Chương 13: Tin tức về bí cảnh trung cấp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả trứng màu đen dường như cảm nhận được mọi người đang bàn tán về nó, đột nhiên lắc lắc mấy cái.

Mặc Quỳ Liên bị dị động của nó chọc cười.

Bây giờ biết thân phận của nó không tầm thường cho nên cậu đã dẹp bỏ ý định ban đầu là đặt nó ở ngoài ban công.

Quyết định đi đâu cũng mang nó theo, để đề phòng bất trắc.

Người biết cậu có quả trứng này còn có Phùng Tuyết, nhưng cậu chắc cô cũng không biết gì về danh tính của quả trứng này.

Ngoài ra cậu còn có chút tin tưởng nhân phẩm của giáo sư trong học viện, Mặc Quỳ Liên cảm thấy rằng Phùng Tuyết không phải người nhiều chuyện.

Mặc Quỳ Liên đặt hắc đản vào trong túi áo, sau đó điềm tĩnh vào phòng.

Lúc này Thời Hiếu Thần cũng đã tắm xong, hắn vẫn cởi trần, Mặc Quỳ Liên thấy hơi phiền, sao cứ cởi trần hoài vậy, khiến cậu không nhịn được ghé mắt nhìn thêm vài lần.

Chỉ là nhìn cực kì kín đáo, Thời Hiếu Thần cũng không phát hiện ra.

Lúc này anh ta đột ngột quay qua nói chuyện với cậu: "À chuyện của anh và Thẩm Hi vốn dĩ cũng không phải như lời cậu ấy nói."

Mặc Quỳ Liên nhướn mày, cậu không hiểu hắn giải thích điều này cho cậu làm gì, nhưng vẫn chú ý nghe tiếp.

"Gia tộc của bọn anh là thế giao từ mấy đời, cho nên Thẩm Hi và anh là bạn thân từ nhỏ." Thời Hiếu Thần vừa sấy tóc vừa nói: "Từ nhỏ anh đã xem Thẩm Hi là em trai mà chăm sóc, cho nên có thể khiến em ấy hiểu lầm, anh xin lỗi vì cậu ấy đến tìm em gây sự."

"Không sao, không phải lỗi của anh." Mặc Quỳ Liên mỉm cười.

"Chỉ là anh quen với tính tình của Thẩm Hi, cậu ấy là tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm lại thêm thức tỉnh thiên phú cấp S, từ nhỏ đã được mọi người thương yêu, muốn gì được nấy cho nên tính tình có chút ương ngạnh." Thời Hiếu Thần cười nói: "Em hãy hiểu cho cậu ấy nhé, dù như vậy nhưng Thẩm Hi vẫn rất tốt bụng."

Vậy sao? Mặc Quỳ Liên không tin lắm, dù chưa tiếp xúc nhiều, không hiểu gì về con người Thẩm Hi, nên cậu không biết cậu ta tốt hay xấu.

Nhưng kiếm chuyện với cậu hai ba lần thì đã bị cậu mặc định là xấu rồi.

Hơn nữa Thẩm Hi còn có thù riêng gì đó với bạn thân Mễ Nhu Bách của cậu, Mặc Quỳ Liên rất bao che khuyết điểm, không cần biết ai đúng sai, cậu đã tự cho Thẩm Hi bên phía đối lập rồi.

Chỉ là Thời Hiếu Thần đã nói đến vậy, cậu cũng không phản bác hắn: "Em biết rồi, chỉ cần cậu ấy đừng đến làm phiền em nữa là được."

"Được rồi anh sẽ nói với cậu ấy."

Mặc Quỳ Liên không trả lời, cậu đi tắm.

Trên áo sơ mi vẫn còn vết máu bết dính khó chịu, từ nãy giờ Mặc Quỳ Liên vẫn mặc áo khoác che lại nên không ai phát hiện.

Nhưng cảm giác dính nhớp rất rợn người, Mặc Quỳ Liên chỉ muốn nhanh chân vào bồn tắm thôi.

Ký túc xá của học viện rất tuyệt vời, bên trong phòng tắm có tất cả tiện nghi, chỉ cần Mặc Quỳ Liên nghĩ ra cái gì đều có cái đó.

Có lẽ là do sống nghèo quá lâu nên những gì cậu nghĩ được vô cùng đơn giản.

Mặc Quỳ Liên cởi quần áo, nhẹ nhàng đặt chân vào trong bồn tắm.

Làn da cảm nhận được nước ấm, lậptucws cả người khoan khoái dễ chịu.

Mặc Quỳ Liên chỉ muốn rên rỉ thôi, nhưng ngại bên ngoài còn có người nên cậu kìm nén lại.

Chợt cảm thấy mình có hơi không đứng đắn thì buồn cười.

Đến lúc bước ra, cả người Mặc Quỳ Liên tươi mát thoải mái.

Cậu mặc một bộ đồ đơn giản, áo phông hơi rộng trễ xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng sáng, xương quai xanh tinh tế uyển chuyển, còn lộ ra một ít vân xanh.

Mái tóc vẫn còn ướt, nước nhỏ xuống từng giọt, chảy xuống phần gáy xinh đẹp, Thời Hiếu Thần nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Khiếu Vân cũng hơi hơi ghé mắt nhìn, lập tức đồng tử trở nên sậm màu hơn.

Mặc Quỳ Liên không để ý tới, cậu chớp chớp đôi mắt màu ngọc bích, nhìn bản thân trong gương, chậm rãi sấy tóc.

Không lâu sau tóc đã khô, tóc của cậu hơi dài, loã xoã tuỳ hứng sau lưng.

Đến tối, cả phòng ký túc xá 234 cùng nhau đi ăn.

Mặc Quỳ Liên là người lựa nhà hàng, cậu không có tiền cho nên cậu lựa nhà hàng cũng thuộc dạng tầm trung.

Nhưng hương vị món ăn cũng rất ngon, cậu đã hỏi Mễ Nhu Bách rồi, cậu tin tưởng vào ý kiến của bạn thân.

Nói nhà hàng, chẳng bằng nói là một quán ăn địa phương.

Tuy nhiên tên cửa tiệm để là Nhà Hàng Phục Châu cho nên Mặc Quỳ Liên mới gọi như vậy.

Bày trí của nơi đây rất đơn giản, còn mang theo vẻ Trái Đất cổ đại, Mặc Quỳ Liên rất thích cách trang trí này.

Ba người còn lại cũng không có ý kiến, chỉ là Thời Hiếu Thần tò mò nói: "Làm sao em biết được quán này vậy? Đường đi tới cũng không dễ, nằm ẩn khuất sau mấy cái hẻm."

"Bạn của em giới thiệu, em cũng chưa đi bao giờ, nhưng cậu ấy nói là rất ngon, có thể chấm điểm chín trên thang điểm mười." Mặc Quỳ Liên cười trả lời, "Bạn của em là dân sành ăn đó, khẩu vị của cậu ấy chưa sai bao giờ."

Do vị trí nên bên trong nhà hàng cũng không có nhiều khách, Mặc Quỳ Liên lại thêm một điểm cộng cho nhà hàng này.

Mặc dù điểm cộng này nhà hàng cũng không mong muốn lắm.

Bốn người cùng ngồi xung quanh một cái bàn tròn, trông có vẻ rất ấm cúng, bên trên còn có đèn vàng ấm áp, mọi thứ vô cùng chan hoà.

Bọn họ đều là thiếu niên thanh niên tuổi mới lớn, cho nên gọi rất nhiều đồ ăn, Mặc Quỳ Liên hôm nay cũng nổi hứng hào phóng một chút.

Một lát không lâu sau, cả bàn tràn ngập thức ăn, màu sắc bắt mắt, mùi hương lại thơm ngào ngạt.

Bộ dạng khi ăn của Mặc Quỳ Liên không nói là lang thôn hổ yết, nhưng cũng không thể miêu tả là ưu nhã cao quý gì.

Bên cạnh đó Thời Hiếu Thần càng không kiêng nể gì, bộ dạng ăn tương đối rất thô bạo.

Chỉ có Khiếu Vân cùng Chu Lương đỡ hơn một chút, bọn họ ăn rất từ tốn.

Khiếu Vân một bộ lạnh lùng ăn, dòm qua trông như một quý tộc, trong bàn ăn, anh lập tức khác biệt nổi bật nhất.

"Này Quỳ Liên, cậu có biết học viện sắp tới có sự kiện gì không?" Chu Lương lúc này hỏi.

Mặc Quỳ Liên vừa ăn vừa trả lời: "Hở, tớ không biết, tớ không lên diễn đàn thường xuyên nên thường bỏ lỡ nhiều thông tin lắm."

Chu Lương lập tức giải thích.

Mặc Quỳ Liên ban đầu nghe cũng không hứng thú lắm, đa phần là vì cậu lười.

Chuyện mà Chu Lương nói chính là ở khu vực Thanh Thuỷ Tinh dạo này xuất hiện dị động.

Đế quốc lập tức chú ý đến nó, sau đó cử người đến xem xét thì phát hiện là một cái bí cảnh trung cấp xuất hiện.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn mở ra, có lẽ khoảng 2 tháng nữa sẽ chỉnh thức mở ra, đến lúc đó là vô tận cơ duyên.

Tin tức này phía đế quốc cũng không muốn ngăn chặn, bởi vì chỉ vừa xuất hiện dị động thôi là có muôn vàn suy đoán rồi.

Bây giờ rất nhiều cặp mắt đổ dồn vào Thanh Thuỷ Tinh.

Dựa theo quy mô của dị động thì đế quốc dự đoán là có thể là sự xuất hiện của bí cảnh trung cấp.

Ngũ Đại Học Viện, cùng các gia tộc, thế gia biết được tin tức này lập tức đứng ngồi không yên.

Cho dù chỉ là bí cảnh trung cấp, nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, bọn họ đều muốn hưởng một chén canh.

Cho nên dưới áp lực của các đại thế lực, Đế Quốc cũng đưa ra quyết định.

Số lượt tiến vào bí cảnh trung cấp sẽ là 200 người.

Phía hoàng thất là 30 người, Ngũ Đại Học Viện là 100 lượt, chia ra mỗi học viện 20 người.

Sau đó 70 lượt còn lại sẽ chia đều cho các thế gia khác.

Quyết định này đưa ra khiến nhiều thế gia rất không vui. Lập tức xảy ra một hồi gió tanh mưa máu tranh giành nảy lửa.

Nhưng uy thế của Ngũ Đại Học Viện không ai có thể lay chuyển, bọn họ cũng chỉ có thể nén uất ức trong lòng.

Chuyện mà Chu Lương đề cập đến là sẽ tổ chức một trận thi đấu để tìm ra 20 người đạt được danh ngạch.

Mặc Quỳ Liên nghe đến đây đã thấy lười, nhưng nghĩ đến vô tận cơ duyên cùng với rất nhiều loài thực vật quý hiếm bên trong bí cảnh đang đợi cậu thì cũng có chút hứng thú.

Nhưng với cấp độ ma pháp hiện tại của cậu thì có hơi quá thấp, cậu mới cấp hai thôi, đây là bí. ảnh trung cấp, cho nên thấp nhất cũng phải là cấp 3 mới được.

Có một số bí cảnh mang danh trung cấp, nhưng bên trong tràn ngập hung hiểm, ma pháp sư thượng cấp bước vào cũng có thể dễ dàng mất mạng.

Cho nên Mặc Quỳ Liên nếu muốn tham gia, trước hết cậu phải nhanh chóng thăng cấp lên mới được.

May mắn là còn khoảng một tháng nữa, học viện mới tiến hành thi đấu tranh phân ngạch.

Không phải tự cao, nhưng Mặc Quỳ Liên rất tự tin vào thực lực lẫn tốc độ thăng cấp của mình.

Cậu chắc chắn sẽ dành được một danh ngạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net