Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời nàng vốn dĩ sẽ rất tươi đẹp, có thể sống cuộc sống vô lo vô nghĩ cùng người thân và người mình yêu. Nhưng trớ trêu thay, gia đình nàng lại bị chính người của Cung Môn giết chết, nàng may mắn thoát nạn khi rơi xuống vách núi. Sau khi bị mất trí, nàng được Vô Phong thu nhận làm sát thủ, ngày qua ngày từng bước lập kế hoạch trả thù.

Dù biết việc nàng làm sẽ gây tổn thương cho chính bản thân và cả người nàng thương, nhưng Thượng Quan Thiển bây giờ không còn đường lui nữa.

Thượng Quan Thiển đang ở trong thư phòng cùng với các cô nương được chọn, nàng tình cờ quen được một cô gái cũng đến từ trấn Lê Khê, tên là Vân Vi Sam. Hai người cũng coi như là có duyên, vì vậy cũng nhanh chóng kết giao thành tỷ muội.

-''Chấp Nhẫn đại nhân cho triệu Vân cô nương và Thượng Quan cô nương vào trong chính điện diện kiến!"

Hai người im lặng nhìn nhau, trong đầu đều có những suy nghĩ riêng, mục đích riêng. Vì vậy, bước đầu trong kế hoạch của Thượng Quan Thiển chính thức bắt đầu, hai cô nương nhanh chóng được các thị vệ dẫn đến chính điện.

Các vị trưởng lão quan sát cô nương mà hai công tử chọn, gật gù đáp:

-"Được rồi, từ bây giờ các ngươi sẽ tạm thời ở Giác cung và Vũ cung để hầu hạ các công tử, chờ ngày lành tháng tốt sẽ thành thân."

-"Đa tạ các vị trưởng lão." Hai cô nương đồng thanh đáp rồi sau đó lui ra để chuẩn bị đồ dùng dọn đến Cung Môn.

Từ lúc nàng bước vào ánh mắt của Cung Thượng Giác chưa từng rời khỏi nàng dù chỉ một chút. Hắn cẩn thận quan sát nàng, từ một cô gái mũm mĩm dễ thương ngày bé ấy giờ đã trở thành đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ai ai cũng đều phải ngoáy nhìn. Trong lòng hắn bỗng trở nên khó chịu, vợ của hắn đâu phải các ngươi muốn nhìn là được.

Hắn giấu đi bực bội trong lòng, dùng ánh mắt tha thiết nhìn nàng, nhưng nàng chưa từng nhìn vào hắn dù chỉ một lần, trong lòng hắn có chút chua xót. Sau khi bàn chuyện xong với các vị trưởng lão, mọi người đều trở về Cung của mình.

Trên đường đi, Cung Viễn Chuỷ đã để ý thấy hôm nay ca ca của hắn có chút lạ, bình thường Cung Thượng Giác không hay cười, đối với mấy việc bên ngoài thành hẳn không có gì để khiến hắn cười như thế, hắn chỉ cười khi Cung Viễn Chuỷ làm trò cho hắn vui thôi. Nhưng mà hôm nay Viễn Chuỷ nhớ là chưa có gì làm cả, nên tò mò hỏi Cung Thượng Giác.

-"Ca ca, từ nãy đến giờ huynh cứ cười suốt, bộ có chuyện gì ở ngoài cung mà có thể khiến huynh vui như thế được sao?"

Cung Thượng Giác bây giờ mới để ý đến Cung Viễn Chuỷ, từ nãy đến giờ hắn luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình nên không để ý xung quanh.

-"Ta thể hiện rõ đến vậy sao."

-"Đúng vậy, huynh nói cho ta biết đi, ta thật sự sự tò mò chết đi được."

Hắn nhìn đệ đệ mình, nói với giọng điệu cao hứng.

-"Giữa Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam, đệ thích ai hơn."

Cung Viễn Chuỷ đối với chuyện tình cảm thật sự vẫn còn quá sớm, đối với việc nhận xét nữ tử hắn cũng chưa từng làm, ấp úng nói.

-"Cả hai đều rất đẹp, đều đẹp theo cách riêng của họ. Ca, lần đầu thấy huynh tỏ ý với một nữ tử như vậy, không lẽ huynh thích một trong hai cô gái đó"

-"Đúng vậy, ta rất thích Thượng Quan cô nương!"

-"Viễn Chuỷ, từ bây giờ Giác Cung của ta đã có thêm một thành viên, sau này đệ phải đối xử tốt với nàng ấy, mỗi khi gặp phải gọi nàng ấy là tẩu tẩu, có biết chưa."

Cung Viễn Chuỷ đứng hình, hắn không tin vào tai mình, ca ca của hắn bây giờ là đang bị ma quỷ phương nào nhập chứ. Từ bao giờ mà lại quan tâm tới một nữ tử xa lạ chỉ mới gặp một lần kia.

-"Ca, nhưng mà....".

-"Đừng nói nữa, không thích thì đệ bắt buộc vẫn phải gọi."

Cung Thượng Giác nói xong thì cũng nhanh chóng quay trở về điện, để lại một mình Cung Viễn Chuỷ ngơ ngác đứng nhìn, trong lòng khó chịu vì cảm giác như bị bỏ rơi.

-"Cô ta có gì mà ca ca lại thích được nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net