tình nhân tuổi 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thang Duy Thạc nhìn quần áo sau đó lại nhìn cô một chút. Khuôn mặt tinh xảo như tranh kia, tóc dài xõa ra phía sau, khiến cả người cô vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt của cô rất đẹp, dù không lớn, nhưng lại rất đen.

Đến hôm nay anh mới phát hiện ra, nói cũng buồn cười, dù bọn họ đã sống cùng nhau năm năm nhưng, anh thật sự không rõ dáng vẻ cô thế nào.

Ban ngày cô luôn đánh một lớp phấn thật dày, biến mình thành một con búp bê. Buổi tối dù cô có tẩy trang, anh lại chỉ chú ý đến thân thể chứ không phải gương mặt của cô.

Hôm nay cẩn thận nhìn lại, mới biết được, đôi mắt của cô xinh đẹp như thế.

Nhưng, xinh đẹp hơn cũng không hấp dẫn anh nhìn chăm chú nhiều, vì bây giờ cả trái tim anh đều bị khuôn mặt thuần khiết trẻ tuổi đó chiếm giữ mất.

Anh điên cuồng yêu cô, cô như một con búp bê dễ vỡ, cần sự thương tiếc và che chở của anh.

Mà trên thực tế anh cũng đã đưa vào vào dưới cánh chim của anh.

Ngày hôm qua anh đã đến thăm người nhà cô, thuận tiện cũng đã quyết định thời gian cưới. Mười sáu tháng sau anh và cô sẽ bước lên giáo đường hoàn thành hôn lễ của họ.

Nghĩ đến đây, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng từ trước đến nay, bỗng xuất hiện một tia nhu tình.

Sau một lúc lâu, anh như bàn giao công chuyện, không hề ấm áp mở miệng nói:

- Không phải đi công tác, mà là anh chuẩn bị dọn đi!

Lời của anh phảng phất như một quả bom, cô ngây ra như phỗng.

-        Vì sao?

Hồi lâu sau cô run run hỏi thành tiếng.

-        Bởi vì tháng sau sẽ kết hôn, anh rất yêu cô ấy, cho nên anh phải chấm dứt quan hệ của chúng ta!

Nói xong khóe miệng anh thậm chí còn mang theo nụ cười rất dịu dàng.

Đâm vào đôi mắt đầy hơi nước của cô, tầm mắt cô mơ hồ.

- Anh định kết hôn?

- Đúng vậy!

Bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình dán chặt lên bụng mình. Đứa con, con của cô nên làm thế nào? Cô đè nén trái tim không ngừng rỉ máu của mình, khổ sở cầu xin nói:

-        Có thể đừng bỏ em được không, em sẽ không phá hỏng gia đình anh, chỉ xin anh, chỉ xin anh thỉnh thoảng đến thăm em một chút thôi?

Cô rất yêu anh, cô thật không muốn rời khỏi anh.

Thang Duy Thạc lắc đầu không hè suy nghĩ, rất thẳng tanh mở miệng: “À, em yên tâm, anh sẽ cho em chi phiếu một trăm ngàn! Cuộc sống sau này không cần lo đến áo cơm!”


Trong giọng điệu của anh có biết bao nhiêu mùi vị châm chọc. Nhìn mặt cô hoa dung thất sắc. anh cảm thấy thật ghê tởm.

Cô phô bày quá mức, không phải là muốn kiếm thêm trên người anh ít tiền sao?

Ha ha, dù sao thứ anh không thiếu nhất là.. tiền, không sao cả, anh có thể cho nhiều một ít!

Nói xong, anh lấy một xấp chi phiếu trong cặp tài liệu ra, tuyệt bút vung lên, sau đó xé chi phiếu ra, đưa vào trong tay Hạ Vũ Tình. 

Hạ Vũ Tình không lập tức nhận lấy, chỉ lưu luyến nhìn mặt anh, cầu xin lần nữa nói: “Duy Thạc, anh có thể suy nghĩ thêm không! Dù sao chúng ta cũng đã nhiều năm như thế, chẳng lẽ anh không hề thích em một chút nào sao?

Em không cần danh phận, chỉ mong có thể ở cạnh anh! Chỉ cần, chỉ cần thỉnh thoảng, anh có thể lại đây thăm em là được rồi, em sẽ không gây thêm rắc rối cho anh!” Vừa nói xong, Hạ Vũ Tình quỳ rạp xuống bên chân anh, nắm lấy bàn tay to của anh khẩn cầu.

“Em đừng như thế, anh không thể nào đồng ý với em. Bởi vì sau khi anh kết hôn, sẽ quyết định làm một người chồng tốt, anh không muốn về ba làm bảy ở bên ngoài!” Anh nghiêm mặt khinh bỉ nhìn cô, thật ghét sự níu kéo của cô.

Hạ Vũ Tình đầy lệ trên mặt ngồi phịch xuống sàn, nhìn anh nghẹn ngào. Cô thật hâm mộ cô gái kia, sao cô ấy có thể dễ dàng nắm được trái tim của anh chứ.

“Cô ấy rất đẹp, gia thế cũng tốt đúng không?” Cô rất muốn biết, rất muốn biết người con gái thế nào, mới có thể xứng đôi với anh.

“Cô ấy rất đẹp, ít nhất trong mắt anh, cô ấy hơn tất cả các cô gái khác. Nhà cô ấy rất nghèo, có một người mẹ bị bệnh nặng, còn có một em trai đang học lớp 12.

Nhưng cô ấy rất mạnh mẽ, mình vừa đi học, còn vừa đi làm thêm để trả tiền học phí của mình, cùng với việc nuôi gia đình của cô ấy. Anh đúng là bị điểm này của cô ấy hấp dẫn, sự kiên cường của cô ấy, thiện lương của cô ấy, lần nữa lại làm anh kính phục!” Khi nhắc tới Hoàng Vũ Hân, ánh mắt anh lộ thâm tình không gì so sánh được. Còn kèm theo châm chọc với Hạ Vũ Tình, ngụ ý, nhìn lại cô đi, chỉ có thể bán thân thể của mình, đổi lấy cuộc sống phú quý.

Hạ Vũ Tình bị anh nhìn không khỏi xấu hổ cúi đầu, nắm chặt hai tay mình.

Thang Duy Thạc vứt chi phiếu xuống cạnh chân cô, sau đó tiếp tục thu xếp quần áo của mình.

Hạ Vũ Tình nhìn tấm chi phiếu kia hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn nhặt chi phiếu lên. Sau đó lau nước mắt, đứng lên.

Thang Duy Thạc châm chọc bĩu môi, quả nhiên vẫn là người đàn bà hám giàu. Với Vũ Hân của anh, căn bản không thể so.

“Em thu xếp giúp anh!” Hạ Vũ Tình đè nén nghẹn ngào, nhận quần áo trong tay anh.

Thang Duy Thạc nhìn một đống lộn xộn trên giường, thật đúng là vô cùng nhức đầu. Có cô đến thu xếp lại cũng không tệ, anh lui người ngồi xuống ghế bên cạnh.

Động tác của Hạ Vũ Tình nhanh nhẹn, từng giọt nước mắt rơi xuống quần áo anh. Rơi đi, để càng nhiều nước mắt của cô rơi trên quần áo anh, để chúng đưa cô chạm vào anh, an ủi anh, ôm anh.

Nước mắt rất nhanh đã chiếm đầy hơi thở của cô, cô không thể dùng mũi để hô hấp được nữa, chỉ có thể khẽ mở miệng.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, Thang Duy Thạc bỗng cảm thấy có một tia không nỡ.

Cô đúng là một người bạn đời rất tốt, dù là trên giường hay trong cuộc sống hàng ngày.

Cô chăm lo cho cuộc sống của anh rất tốt, cô luôn dậy rất sớm, chuẩn bị cho anh một bữa ăn sáng thịnh soạn, quần áo của anh cũng luôn được là phẳng.

About these ads

Lời của cô rất ít, luôn mang theo nụ cười thật dịu dàng.

Cô đúng là đã đem công việc tình nhân này, làm đến vô cùng nhuần nhuyễn.

A, đương nhiên cũng bao gồm việc cô rất biết tiêu tiền, hàng tháng hắn đều để thư ký của mình gửi một khoản tiền cho cô, cô cũng tiêu sạch rất nhanh.

Đối với điểm này, hắn thật không thích cô. Cũng không phải hắn tiếc tiền của hắn, mà là cô chỉ là người đàn bà ham giàu vì tiền.

Vừa nghĩ đến cô dịu dàng với hắn, đều là vì mục đích lấy tiền, đều coi tiền của hắn làm mục đích, hắn lại không nhịn được coi thường cô vài phần.

Hạ Vũ Tình, kéo dài tốc độ thu xếp, động tác trong tay cô càng ngày càng chậm. Cô không muốn rời khỏi anh, không muốn, một ngàn một vạn lần không muốn! Nhưng anh nói rõ ràng như thế, muốn cô có thể nói chuyện mình đã mang thai cho anh thế nào?

Cô không thể hèn hạ đến mức dùng đứa bé để gây rắc rối cho anh, không thể……

“Còn chưa thu xếp xong à?” Nhìn cô cố ý chần chừ, Thang Duy Thạc có chút mất kiên nhẫn.

“A, sắp xong rồi ~!” Hạ Vũ Tình lau qua mặt, sau đó động tác nhanh hơn, cuối cùng bỏ bộ âu phục phẳng vào trong vali!  “Được rồi!” Đóng nắp lại, kéo tay cầm lên.

Cô xoay người rồi cúi đầu, không dám nhìn anh. “Buổi tối, ăn cơm xong rồi đi được không?”

“Không được, tối hôm nay anh phải đón cô ấy đến chỗ ba mẹ anh!” Hắn thản nhiên nói.

Sắc mặt Hạ Vũ Tình lại nhợt nhạt vài phần, trái tim như bị một cái dùi hung hăng ghim nhiều lần vào.  “Ừm!” Ngay cả ăn bữa tối cùng cô, anh cũng thấy lãng phí thời gian ư.

“Ừ, anh đi đây! Trong thời gian ngắn anh sẽ không đến đây, em tìm một cái nhà rồi đi đi. Về phần chìa khóa, em có thể giao cho thư ký của anh.” Hắn dặn dò ngắn gọn xong, không ngoái đầu nhìn lại, không tạm biệt, tuyệt tình đi đến cửa, đi ra khỏi căn nhà.

Hạ Vũ Tình tham lam nhìn bóng lưng hắn, sau đó tê dại ngã xuống……

Cô gái hắn thích, chỉ là gia đình bình thường, cũng không phải tiểu thư quý tộc.

Hắn nói thích sự thuần khiết, kiên cường của đối phương! Cô muốn hét to, cô cũng là cô gái tốt, cô không phải loại gái ham vinh hoa phú quý. Cô sở dĩ làm tình nhân của anh, là vì cô có nỗi khổ bất đắc dĩ, là cô bị cuộc sống bức bách.

Ở trong phòng một mình, cô ngồi trên sàn nhà khóc, khóc đến đỏ mắt, khóc sưng mắt lên, khóc đến toàn thân mất hết khí lực……

********************

Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Hạ Vũ Tình ngủ dậy, khác với lúc trước, trên mặt có một lớp trang điểm nhẹ, giấu đi vẻ tiều tụy của mình. Sau đó đi hai lần xe bus, đến trước một nhà trọ rất cũ nát.

Đẩy cửa ra, Hạ Vũ Tình thấp thỏm bất an đi vào.

Chỉ thấy một người phụ nữ yếu ớt ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sopha, nhìn chăm chú tivi cũ trước mắt.

 “Mẹ, con đã về!” Hạ Vũ Tình sợ sệt kêu, mang theo một túi đồ lớn bước vào.

Hạ mẹ vừa thấy cô vào, sắc mặt trở nên cực kỳ phẫn nộ. “Cút, ai cho cô vào!”

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, là con đến thăm mẹ, còn có em trai em gái!” Hạ Vũ Tình đứng trước cửa, không dám tiến vào nửa bước, rất sợ làm mẹ giận đến thân thể không tốt.

“Cút, đồ đê tiện không biết xấu hổ này, không được gọi tôi mẹ!” Hạ mẹ tức giận đến thở mạnh chỉ vào Hạ Vũ Tình, từng chữ từ miệng vô tình làm tổn thương người.

“Không……” Sắc mặt Hạ Vũ Tình nhợt nhạt lui về sau vài bước, không tin được những chữ khó nghe kia lại phát ta từ miệng mẹ mình.

“Hạ Vũ Tình, cho dù tôi chết, cũng không lấy của cô một đồng. Tiền kia của cô rất dơ bẩn, khó trách tôi trị bệnh lâu như thế mà không thấy chuyển biến tốt. Vì tiền của cô, rất xui.” Hạ mẹ thật khinh bỉ nhìn Hạ Vũ Tình liếc mắt một cái, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha.

Hạ Vũ Tình đứng trước cửa lớn, cắn chặt môi dưới nghe mẹ chửi rủa.

Tiền của cô thật sự rất bẩn sao? Cô vì nhà này, vì người thân của cô, cô bán rẻ tất cả, chẳng lẽ sai lầm rồi sao?

Tiếng của Hạ mẹ lại truyền đến, bên trong giọng nói có sự kiêu ngạo của người mẹ. “Về sau chúng tôi không cần cô quản, học phí của em trai cô cũng không cần cô lo. Vì em gái cô đã tìm được một nơi rất tốt, tháng sau nó sẽ kết hôn ”

“Em ấy muốn kết hôn? Không phải nó mới tốt nghiệp thôi sao?” Cô lẩm bẩm nói.

“Đúng thế, em gái cô không giống cô, nó giữ mình trong sạch, đương nhiên có thể tìm được đối tượng tốt.” Hạ mẹ thật kiêu ngạo nói, giống như Hạ Vũ Tình căn bản không phải con của bà.

Tuy rằng thật bất ngờ khi em gái lại lập gia đình sớm như vậy, nhưng Hạ Vũ Tình vẫn cảm thấy vui mừng cho em gái.

Lấy một xấp tiền từ trong túi ra, cô đặt trên tủ giầy cạnh cửa thật cẩn thận. “Mẹ, em gái muốn lấy chồng cũng phải dùng một số tiền, chỗ này mẹ nhận hộ em nó đi.”

 “Cút, ai cần tiền dơ bẩn của cô. Người em gái cô lấy có rất nhiều tiền, người ta đã thu xếp chuyện này ổn rồi.” Hạ mẹ lại đứng dậy, ném tiền vào mặt con gái.

Hạ Vũ Tình cắn chặt môi, không để mình khóc thành tiếng. Từ tháng trước, bị em gái phát hiện ra cô đi làm tình nhân. Cả nhà bắt đầu không để ý tới cô, mẹ lại tức giận nói với cô bà không có đứa con gái hèn hạ như thế.

“Mẹ, đây là tấm lòng của người làm chị con!”

“Đồng tiền dơ bẩn của cô, chúng tôi không cần, để em gái cô có thể an tâm kết hôn đi! Về sau tôi không có đứa con gái như cô, tôi không muốn vì cô, nó không ngẩng nổi đầu trước mắt mọi người!” Hạ mẹ lạnh nhạt nói.

Mỗi một câu giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim cô.

“Cô nhanh lên, lát nữa em gái cô và bạn trai nó sẽ qua đây.” Hạ mẹ thật khẩn cầu nói.

“Mẹ, con đi, có thể có người chăm sóc nhà chúng ta, con an tâm rồi!” Cô nhìn lại mẹ, nhìn xung quanh nhà mình một vòng. Sau đó Vũ Tình ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ từng tờ tiền mà mình đã dùng thân thể để đổi lại.

“Đúng rồi, hôn lễ của em gái cô cô không cần tham dự. Đỡ phải vì cô, làm em gái cô mất mặt!”

“Con biết rồi!” Vũ Tình cắn chặt môi, sau đó đứng lên.

Xoay người rời đi trong nháy mắt, cô lại nhìn thoáng qua bóng lưng mẹ.

Hạ Vũ Tình mang theo vài món đồ cũ ra khỏi nhà trọ, nước mắt đọng trong mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ.

Cô không oán, cô không thể oán hận mẹ mình. Chỉ trách, vì sao ông trời lại an bài số phận nhà họ thê thảm như thế.

Nếu năm đó ba không từ bỏ trần gian, cô cũng sẽ không đi đến hoàn cảnh bán rẻ mình.

Cô vô lực tựa vào cửa nhà, ha ha, tất cả mọi người vứt bỏ cô. Cô đã không còn người nhà, đã không còn anh.

À, không! Cô còn có đứa con, đứa con sẽ là người thân của cô. Một tay cô đặt lên trên bụng mình, nặn ra một nụ cười.

Lơ đãng nhấc mắt, một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt cô.

Xe của Thang Duy Thạc, cô sẽ không nhìn lầm! Vũ Tình không dám tin dụi mắt, cẩn thận nhìn lại!

Đúng vậy, xe của anh.

Sao anh lại đến đây? Nơi này không phải nơi anh nên đến.

Cùng với sự khiếp sợ của cô, cửa xe bị mở ra.

Thang Duy Thạc thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, bước vào trong tầm mắt của cô.

Mà khi nhìn đến cô gái cạnh anh, cô không dám tin hít phải một ngụm khí lạnh, bàn tay nhỏ bé dán chặt trên bụng……

Thang Duy Thạc cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, trán nhăn lại thật sâu.

Mà cô gái cạnh hắn, sắc mặt càng thêm khó coi. Bên trong hai mắt tràn ngập áy náy, sợ hãi và lo lắng……

Vũ Tình nhìn hai người bọn họ, khiếp sợ không thể mở miệng.

Chẳng lẽ, cô gái anh muốn kết hôn là……

Đáp án sống động này, làm cho cô không dám  nghĩ thêmtiếp. Không, cô không thể thừa nhận sự thật này……

Khi cô không ngừng rơi lệ, thương tâm muốn chết, Thang Duy Thạc lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt có kinh ngạc, trách cứ, khinh thường và nhiều hơn là cảnh cáo.

Đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đối với nhất cử nhất động của anh cho dù là một ánh mắt, cô cũng hiểu rõ.

Tại một khắc này thời gian như yên lặng, qua kính mắt màu đen Vũ Tình nhìn anh lưu luyến, bốn ngày, đã bốn ngày cô không gặp anh.

Anh vẫn anh tuấn như quá khứ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong lòng Vũ Tình ngập tràn chua xót, xem ra quan hệ của bọn họ chấm dứt, cũng không tác động đến một tia cảm xúc của anh!

Cô không tin, thật sự không tin, chẳng lẽ năm năm sớm chiều ở chung, anh lại không có nổi chút xíu tình cảm nào với cô ư?

Cho dù là một loại thói quen, chẳng lẽ cũng không sao? Ngay cả nuôi chó con mèo con, đều có tình cảm chứ, huống chi là con người có quan hệ thân thiết?

Trong mắt hơi nước càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô đã không nhìn thấy bọn họ nữa.

Thang Duy Thạc giả vờ như không nhận ra, kéo cô gái bên cạnh, đi ngang qua Vũ Tình, đi vào hành lang……

Vũ Tình hít sâu một hơi quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, gắt gao che miệng mình, đề phòng mình khóc thành tiếng.

Chỉ thấy nước mắt nóng bỏng liên tục chảy xuống, chảy vào tay cô, làm ướt cả bàn tay.

Vũ Tình cắn môi dưới, chính cô lại buột miệng gọi ra tên anh!

Cô gái bên cạnh Thang Duy Thạc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, bên trong hai mắt có ~~~ sợ hãi nồng đậm!

Vũ Tình nặng nề xách đồ, chẳng có mục đích đi trên đường cái.

Linh hồn của cô như bị rút đi, thân thể lảo đảo căn bản không chú ý đến những chiếc xe đi lại.

Vừa mới ngừng khóc, mắt cô lại ươn ướt một lần nữa. Ông trời ơi, rốt cuộc cô nên cười thế nào đây?

Vì sao người anh muốn kết hôn lại đúng là em gái cô, dù là người cô không biết, giờ phút này có lẽ cô không thương tâm đến mức như thế ư?

Vũ Tình rốt cuộc không chống nổi thân mình nữa, lập tức ngã trên đường cái. “A……” Giờ phút này cô quên đau đớn, vì trên người có đau, cũng không thể đau bằng trái tim cô……

Người xung quanh đi đến, đều kỳ quái nhìn người ngồi dưới đất, nhưng không một ai chủ động nâng cô dậy.

Vũ Tình không quan tâm đến ánh mắt của người khác, đắm chìm trong đau đớn vô cùng của trái tim.

Mười tám tuổi, cô bị ép từ bỏ việc học ở trường T, biến thành người tình của anh. Cô biết mình không nên yêu anh, giữa bọn họ chỉ là khế ước, là tiền bạc và giao dịch thể xác.

Nhưng chuyện tình cảm, lý trí nào có thể khống chế?

Thời gian năm năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Cô tặng anh năm năm thanh xuân, đổi lại là anh vô tình vứt bỏ.

Cô bán rẻ tuổi thanh xuân năm năm, thân thể và trái tim, chỉ vì có thể chữa bệnh cho mẹ, có thể để em trai em gái được đi học.

Kết quả, cô lại đổi được cái gì?

Mẹ khinh bỉ và chửi rủa, Thang Duy Thạc miệt thị!

Buồn cười nhất là, khi cô chuẩn bị nói chuyện mang thai cho anh biết, anh lại muốn kết hôn, mà cô dâu đúng là em gái của cô!

**************************************************

“Tiểu thư, cô không thoải mái sao?” Một giọng nam quan tâm hỏi.

Vũ Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chủ nhân giọng nói.

“Vũ Tình?” Chàng trai trẻ với gương mặt trắng nõn có phong độ của người trí thức, hưng phấn gọi tên cô.

Vũ Tình chớp mắt nhìn kỹ hắn, cố gắng tìm kiếm có quen người này không. “Anh là……” Cảm giác nhìn thật quen mắt, nhưng cô không nghĩ ra.

“Tân Kỳ đây, cậu nhớ chưa, chúng ta cùng học trung học, khi thi đại học, cậu đứng thứ hai, còn mình đứng thứ ba!” Chàng trai có vẻ rất hưng phấn, hơn nữa còn rất nhớ về Vũ Tình.

Cô tỉnh ra, đúng vậy, cô nghĩ ra rồi!

Nhưng nghĩ đến sự chật vật của mình lúc này, cô vừa thẹn vừa rủ mắt xuống. Chậm rãi đứng dậy, nhặt đồ lên.

“Vũ Tình, thân thể cậu không thoải mái à?” Tân Kỳ nhanh tay nâng cô dậy, giúp cô nhặt đồ.

Cô gật đầu qua loa, phủi bụi trên người. “Cám ơn cậu!”

“Việc này cần gì cảm ơn, cậu đỡ hơn chưa? Nếu vẫn không thoải mái, chúng ta đến bệnh viện đi?” Dáng vẻ cô như thật tiều tụy, khiến hắn có chút lo lắng.

Thật ra khi học trung học, hắn cũng rất thích Vũ Tình. Nếu không phải vì cô, hắn cũng sẽ không thi vào trường T! Vì sao lại thế chứ?

Thành tích của Vũ Tình đều là thứ nhất thứ hai ở lớp, chắc chắn có thể thi đậu trường T. Mà thành tích học tập của hắn thì có vẻ không ổn định, thi vào T có điểm khó.

Nhưng để về sau có thể cùng trường với cô,  mỗi ngày hắn đều giục mình học đến liều mạng.

Cuối cùng, hắn rốt cục toại nguyện có thể vào trường T cùng cô! Nhưng, cô lại tạm nghỉ học giữa chừng, hắn tìm thế nào cũng không thấy cô. Vì thế, hắn khổ sở một thời gian dài.

Hôm nay, hắn lại gặp được cô! Đúng là điều bất ngờ! Vũ Tình miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không có việc gì, bây giờ không có việc gì! Mình còn có chuyện, đi trước nhé!” Xoay người rồi cô sẽ rời đi!

“Đợi chút!” Tân Kỳ kéo tay cô lại, mang theo vài phần ngượng ngùng nói: “Vũ Tình, điện thoại của cậu là bao nhiêu. Có thể để lại không, về sau chúng mình có thể thường xuyên liên lạc!”

Vội vã, Vũ Tình nhẹ nhàng nói ra số điện thoại di động.

“Tốt, về sau chúng mình hay liên lạc nhé!” Tân Kỳ lưu điện thoại rồi, mỉm cười nói.

“Ừ!” Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu, lại xoay người lần nữa rời đi!

Vẻ mặt u sầu, Vũ Tình đi ra từ trong phòng tắm, khi chạm đến thân người cao lớn lúc trước, trong nháy mắt trái tim nhảy lên. Hai mắt vốn đã sưng đỏ, lại hiện ra hơi nước.

Môi run run, kích động nhìn anh.

Lần này khác là, lòng cô nổi lên vui sướng mỏng manh. Anh vẫn không thể quên được cô, vẫn thích cô, có phải không? “Duy Thạc……” Cô chủ động tới gần trong lòng anh, khéo léo dựa đầu vào ngực anh.

“Xin cô tự trọng một chút, đừng dựa vào tôi!” Thang Duy Thạc khinh thường cúi đầu nói với cô.

Trái tim Vũ Tình vừa mới kinh hoàng, lại chìm vào thung lũng một lần nữa. Nghe vậy lui về phía sau hai bước, lại vẫn si mê nhìn anh!

Thang Duy Thạc híp mắt nhìn cô thù hằn, vô cùng phẫn nộ mở miệng. “Hạ Vũ Tình, cô đúng là khiến tôi nhìn với đôi mắt khác xưa!” Vũ Tình không hiểu, không rõ vì sao anh lại nói như thế. “Duy Thạc, em đã làm gì à?”

“Cô làm gì? Ha, cô còn hỏi tôi!” Thang Duy Thạc bỗng hét to, kéo tay Hạ Vũ Tình, dùng sức giữ chặt!

“A……” Vũ Tình kêu đau, không nhịn được cầu xin tha thứ với anh. “Duy Thạc, đau quá!”

Cô càng kêu đau, lực trong tay hắn lại tăng thêm vài phần.

Vũ Tình đau đến nước mắt tuôn rơi, môi run run tái nhợt cầu xin. “Đừng mà, xin anh buông em ra!”

Thấy cô thật sự không chịu nổi, hắn mới giảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net