thật sự là trì độn nam nhân, lão bà của mình ở phòng bên cạnh bị người ta quan hệ cũng không phát hiện ra, quả nhiên trong lòng chỉ còn lại có cái kia tiểu hồ ly...) Có đôi khi nữ nhân tư duy quả thật rất kỳ quái, một giây trước còn lo lắng mình cùng Vương Khải vụng trộm bị phát hiện, Một giây sau lại bắt đầu thầm hận chồng mình phản ứng quá chậm chạp, cái gì cũng không phát hiện được.
Lâm Mộng Khiết trong lòng oán hận nghĩ, mà lúc này Tô Tình bên cạnh ánh mắt vừa chuyển, sau khi nhìn Lâm Mộng Khiết cùng Giang Thiên Dật, cười híp mắt mở miệng nói: "Chú dì, con cũng đi vệ sinh một chút.
Ngươi?! Ta cùng ngươi đi đi......
Không cần đâu dì, dì ở với chú một lát đi.
"Ta sợ ngươi không tìm được đường."
Tôi biết nhà vệ sinh ở đâu, vừa mới tới đã thấy, tôi đi trước.
Tô Tình phất phất tay rời khỏi thính phòng, Lâm Mộng Khiết đưa lưng về phía Giang Thiên Dật hung tợn nhìn Tô Tình nhéo nhéo nắm tay, nhưng vẫn bất đắc dĩ buông xuống.
Tuy rằng biết rõ Tô Tình là nhân cơ hội đi tìm tiểu chủ nhân Vương Khải, nhưng ở trước mặt Giang Thiên Dật lại không thể nói rõ, tiếp tục dây dưa nếu khiến cho Giang Thiên Dật hoài nghi thì không tốt.
Lâm Mộng Khiết lúc này đột nhiên có chút chán ghét Giang Thiên Dật tồn tại, có Giang Thiên Dật tại rất nhiều chuyện làm đều không tiện, Lâm Mộng Khiết thở ra trong ngực cái kia khẩu hờn dỗi, khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng bộ dáng, xoay người lại nhìn về phía dưới đài thi đấu Giang Vân.
Giang Thiên Dật nhìn thấy Tô Tình rời đi cũng không nói gì, dù sao chuyện cô bé đi vệ sinh như vậy hắn làm chú cũng không có gì để nói, Giang Thiên Dật cũng quay đầu nhìn xuống dưới đài, tiếp tục hò hét cổ vũ cho con trai mình.
Tô Tình rời khỏi thông đạo, vừa vặn đụng phải Vương Khải sắp chuẩn bị trở về, chỗ ngồi Vương Khải chuẩn bị là chỗ ngồi dành riêng cho khách quý, thông đạo cũng là một mình, cho nên xung quanh cơ bản không ai đi qua, Tô Tình nhìn bốn phía yên tĩnh một chút, cười nhào vào trong lòng Vương Khải.
"Chủ nhân... đi như thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hưcấu