Chương 25: Cửu Linh Chi Bí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mang theo nồng đậm linh khí, chuyển hoá thành sinh lực chảy dọc theo huyết quản của Mặc Quỳ Liên.

Nội thương dần được chữa trị, cảm giác rất khoái hoạt, Mặc Quỳ Liên buông lỏng chân mày hưởng thụ.

Đồng thời cậu còn nhận ra tu vi của mình đang không ngừng tăng lên.

Không đến năm phút, Mặc Quỳ Liên đã từ cấp ba nhảy vọt đến đỉnh, cách cấp bốn chỉ còn một chút.

Tầng bình chướng giữa hai cấp đã rất mỏng manh, cậu cảm thấy mình có thể phá vỡ bất cứ lúc nào.

Nhưng vẫn còn kém một chút, Mặc Quỳ Liên thử tiến cấp, nhưng không được cậu cũng không xoắn xuýt.

Ngoài ra trong thứ ánh sáng đó ẩn chứa không chỉ đơn thuần là linh khí.

Mặc Quỳ Liên còn chợt thấy chợt không một thứ năng lượng khác.

Càng hút nhiều ánh sáng, cậu càng cảm nhận rõ.

"Cửu Linh Chi Bí?"

Lúc này Yểm Phược Minh Xà liếm liếm vết cắn chỗ cổ cậu, tựa như là tán thành với câu nói của Mặc Quỳ Liên.

"Ngươi muốn ta tiếp thu Cửu Linh Chi Bí này sao?"

Yểm Phược Minh Xà le le đầu lưỡi, màu mắt tím sẫm loé lên, nó gật đầu.

Mặc Quỳ Liên nghe theo lời nó, cậu cố gắng bắt lấy Cửu Linh Chi Bí.

Hấp thụ càng nhiều, thông tin về thứ nay càng rõ hơn.

Đây chính là bản mệnh thần thông của Cửu Vĩ Xà. Giúp nó thống trị chín loại nguyên tố, mỗi loại ứng với một cái đuôi.

Đồng thời, mỗi một cái đuôi chính là một mạng của nó, tức là Cửu Vĩ Xà có thể có đến chín cái mạng.

Mặc Quỳ Liên nghĩ đến đây liền thấy hưng phấn, nếu như vậy cậu cũng có thể giống nó có chín mạng không?

Yểm Phược Minh Xà cắn nhẹ, sau đó liếm liếm.

"Không được hả?" Mặc Quỳ Liên thấy biểu thị của nó, dường như nó biết được ý nghĩ của cậu.

Cửu Linh Chi Bí cũng rất mạnh mẽ, chính là thứ làm nên tên tuổi của Cửu Vĩ Xà.

Nắm giữ thần thông này, cơ thể của nó sinh ra năng lực phòng ngự cực kì mạnh, bởi vì chín loại nguyên tố nó đều chưởng khống, cho nên gần như rất hiếm ma thuật nào có thể tổn thương được nó.

Nhưng có lẽ do cấu tạo của nó khác với cậu, Mặc Quỳ Liên nắm bắt được Cửu Linh Chi Bí, cậu thử điều động các loại nguyên tố.

Dùng hết sức cậu cũng chỉ có thể bắt được bốn loại thôi. Năm loại còn lại dường như bài xích với cậu, muốn thế nào cũng không thu vào cơ thể được.

Mặc Quỳ Liên cũng rất hiểu không nên tham lam, nắm giữ được bốn loại nguyên tố cũng rất tốt rồi.

Dù sao người ta là Thần Thú, còn cậu chỉ là nhân loại bình thường thôi.

Một lát sau, ánh sáng chợt tắt, Mặc Quỳ Liên cũng tu luyện xong.

Lúc này một thân thương thế của cậu đã được chữa trị khoảng bảy tám phần, quả thật rất thần kì.

Yểm Phược Minh Xà nằm gọn trên cổ cậu, ngoại hình nhỏ nhắn, thon dài, xà lân màu đen, treo trên người cậu tựa như một sợi dây chuyền.

Mặc Quỳ Liên vuốt nhẹ đầu nó, cậu nhìn đống vỏ trứng dưới chân, đã biết là nó nở ra từ đó.

Đây chính là ân nhân cứu mạng của cậu đó, nếu không có nó cậu có thể chết tại đây rồi.

Ban đầu nghe được thông tin từ đám thực vật đã biết thân phận của nó không tầm thường.

Cho đến khi thấy phản ứng của Cửu Vĩ Xà khi nãy thì càng chắc chắn, Yểm Phược Minh Xà có thể là Thần Thú hoặc cao hơn!

Nghĩ đến đây Mặc Quỳ Liên thấy trên cổ mình có chút nóng, chính là Thần Thú đã tuyệt diệt rồi đó.

Nếu bị người khác biết được, không biết sẽ có chuyện gì tới.

"Ngươi tên gì?" Mặc Quỳ Liên hỏi nó.

Yểm Phược Minh Xà nằm yên không nhúc nhích.

"Ta gọi ngươi là Tiểu Yểm nhé!"

Lúc này nó mới phản ứng, cắn nhẹ vào cổ cậu, có vẻ không hài lòng với cái tên này.

"Ngươi là cầm tinh con chó hả, nãy giờ mới mấy phút đã cắn ta mấy phát rồi, bây giờ trên cổ ta đều là lỗ cắn của ngươi!"

"Mục Quang!"

"Đó là tên của ngươi đó hả? Mục Quang, vậy gọi là Tiểu Quang." Mặc Quỳ Liên cười mỉm, vuốt nhẹ đầu nó.

Yểm Phược Minh Xà không đáp trả, nằm yên giả chết trên cổ cậu.

Không để ý đến nó nữa, Mặc Quỳ Liên ước tính thời gian, thầm nghĩ có lẽ phải từ bỏ thi đấu thôi.

Bởi vì chỉ còn không đến một giờ nữa là kết thúc rồi.

Mà nãy giờ cậu vẫn chưa bị cưỡng chế dịch chuyển, chứng tỏ cuộc thi vẫn còn tiếp tục, số người thành công vẫn chưa đủ.

Nhưng Mặc Quỳ Liên chỉ còn một tiếng để từ dưới lòng đất đi lên trên đỉnh, tất nhiên là không đủ.

Cậu quyết định từ bỏ, lấy ra Ma Phù chuẩn bị truyền linh lực vào.

Chỉ là ngay lúc này, một cảnh tượng kinh điển hiện ra.

Vòng tròn ma pháp dùng để phong ấn Cửu Vĩ Xà lúc trước bây giờ xuất hiện dị biến.

Nó từ từ co lại, lấy Mặc Quỳ Liên làm trung tâm, một số ma ngữ ký tự lạ xuất hiện.

Tự động vẽ nên một ma pháp trận khác.

Nhưng mà cái này Mặc Quỳ Liên biết, chính là truyền tống trận hay còn gọi là cổng dịch chuyển theo ngôn ngữ hiện đại.

Ánh sáng loé lên, thân hình của cậu biến mất, để lại căn mật thất hàng triệu năm tuổi chứa đựng bí ẩn kinh người này vào dĩ vãng.

Một cái chớp mắt, Mặc Quỳ Liên thấy vị trí đứng của bản thân thay đổi.

Từ căn mật thất tối tăm, chuyển thành một căn phòng sáng sủa.

Gió thổi tới lồng lộng, Mặc Quỳ Liên dùng tay vén đi sợi tóc bay phấp phới, đứng lặng lẽ quan sát.

Đây có lẽ là đích đến của Huyền Ma Đài nhỉ? Cậu nhìn ra ngoài cửa số, thấy đang ở trên cao, từ đây nhìn lên cũng không thấy còn tầng nào nữa.

Ngoài ra còn có khoảng mười mấy người đang đứng đợi ở đây nữa, tám chín phần mười là đích đến rồi.

Trong đó còn có cả Thời Hiếu Thần, cậu chậm rãi đi đến, lúc này người nọ đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Thời Hiếu Thần."

Thời Hiếu Thần chậm rãi mở mắt, thấy được hình bóng xinh đẹp thì sửng sốt, cười nói: "Em đến khi nào vậy?"

"Mới đến thôi." Mặc Quỳ Liên ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa ngồi xuống đã than: "Mệt chết mất, em cứ tưởng là chết rồi."

Thời Hiếu Thần kinh ngạc, "Em gặp phải thứ gì, các giáo sư cũng đã nói bên trong Huyền Ma Đài đã được kiểm soát rất kĩ, sẽ không để xuất hiện tình trạng vượt quá thực lực."

"Em đi bậy đi bạ vào bẫy thôi." Mặc Quỳ Liên cười cười, cậu từ chối kể chi tiết.

"Chắc chỉ có em mới có tâm trí du ngoạn trong đây!" Thời Hiếu Thần cũng cười, đột ngột hắn lại đưa tay ra xoa đầu cậu.

Ở bên khác, Mặc Quỳ Liên cũng sửng sốt không kém, nhưng cũng không kháng cự.

Thời Hiếu Thần lại chợt cảm thấy như có như không một tia sát khí bắn tới, lưng hơi lành lạnh.

Quay ra sau nhìn thì không có gì, cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Mà sự xuất hiện đột ngột của Mặc Quỳ Liên cũng khiến người ở trong phòng và người xem ở ngoài sửng sốt.

Bởi vì trước đó, màn hình của cậu gặp sự cố, dù cố sửa như thế nào cũng không được.

Phùng Tuyết vẫn một mực lo lắng, bởi vì đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có thông tin gì của cậu.

"Tên đó là ai? Sao lại đột ngột xuất hiện trên đỉnh Huyền Ma Đài vậy?"

"Trong Huyền Ma Đài có cổng dịch chuyển hả?"

"Người đó có phải là người hôm trước bán hành cho Thẩm Hi không?"

"Tôi cũng có chút ấn tượng, quả thật chính là cậu ta!"

Vô số tiếng bàn tán vang lên, Thẩm Hi đứng ở một bên nghe được mọi người nói về mình, lập tức xấu hổ vô cùng.

Hình ảnh hôm đó bây giờ nhắc đến cậu ta vẫn còn thấy nhục nhã.

Không muốn đứng ở đây xem nữa, lặng lẽ rời đi, trong lòng lại thiên đao vạn quả Mặc Quỳ Liên.

Phùng Tuyết khi thấy hình ảnh của cậu xuất hiện lại thì thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười, tựa như giải phóng được vô tận áp lực.

"Có ai phát hiện là... Cậu ta mới chỉ là ma pháp sư cấp ba không?"

"Cái gì!?"

"Một ma pháp sư cấp ba có thể đi đến đỉnh của Huyền Ma Đài, chuyện này có thật hay không vậy?"

"Nhìn Hiếu Thần học trưởng kìa, anh ấy là ma pháp sư cấp năm đó, mà cũng rất chật vật trong đây! Cậu ta mới cấp ba mà đi được đến đây, có phải là có gian lận gì không?"

"Cậu thấy trạng thái xuất hiện của cậu ta không, có thể là đánh bậy đánh bạ, may mắn đi trúng một cái cổng dịch chuyển!"

"Có lẽ vậy."

...

Ở trên đỉnh Huyền Ma Đài, Mặc Quỳ Liên ngồi bên cạnh Thời Hiếu Thần nhắm mắt điều tức, đối với những lời bàn tán xung quanh, cậu từ chối nghe.

Nhưng vẫn cảm thấy hư vinh khi được bọn họ nói đến, Mặc Quỳ Liên thầm vui vẻ trong lòng.

Mục Quang cảm nhận được tâm tình của cậu, the thẽ liếm liếm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net