Chương 6: Giao chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quỳ Liên đứng ở đó, áo sơ mi trắng tinh không tì vết, ánh mắt cậu thản nhiên, khen ngợi: "Không tồi!"

Xung quanh của cậu, rơi lả tả xuống vô số cánh hoa màu xanh lam.

"Lam Vân Hoa?"

Tố Kiều Anh không hiểu tại sao trong võ đài lại xuất hiện nhiều Lam Vân Hoa như vậy, sau đó lại có chút ngờ ngợ ra.

Lam Vân Hoa bay lượn trong không gian, một số cánh còn có vết cháy xém, dường như vừa bị thiêu đốt.

"Hoả Thiên Trảm của tôi bị Lam Vân Hoa này chặn lại sao?"

"Thiên phú của cậu đặc biệt thật, tôi chưa gặp qua bao giờ, là cấp S sao?"

Mặc Quỳ Liên mỉm cười, không phủ nhận.

Tố Kiều Anh thấy cậu không nói gì, thần thái cũng nghiêm túc hẳn lên, thậm chí còn mang theo áp lực không dễ nhận thấy.

Cô không biết cấp bậc ma pháp của Mặc Quỳ Liên bao nhiêu, nhưng đây là giao chiến thiên phú.

Chỉ sử dụng thiên phú thôi đã mang đến cảm giác áp lực vô cùng khủng bố như vậy.

Lam Vân Hoa là thực vật linh cấp, trong cơ thể nó ẩn chứa một lượng lớn âm hàn chi khí, dùng rất tốt để đối phó với lửa.

Bình thường lúc thời tiết oi bức, Mặc Quỳ Liên cũng hay sử dụng chúng để giải nhiệt.

Cậu phẩy tay, Lam Vân Hoa tụ lại một chỗ, sau đó đột ngột chuyển hướng, ào ạt bay đến.

Tố Kiều Anh nhìn thấy vô số cánh hoa như lưỡi kiếm lao đến, hàn khí toả ra vô cùng bức nhân, có hơi chấn kinh vì thế công mãnh liệt như vậy.

Đại đao lần nữa bừng cháy, Tố Kiều Anh miễn cưỡng chống đỡ, cánh hoa vốn dĩ mềm mại uyển chuyển, được truyền vào ma thuật của Mặc Quỳ Liên lại hoá thành sắt thép.

Va chạm với đại đao kêu lên leng keng không dứt.

Số lượng khủng bố như vậy, Tố Kiều Anh hiển nhiên không thể chặn lại được hết, trên người của cô liền xuất hiện vết thương.

Tuy nhiên Mặc Quỳ Liên chỉ vừa đến liền dừng, vết thương cũng không nặng nề lắm.

Chỉ khiến cho cô hơi đau nhức chút xíu.

Tố Kiều Anh cảm thấy mình như bị khinh thường, cô có chút uất ức.

Cô muốn thoát khỏi trạng thái này, gầm lên một tiếng, sức mạnh thiên phú bộc phát, sau lưng cô mọc ta hai cái hoả sí.

Tố Kiều Anh bay lên, tốc độ vô cùng kinh người, chớp mât đã vượt qua thế công của Lam Vân Hoa.

Tiến đến cách trước mặt Mặc Quỳ Liên không đến năm mét.

Mặc Quỳ Liên bất ngờ, nhưng cậu vẫn điềm tĩnh đứng đó.

Trơ mắt nhìn đại đao của Tố Kiều Anh chém tới.

Đại đao chỉ còn cách người cậu không đến 10 cm đột ngột dừng lại.

Cả người của Tố Kiều Anh bị cố định trên không trung. Hai tay hai chân của cô bị bốn gốc đại đằng tử trói lại.

Tố Kiều Anh cựa quậy, nhưng càng vùng vẫy xiết càng chặt, lúc này cô mới biết mình đã thua rồi.

Chỉ là không nghĩ mình sẽ thua dễ dàng như vậy, cô có chút không phục kèm theo là uất ức.

Trận đấu kết thúc, Mặc Quỳ Liên thả cô xuống, thuận tiện hỏi thăm: "Cậu không sao chứ?"

Tố Kiều Anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, gật đầu: "Không có gì, trận đấu rất hay."

Mặc Quỳ Liên gật đầu, sau đó rời khỏi, cậu tìm một chỗ trống trên quảng trường ngồi xuống.


Lặng lẽ quan sát cuộc chiến của mọi người.

Tố Kiều Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, "Cậu có cảm nghĩ như thế nào về thiên phú của tôi?"

Đột ngột nghe hỏi như vậy, Mặc Quỳ Liên hơi nghiêng đầu qua nhìn cô.

"Thiên phú của cậu rất mạnh, có lẽ đẳng cấp rất cao, vận dụng thuần thục như vậy tôi nghĩ cậu có cái nhìn rất sâu sắc về thiên phú."

Mặc Quỳ Liên cũng không phải là chuyên gia hiểu sâu hiểu rộng gì, thiên phú của Tố Kiều Anh cậu cũng không hiểu rõ.

Chỉ là thông qua trận chiến vừa rồi cậu cũng đút kết ra một số điều thôi.

Dù sao cũng phải làm báo cáo về thiên phú của cô, sẵn tiện trao đổi luôn.

"Thiên phú của cậu tôi đoán có lẽ là Tất Phương Thiên Hoả cấp A+, thiên phú này rất mạnh, sở trường chuyên về tấn công.

Cách thức tấn công, thân pháp uyển chuyển của cậu thì không cần phải bàn tới, cậu chắc phải là người học võ từ nhỏ.

Nhưng cách thức cậu vận dụng thiên phú của mình có hơi rập khuôn, lửa không phải lúc nào cũng bùng phát mới mạnh mẽ.

Uy lực của lửa không phải dựa vào phạm vi bùng nổ, mà là nhiệt lượng nó ẩn chứa."

Mặc Quỳ Liên lời ít ý nhiều, Tố Kiều Anh vừa nghe đã hiểu, lập tức như bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng cô không hiểu lắm về cách làm.

Mặc Quỳ Liên giơ tay ra, một bông hoa xuất hiện.

Cánh hoa đỏ thẫm như ngọn lửa, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.

"Đây là Phiến Thiên Diễm, thiên phú của tôi có thể cho phép tôi triệu hồi ra vô số Phiến Thiên Diễm như thế này."

Mặc Quỳ Liên quơ tay, vô số Phiến Thiên Diễm xuất hiện theo cánh tay của cậu, sau đó nổ bùm bùm trong không gian.

"Tuy nhiên không cần phải khoa trương như vậy."

Đoá hoa trong tay của cậu bắt đầu biến đổi, cánh hoa càng thêm đỏ tươi, màu đỏ càng ngày càng đậm, ẩn chứa năng lượng huỷ diệt.

Tố Kiều Anh cảm nhận cũng thấy rợn người.

Mặc Quỳ Liên nhẹ nhàng thả ra.

Phiến Thiên Diễm đó lập tức nổ tung.

Ầm!

Cả quảng trường đột ngột rung chuyển, vô số cặp mắt chuyển hướng qua đây.

Mặc Quỳ Liên cứng đờ, hơi quá rồi.

Tố Kiều Anh quan sát xong cảm thấy như mở ra một chân trời mới.

Cô lập tức thực hành, bắt đầu giống cậu tích súc năng lượng lại.

Tuy nhiên chuyện này cũng không phải dễ dàng, yêu cầu người đó phải chưởng khống thuần thục thiên phú của mình.

Tố Kiều Anh thử mấy lần vẫn không thành công, tuy nhiên cô không hề nhụt chí, thậm chí càng hưng phấn hơn.

Càng khó làm chứng tỏ càng lợi hại.

"Cảm ơn cậu." Tố Kiều Anh chân thành cảm ơn, Mặc Quỳ Liên mỉm cười gật đầu.

Cậu tiếp tục quan sát trận chiến của những người khác.

Môn học này học chung với tân sinh, cho nên Mặc Quỳ Liên có thể thấy được Lưu Hồng Nhung.

Cô vẫn mặc váy đỏ, giống như một đoá hoa kiều diễm nở trên chiến trường.

Lúc này cô đang rất nghiêm túc với trận đấu của mình.

Nhưng đối thủ của cô có vẻ rất mạnh, đẩy lùi cô liên tục.

Một lát sau trận chiến kết thúc và người thua là Lưu Hồng Nhung.

Nhưng cô không hề buồn bã, vốn dĩ thế mạnh của cô không ở chiến đấu.

Trông thấy được Mặc Quỳ Liên đang nhìn mình, cô mỉm cười sau đó nhanh chóng đi lại bên này.

"Quỳ Liên, cậu kết thúc nhanh vậy?"

"Bọn tớ chỉ luận bàn học hỏi lẫn nhau thôi, sau khi rút được kinh nghiệm liền dừng lại." Mặc Quỳ Liên nắm lấy tay đỡ cô ngồi xuống.

"Đối thủ của cậu là Tố Kiều Anh sao?" Lưu Hồng Nhung bất ngờ nhìn cô gái ngồi bên trái cậu.

"Cô biết tôi sao?"

"Đúng vậy, danh tiếng của cô vốn cũng không nhỏ, thiên kim nhà họ Tố, bố của tôi cũng có hợp tác với Tố gia." Lưu Hồng Nhung cười: "Chỉ có người như Mặc Quỳ Liên mới không quan tâm đến chuyện của các thế gia thôi."

Mặc Quỳ Liên không đáp, cậu cũng nghĩ vậy, hơi sức đâu mà đi quan tâm đời tư người khác.

"Quên mất chưa giới thiệu, tôi là Lưu Hồng Nhung, chào cậu."

Hai thiếu kim tiểu thư nhanh chóng làm quen với nhau, sau đó hợp một chỗ trò chuyện, đẩy Mặc Quỳ Liên sang một bên.

Cậu không biết phải cảm ơn sao cho hết, rảnh rỗi thanh nhàn như vầy thích hơn.

Chợt cậu thấy từ đối diện có một bóng người đang đi tới.

Mặc Quỳ Liên thầm than có chuyện chẳng lành, quả nhiên Thẩm Hi vừa đến đã buông ra lời khiêu chiến: "Mặc Quỳ Liên đấu với tôi một trận được không?"

"Không."

Thẩm Hi nghe cậu trả lời thẳng thừng như vậy có chút nóng mặt, còn chưa nói gì, hai người bên cạnh đã nhanh chóng xen vào:

"Chẳng lẽ sợ hãi không dám chiến?"

"Yêu hồ mê hoặc bạn trai của Thẩm Hi là dạng tâm cơ vậy sao, yếu kém không dám ứng chiến còn tỏ thái độ lạnh lùng, diện bộ dạng yếu đuối quật cường cho người khác xem sao?"

Mặt của Mặc Quỳ Liên lập tức hiện đầy dấu chấm hỏi.

"Hồng Nhung, Thiên Pháp Học Viện có cho nuôi chó không vậy? Chẳng phải cậu định mang Tiểu Phúc vào nhưng không được sao?"

Lưu Hồng Nhung đang nói chuyện với Tố Kiều Anh không để ý đến bên này, đột ngột nghe Mặc Quỳ Liên nhắc đến mình cho nên quay sang nhìn, lập tức liền hiểu ra vấn đề.

"Đúng vậy, học viện không cho tớ đem Tiểu Phúc vào nhưng lại cho người khác dẫn vào đến hai con chó, bất công thật!" Cô trước giờ có tính bao che khuyết điểm, luôn luôn bênh vực người của mình trước, đúng sai gì không cần biết, chỉ cần mặt ngoài khí thế không thua đối thủ.

"Cậu nói như vậy là có ý gì!?" Một người bên cạnh Thẩm Hi nghe mình bị xúc phạm lập tức nổi giận, hô hào.

Mấy tân sinh khác nghe được biến động bên này, cũng dảnh một lỗ tai lên hóng hớt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net