Chương 27: Tập huấn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quỳ Liên vui vẻ phát hiện, cửa tiệm này hôm nay lại có bán một gốc linh vật thượng cấp biến dị!

Nhưng khi nhìn đến giá tiền, cậu liền hoàn toàn choáng váng, ấn thoát ra ngay lập tức.

Tận mười triệu tinh tệ!

Phần thưởng của cậu chỉ có một triệu thôi đó, gốc linh vật này lại gấp mười số đó, cậu biết đào đâu ra tiền để mua.

Nhưng Mặc Quỳ Liên càng nhìn càng tiếc, cậu không muốn bỏ lỡ nó một chút nào, bởi vì linh vật thượng cấp đã hiếm, nay lại còn biến dị, không biết phải năm nào tháng nào mới gặp lại được nữa.

Hơn nữa nó còn là loại mà trong Dị Biến Nông Trang không có.

Mặc Quỳ Liên bắt đầu suy tính, cậu gom góp hết tiền trong tài khoản của mình, cộng lại cũng có khoảng 2 triệu tinh tệ, vẫn còn thiếu 8 triệu nữa.

Nhưng số lớn như vậy, nhất thời không biết kiếm đâu ra.

Hay là đi mượn?

Mặc Quỳ Liên hơi lưỡng lự, bởi cậu rất ghét cảm giác thiếu nợ.

Khi thiếu nợ thì tiền mà cậu làm ra đều phải suy nghĩ cho việc trả nợ, cuộc sống cũng không còn thoải mái.

Mà suy đi tính lại một hồi, Mặc Quỳ Liên vẫn quyết định đi mượn tiền.

Cậu nhắn cho Mễ Nhu Bách hỏi mượn mười triệu tinh tệ, bạn thân lập tức đồng ý, tài khoản của cậu liền có nhiều thêm mười triệu.

Thậm chí Mễ Nhu Bách còn nói cậu khỏi trả cũng được.

Thấy như vậy hơi cảm khái, đẳng cấp này biết bao lâu cậu mới chạm được vậy?

Nhưng bây giờ mặc kệ chuyện đó, Mặc Quỳ Liên nóng lòng đặt mua linh chủng biến dị.

Ting một phát, mười triệu trong tài khoản của cậu bay mất ngay lập tức.

Một cơn xót ruột dâng trào, Mặc Quỳ Liên âm thầm nuốt ngược nước mắt.

Nhưng đến khi mà hàng về tới tay thì ngược lại, nụ cười trên môi không khép lại được, càng cười cành toe toét.

Nếu như hấp thụ được nó thì đây là linh chủng biến dị cấp cao nhất của cậu hiện giờ đó.

Hơn nữa đến lúc đó cũng có thể thăng được cấp 4 luôn.

Trong phòng ký túc xá hiện tại có đầy đủ người, ba người kia thấy Mặc Quỳ Liên xuống khu vực nhận hàng sau đó đi lên với một cái chậu cây trên tay thì tò mò.

"Đây là cây gì vậy? Đẹp quá, còn thơm nữa!" Chu Lương ngồi trên giường nhìn sang, tháo tai nghe xuống hỏi.

"Nhìn rất giống Tuyết Phù Hoa nhưng màu sắc không giống." Khiếu Vân hơi ngưng mắt nhìn.

Mặc Quỳ Liên ôm nó ra ban công, cậu tủm tỉm cười: "Đây chính là Tuyết Phù Hoa biến dị, em tốn rất nhiều tiền mới mua được nó đó."

"Thì ra là biến dị, hèn gì anh nhìn nãy giờ đều thấy giống nhưng lại không giống Tuyết Phù Hoa." Thời Hiếu Thần cười nói, "Nó là biến dị kiểu nào?"

Cậu lắc đầu, cậu cũng rất tò mò đây, không biết Tuyết Phù Hoa này biến dị theo kiểu nào.

Đặt chậu hoa ở ngoài ban công, Tuyết Phù Hoa như hạc giữa bầy gà, nổi bậc vô cùng.

Cành hoa thanh thoát vươn cao, cánh hoa màu trắng thuần khiết pha nhẹ một chút màu xanh thu thuỷ, ở phần rìa hơi xoăn nhẹ tựa như sóng biển, nhị và nhuỵ trộn lẫn vào nhau, tựa như cặp uyên ương.

Gió thổi tới khiến cánh hoa nhè nhẹ rung, trong không khí liền xuất hiện một cơn mát lạnh, chạm tay vào dường như là có tuyết đọng trên lá cây.

Tuyết tan thành nước, kết cấu bị vỡ toả ra một mùi hương vô cùng mê người, tựa như hương vị của tuyết nữ xinh đẹp, thanh mát và bí ẩn.

Mặc Quỳ Liên vươn tay ra truyền cho nó năng lượng.

Mấy loại cây cỏ còn lại thấy có người mới đến nên vô cùng sôi nổi, Phiến Thiên Diễm là hào hứng nhất, tựa như anh hùng gặp mỹ nhân.

Nó liên tục bắt chuyện với Tuyết Phù Hoa, nhưng đều bị băng sơn mỹ nhân từ chối trả lời.

Tuyết Phù Hoa hừ nhẹ một tiếng, nghiêng thân sang một bên, cao ngạo phớt lờ nó.

"Mày thô lỗ như vậy cũng muốn theo đuổi người ta sao?" Mặc Quỳ Liên chọc chọc đả kích nó.

Cậu mỉm cười đi vào trong phòng.

...

Thời gian tiếp theo, cuộc sống của Mặc Quỳ Liên vẫn trôi qua êm đềm.

Cậu hằng ngày vẫn quanh quẩn bởi ba chỗ giảng đường, chỗ làm việc và phòng ngủ.

Cuộc sống sinh viên quá mức nhàm chán.

Nhưng không hẳn, đột nhiên hôm qua học viện gửi cho cậu một bức thư.

Nội dung bên trong nói là cậu sẽ phải tham gia đợt tập huấn một tuần để chuẩn bị cho Thanh Thuỷ Bí Cảnh sắp tới.

Mặc Quỳ Liên đọc xong bức thư đó chỉ cảm thấy toàn thân rũ rượi.

Bởi vì nó nói chủ yếu là sẽ huấn luyện về các kỹ năng thực chiến cùng với rèn luyện thể lực.

Cái trước thì Mặc Quỳ Liên rất hưởng ứng nhưng cái sau thì không, thứ mà cậu yếu nhất chính là thể lực.

Biết như vậy nhưng không hề muốn thay đổi, bởi vì lười và mệt.

Tuy nhiên học viện đã nói là bắt buộc tham gia nên Mặc Quỳ Liên cũng không dám từ chối.

Cho nên hôm nay, sau khi học xong cậu lại phải đi đến địa điểm tập huấn.

Cậu ăn trưa cùng với Thời Hiếu Thần sau lại đi đến đó cùng với hắn.

Hai người sóng vai nhau câu có câu không trò chuyện, điểm khác biệt là lần này Mặc Quỳ Liên là người nói chính.

Chủ yếu là cậu kêu than về chuyến tập huấn này.

"Anh cũng thấy em rất gầy, nên rèn luyện nhiều hơn đi!" Thời Hiếu Thần nghe cậu ca than thì mỉm cười, vươn tay xoa đầu cậu.

Mặc Quỳ Liên hất tay hắn ra, vừa đi vừa khoanh tay nói: "Thôi không cần, em thấy hiện tại mình rất ổn rồi."

"Chẳng phải anh nghe em nói là em đạt thành tích áp chót trong buổi học thể chất sao?" Thời Hiếu Thần nghiêm khắc nói: "Người yếu ớt như vậy đừng đỏng đảnh nữa, chăm chỉ luyện tập đi!"

"Hôm đó em chỉ thấy không khoẻ trong người thôi." Mặc Quỳ Liên hơi chột dạ nói.

"Khi vào Thanh Thuỷ Bí Cảnh, anh sẽ bảo vệ em không phải sao? Hiếu Thần ca ca!" Mặc Quỳ Liên chậm rãi đi ở phía trước cười nói.

Không hề để ý ngoài sau Thời Hiếu Thần hơi sửng sốt khi nghe được lời cậu nói, đặc biệt là câu cuối, hắn thấy cổ họng hơi khô nóng, ánh mắt cũng trở nên tối hơn, nhìn chằm chằm vào phần gáy trắng nõn của thiếu niên.

Mặc Quỳ Liên thấy hắn im lặng không nói gì thì nghi hoặc quay lại nhìn.

Chỉ thấy Thời Hiếu Thần gãi gãi đầu, bước chân nhanh lên đuổi theo cậu, cười nói: "Tất nhiên rồi, đến lúc đó em nhớ đi theo sát cạnh anh là được!"

"Vâng, quyết định vậy nha." Mặc Quỳ Liên gật đầu.

Ban nãy cậu chỉ nói đùa một chút, nhưng nếu Thời Hiếu Thần đồng ý thì cũng là chuyện tốt.

Giống như là có một vệ sĩ mạnh mẽ đi theo mình, đặc biệt là vệ sĩ này còn đẹp trai nữa.

Đi bộ khoảng năm phút thì đến được địa điểm tập huấn.

Mặc Quỳ Liên học ở Thiên Pháp Học Viện hơn một tháng rồi, coi như cũng biết sơ sơ.

Ở đây chính là khu vực luyện tập thực chiến mô phỏng.

Hay còn gọi là Dưỡng Chiến Khu.

Nói đến nơi này thì Thời Hiếu Thần quen thuộc hơn nhiều, bởi vì hắn rất thường xuyên luyện tập ở đây.

Mà không nói đến riêng hắn, các sinh viên của khoa Ma Pháp Đối Chiến đều rất quen thuộc với nơi này, thậm chí là những sinh viên khác, chỉ có Mặc Quỳ Liên là trường hợp ngoại lệ thôi.

Đây là lần đầu tiên cậu đến đây.

Nơi đây có kiến trúc rất khác biệt so với tổng thể Thiên Pháp Học Viện.

Ở những khu vực khác thì lối kiến trúc chủ đạo là cổ kính sâm nghiêm.

Dưỡng Chiến Đài tựa như là một toà công trình hiện đại, kim loại bạc sắc nổi bật giữa chốn cung đài trung cổ.

Không phải ngày nghỉ nhưng người đến đây cũng rất nhiều, thậm chí phải nói là như ong vỡ tổ.

Mặc Quỳ Liên nhìn thôi đã thấy choáng váng.

Cậu hơi dựa sát vào Thời Hiếu Thần, để cho hắn dẫn đường.

Thời Hiếu Thần cử chỉ đột ngột hơi vụng về, bị cậu áp sát, ngửi được mùi hương dịu nhẹ của thiếu niên khiến hắn hơi trầm mê.

Đứng thần người một chút mới hoàn hồn, chợt nắm tay Mặc Quỳ Liên, kéo cậu đi.

Bị nắm tay khiến cậu hơi bất ngờ, cậu muốn giật ra bởi vì ở đây người rất đông đúc, Thời Hiếu Thần lại nổi tiếng như vậy chắc chắn sẽ bị rất nhiều người để ý.

Mặc Quỳ Liên không muốn bị dòm ngó, hơn nữa còn trong tư thế ám muội như vậy.

Nhưng cậu hơi vùng vẫy một chút lại thấy lực nắm tay mình mạnh hơn, siết chặt đến không giật ra nổi.

Hơi cúi đầu nhìn, thấy cánh tay hữu lực của hắn, không hiểu sao lại thấy an tâm.

Mặc Quỳ Liên dần sinh ra cảm xúc lạ, cậu hiểu thứ này là gì, nhưng cậu không muốn nghĩ tới.

Vừa mới trải qua một mối tình, cậu vẫn chưa có tinh thần để bước tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net