Chương 36: Giao chiến với Quỷ Nhân Ngư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quỳ Liên quan sát người tới, câu nói đầy tính bất ngờ nhưng cậu không nghe ra hắn ta có chút ngạc nhiên nào hết vậy.

Từ trong bụi cây, Thời Hiếu Thần đẹp trai ngời ngời bước ra, so sánh với Mặc Quỳ Liên máu me đầy mình, thì hắn ta một bộ áo sạch tinh tươm, đẹp trai sáng bóng.

Bước ra còn nở nụ cười tươi chết người.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Cậu hất cằm chỉ về hướng Quỷ Nhân Ngư.

"Quỷ Nhân Ngư? Em bị nó làm trọng thương hả?"

"Đúng vậy, nó mạnh lắm, em không để ý một xíu đã bị nó xuyên thủng bụng." Mặc Quỳ Liên nói tới còn sợ: "Cũng may là em chạy lên bờ kịp."

"Em còn nói vậy được hả!?" Thời Hiếu Thần đột ngột lớn tiếng khiến cậu hơi ngơ ngác.

Hắn tiến tới nắm lấy cánh tay cậu, vuốt ve phần bụng bị thương đang được chữa lành.

Mặc Quỳ Liên hơi nhột, "Không sao, em đã uống thuốc trị thương rồi."

"Như vậy mà còn không sao cái gì, hẳn là máu đã chảy rất nhiều, vết thương lớn như vậy, thuốc trị thương nào trị nổi?" Thời Hiếu Thần lấy ra một lọ thuốc màu xanh, đưa cho cậu.

"Đây là Hoán Thương Dịch, tác dụng tốt hơn thuốc trị thương nhiều, em mau uống vào đi!"

Mặc Quỳ Liên gật đầu nhận lấy, ngửa cổ uống vào.

Bàng bạc sinh cơ tràn vào, tác dụng phải nói là gấp bội lần thuốc trị thương thông thường, cậu nhìn xuống, vết thương dưới bụng nhanh chóng lành lại.

Chốc lát sau đã lành lặn như cũ, hiệu quả thật thần kì.

Sờ vào cảm giác còn mịn màng hơn lúc trước.

Thời Hiếu Thần từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào đó, thấy được vết thương lành lại, da thịt mới mọc ra.

Một mảng kì quang trắng sáng xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Mảng da thịt vừa trắng vừa mềm, Thời Hiếu Thần cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Đột ngột phần khung cảnh bị che lại bởi một tấm màng màu đen, Mặc Quỳ Liên kéo áo choàng lên che lại.

Thời Hiếu Thần cũng mất tự nhiên dời tầm mắt.

Mặc Quỳ Liên nhìn vành tai ửng đỏ của hắn, thấy hơi buồn cười.

"Em muốn đánh bại nó sao?"

"Vâng."

"Em đang đợi gì hả?"

"Vâng." Mặc Quỳ Liên dựa người vào cây nói, "Em muốn đánh bại nó, nhưng sức một mình em đánh không nổi, em mới gọi người đến, họ nói sẽ đến trong năm phút nữa."

Nghe được như vậy, Thời Hiếu Thần chợt thấy hơi tủi thân, ngữ khí hơi mềm: "Sao em không gọi cho anh? Anh cũng có thể giúp em tiêu diệt nó."

"Em gọi cho bạn thân của em, với em cũng không biết anh có đang làm chuyện riêng không?" Mặc Quỳ Liên bình thản trả lời: "Dù sao trong đây là bí cảnh trung cấp, cơ duyên rất nhiều, em không muốn làm lỡ thời gian tìm kiếm cơ duyên của bất cứ ai cả."

Hiếm khi Thời Hiếu Thần nổi máu trẻ con: "Vậy sao em làm phiền bạn thân của em?"

Cậu nghiêng đầu: "Vì cậu ấy là bạn thân của em nên em mới gọi cậu ấy trước."

Thời Hiếu Thần không cãi lại, nhỏ nhẹ nói: "Vậy anh cũng giúp em tiêu diệt nó được không?"

"Được chứ." Mặc Quỳ Liên mỉm cười.

Cả hai cùng nhau đứng đợi Mễ Nhu Bách đến.

Khoảng năm phút sau thì Mặc Quỳ Liên nghe được tiếng loạc xoạc, cậu quay đầu sang nhìn thì thấy Mễ Nhu Bách.

Lập tức một bóng người lao đến ôm chằm cậu.

"Tớ nhớ cậu quá Tiểu Liên!!" Mễ Nhu Bách vừa đến đã ôm chằm lấy cậu.

Mặc Quỳ Liên không nể tình đẩy cậu ta ra một bên, tránh cái lưỡi lè ra sắp liếm ướt mặt cậu kia.

"Cậu là chó con hả, cái lưỡi cũng lòi ra luôn rồi!"

"Cậu không biết khoảng thời gian đi đường với Mễ Vân Huyền là địa ngục như thế nào đâu!?" Mễ Nhu Bách làm bộ uỷ khuất kể.

"Điều này cậu không cần nói tớ cũng biết, dù sao tớ cũng từng hẹn hò với hắn đó, tính tình khó ưa đó là ai cũng không chịu được." Mặc Quỳ Liên liếc nhìn Mễ Vân Huyền bộ dáng không đứng đắn đằng kia.

Mễ Vân Huyền cười nhe răng, thân mặc một cái áo sơ mi, hai nút trên không cài để lộ ra cơ ngực gợi cảm, đeo một cái kính râm, cả người lúc này toát lên khí chất đại thiếu gia hư hỏng.

"Tiểu Liên em nói chồng cũ em như vậy hả?" Mễ Vân Huyền tiến tới vươn tay muốn vuốt nhẹ lọn tóc của cậu.

Đột ngột một cánh tay chụp lấy bàn tay của hắn, Mễ Vân Huyền bất ngờ, nhíu mày hỏi: "Tên này là ai vậy? Ah là thiếu gia nhà họ Thời, Thời Hiếu Thần sao?"

Hắn ta rút bàn tay về, khó chịu nhìn Thời Hiếu Thần.

Người sau cũng không cho hắn cái nhìn thiện cảm gì, nghiêm nghị nói: "Đừng động đến Quỳ Liên!"

Mễ Nhu Bách nghe vậy buồn cười, kéo bạn thân qua một bên nói nhỏ: "Đàn anh đó thích cậu hả, tớ thấy rõ lắm nè."

Mặc Quỳ Liên nhắm mắt làm ngơ: "Không có đâu, cậu đừng nói bậy."

"Không hề, không cần nhìn tớ cũng cảm nhận được một cỗ khí áp sặc mùi mê muội bao quanh hắn." Mễ Nhu Bách cười nói: "Tớ thấy anh ta cũng rất đẹp trai đó, thiếu gia nhà họ Thời thì càng khỏi phải bàn về gia thế, người như anh ba tớ mà cậu còn đồng ý hẹn hò, một người đàn ông tốt như Thời Hiếu Thần mà cậu còn không chịu sao?"

"Đừng nói về chủ đề này nữa, hiện tại tớ không muốn tiếp tục yêu đương nữa đâu." Mặc Quỳ Liên nhàn nhạt nói: "Hôm trước Thẩm Tinh mời tớ tham dự đám cưới, hiện tại tớ vẫn còn buồn đây."

Mễ Nhu Bách nghe vậy mềm lòng an ủi.

Hai người bên này thì thầm to nhỏ, ở một bên khác như có một cuộc đại chiến diễn ra âm thầm giữa Mễ Vân Huyền và Thời Hiếu Thần.

Hai người không ai nói gì nhau, nhưng nhìn nhau không vừa mắt, khí thế âm thầm chèn qua ép lại, không ai thua ai.

"Được rồi, giúp em đánh bại Quỷ Nhân Ngư đi!"

Mặc Quỳ Liên đi đến ngăn lại cuộc đại chiến sắp nổ ra.

Thời Hiếu Thần gật đầu, Mễ Vân Huyền nghe vậy cũng không mặt nặng mày nhẹ nữa, lập tức quay lại biểu cảm ngả ngớn.

"Con Quỷ Nhân Ngư đó sao? Trông nó mạnh đấy, áp lực thật kinh khủng!" Mễ Vân Huyền híp mắt nhìn nó.

"Quả thật rất mạnh, nó thậm chí có thể sánh với ma pháp sư cấp bảy!" Thời Hiếu Thần cũng nhận xét.

Mặc Quỳ Liên nghe họ nói vậy, cũng có chút muốn thôi: "Nếu nó mạnh như vậy thì thôi cũng được, em cũng không muốn ai bị thương đâu."

"Tiểu Liên, em vẫn dịu dàng như ngày nào." Mễ Vân Huyền cười nói: "Nhưng không cần lo lắng, anh cũng rất mạnh đó, cộng thêm Thời thiếu thì chắc sẽ giết được nó thôi."

Hiếm khi Thời Hiếu Thần không phản bác, hắn gật đầu đồng ý với Mễ Vân Huyền.

"Các anh cứ đánh với nó, em sẽ đứng một bên hỗ trợ!" Mễ Nhu Bách cũng lên tiếng, cậu vươn tay ra, hai bàn tay xuất hiện hai cái vòng tròn ma thuật.

Ba tia sáng chiếu xuống ba người kia.

"Dẫn Thiên Thuật - Khai Thiên Luân!"

Mặc Quỳ Liên cảm nhận được năng lượng trong người mình tăng cao, sức mạnh tràn trề, đồng thời toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng, thực lực tăng vọt.

"Thiên phú thần kỳ quá!" Thời Hiếu Thần cũng gặp rất nhiều thiên phú dạng hỗ trợ rồi, nhưng là lần đầu gặp thiên phú giống như Mễ Nhu Bách, nhất thời cũng hơi kinh ngạc.

Mễ Nhu Bách nghe mình được khen, cũng hơi vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào đáp lại.

Lúc này dường như Quỷ Nhân Ngư cảm nhận được dị động của bọn họ, nó tức giận tấn công.

Cây đinh ba trên tay múa trên không trung, bầu trời bỗng tối sầm lại.

Ầm!

"Tránh mau!"

Ở vị trí của bốn người bọn họ, sấm sét đánh xuống, trời long đất lở.

Mặt đất bị lõm một lỗ sâu mấy chục mét.

Mễ Nhu Bách hơi khiếp: "Dính đòn đó, không chết cũng phải thoi thóp!"

"Chia ra ba cánh tấn công đi!" Thời Hiếu Thần nói.

Mặc Quỳ Liên cùng với Mễ Vân Huyền gật đầu, lập tức tản ra hai bên.

Cậu nhảy sang bên trái, trên tay xuất hiện Nguyệt Thương Berseria, tốc độ tăng vọt lao đến.

"Nguyệt Ngâm - Dạ Nguyệt Thượng Không!"

Bầu trời càng tối sầm hơn, trên đó xuất hiện một vầng trăng, soi sáng rực rỡ.

Vầng trăng như sà xuống, thánh quang trùng kích Quỷ Nhân Ngư!

Chỉ thấy nó phe phẩy mấy cái đuôi, một cơn sóng thần dâng lên, che lại thánh quang.

Nguyệt Thương Berseria chuyển đổi hình dạng, chuyển đổi thành một cây đàn, Mặc Quỳ Liên đạp trên mặt nước, ôm đàn nói: "Em sẽ hỗ trợ công kích từ xa, các anh tiếp cận nó đi!"

Sở trường của cậu cũng không phải là cận chiến, Nguyệt Thương Berseria chuyển thành cây đàn, đây là một trong ba biến thể của nó.

Nguyệt Cầm Astellia!

Hình dạng như một chiếc cổ cầm, thân dài khoảng hai mét, treo lơ lửng trước người cậu, phần đầu đàn khắc một vầng trăng tròn, bên trong nằm gọn một con khổng tước, đang tung cánh muốn bay đi.

Đầu ngón tay như bạch ngọc của cậu lướt trên dây đàn, chiến trường nhất thời bị bao trùm bởi nhạc ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC