Chương 8: Nổi tiếng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Tô Lâm nhìn Mặc Quỳ Liên có hơi phức tạp.

Người sau thản nhiên đón nhận.

Tô Lâm đột ngột nói ra một câu khiến ai cũng chấn kinh: "Các em vừa rồi cũng đã xem qua trận đấu, thầy nghĩ các em nên nghiên cứu thật kỹ xem cách bạn học Mặc Quỳ Liên chưởng khống thiên phú."

"Hiểu rõ được thiên phú của mình, chắc chắn sẽ làm ít công to như bạn học Mặc Quỳ Liên đây!"

"Hôm nay ngoại trừ bài tập được giao, các em cũng phải làm thêm một bản phân tích trận đấu 1500 từ của hai bạn học này nữa."

Nghe được lại thêm bài tập, đám tân sinh lập tức một mảnh kêu rên, chỉ là bọn họ không ai dám phản kháng, Tô Lâm vừa nhìn thôi đã cho họ áp lực vô cùng lớn rồi.

Nhưng trải qua chuyện này, cái nhìn của bọn họ về Mặc Quỳ Liên cũng thay đổi, còn âm thầm đặt cho cậu cái tên đại ma vương.

Thủ đoạn quỷ dị, tàn nhẫn như vậy không phải ma vương thì là gì?

Mặc Quỳ Liên cũng không biết suy nghĩ của bọn họ, cho dù biết cũng không để tâm.

Đối phó với Thẩm Hi quả thật còn dễ hơn cậu tưởng tượng, phong cách chiến đấu của cậu ta quá mức rập khuôn.

Đa phần đều dựa vào tốc độ của mình để công kích, vậy nên cậu chỉ cần giới hạn nó lại thôi thì lập tức Thẩm Hi tựa như một con ruồi lạc hướng, giãy dụa trong mạng nhện mong muốn tìm lối thoát nhưng càng chống cự thì càng bị vây khốn.

Cậu chỉ có hơi tiếc nuối vì phải tốn một giọt Sinh Mệnh Thuỷ thôi, rất lâu mới tích được một giọt, không ngờ lại dùng vô ích như vậy.

Tất cả cũng chỉ vì cậu sơ suất thôi, Mặc Quỳ Liên tự nhủ sẽ không như vậy nữa.

Buổi học hôm nay kết thúc, Mặc Quỳ Liên trở lại ký túc xá sau một ngày học mệt mỏi.

Ngày hôm nay dường như dài lê thê, Mặc Quỳ Liên cảm thấy có chút ê ẩm.

Vừa về đến đã ngã lưng xuống giường nằm xuống.

Chu Lương đi về cùng với cậu, cậu ta cũng mệt mỏi tương tự.

"Cường độ học tập của Thiên Pháp Học Viện nặng nề thật đấy, tớ kiệt sức rồi."

Mặc Quỳ Liên từ chối cho ý kiến, hiển nhiên cậu cũng cảm thấy như vậy.

Vẫn muốn nằm thêm một chút, nhưng sực nhớ đến phải cho cây "ăn".

Cậu không hề tình nguyện đi ra ban công.

Vừa bước ra ngoài này, đã nhìn thấy Thời Hiếu Thần và Khiếu Vân đang mắt to trừng mắt bé với đám Phiến Thiên Diễm của cậu.

Mặc Quỳ Liên lập tức kinh hồn táng đảm, cậu không muốn thảm kịch tái diễn đâu.

Nhanh như chớp chạy tới nắm cổ áo hai người kéo ra.

Cả hai không hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy trời đất quay cuồng.

Mặc Quỳ Liên nghe được bọn Phiến Thiên Diễm tố giác hai tên hoa tặc: "Tiểu ca ca, vừa rồi tên xăm hình kia xàm sỡ bọn em!"

"Tên tóc trắng còn dám chạm vào điểm G của em nữa?"

Mặc Quỳ Liên đen mặt: "Mày cũng có điểm G sao? Bọn họ làm vậy sao chúng mày không phát nổ đi, chẳng phải bình thường hung hăng lắm sao?"

Đám Phiến Thiên Diễm bị hỏi như vậy lại làm bộ dáng e thẹn, cánh hoa màu đỏ hơi khép lại dường như thiếu nữ đang e thẹn.

"Anh trai kia... đẹp trai quá, em không nỡ làm anh ấy bị thương!"

Mặc Quỳ Liên hết nói nổi, hoa mà cũng biết mê sắc.

"Tiểu Liên, em đang nói chuyện với bọn chúng sao?" Thời Hiếu Thần thấy thú vị, hôm qua hắn không thấy cậu nói chuyện với chúng.

"Đúng vậy, bọn chúng tố giác hai người quấy rối chúng."

Khiếu Vân: "..."

Thời Hiếu Thần: "..."

"Mà sao các anh ra đây trêu chọc bọn chúng làm gì, có biết vừa rồi em khiếp sợ ra sao không?" Mặc Quỳ Liên híp mắt nhìn họ, "Đám này em phải tốn tận mấy ngàn tệ để mua đấy, lúc quyết định mua em còn phân vân tận nửa tiếng."

"Bọn anh chỉ đùa với chúng một chút thôi." Thời Hiếu Thần cười, "Hoa của em có linh tính thật đấy, bọn chúng dường như rất thích A Vân."

"Thật vậy sao?" Khiếu Vân không hiểu lý do tại sao.

"Đúng vậy, bọn chúng không thích tớ, hôm qua chỉ chạm nhẹ thôi là chúng đã phát nổ rồi." Thời Hiếu Thần có hơi chua xót, hoa mà cũng biết phân biệt đối xử: "Hôm nay cậu động chạm nhiều như vậy nhưng không có gì xảy ra."

"Thì ra bài đăng trên diễn đàn, ký túc xá có một vụ nổ là do cậu làm ra sao?" Khiếu Vân như mới ngộ ra điều gì đó.

Thời Hiếu Thần cười hì hì.

Mặc Quỳ Liên đuổi bọn họ đi, sau đó cậu cho bọn chúng ăn.

Bọn chúng được cho ăn no nê, bộ dạng thoả mãn lắc lư lắc lư.

Tối hôm đó, trên diễn đàn của Thiên Pháp Học Viện bùng nổ.

Đoạn ghi hình trận đấu của Mặc Quỳ Liên và Thẩm Hi được tung lên, lập tức dậy lên một trận sóng.

Trong video chính là kể lại quá trình Mặc Quỳ Liên cho Thẩm Hi ăn ngược.

Tư thái của Mặc Quỳ Liên trong đoạn phim còn ghê rợn hơn ngoài đời, cậu bắt chéo chân ngồi trên ghế hoa.

Đồng tử màu ngọc bích hờ hững nhìn đối thủ của mình, nhưng không giống như nhìn đối thủ, có lẽ là cậu đang nhìn một con sâu cái kiến nào đó.

Ánh mắt nhàn nhạt đó thâm thuý, âm trầm, người xem ngồi xem đến đoạn đó đều cảm thấy áp lực tràn ra ngoài.

Cho đến khi nhìn thấy bộ dạng của đối thủ của cậu thì càng không nỡ nhìn thẳng.

Thẩm Hu tựa như thiên thần sa ngã làm trái điều răn, bị cố định trên kẽm gai chờ đợi phán quyết.

Mặc Quỳ Liên trong đoạn băng phất tay, dây gai tan biến, Thẩm Hi thân tàn ma dại rơi từ trên xuống, máu me khắp người, thảm đến không nỡ nhìn.

Bên dưới là vô số bình luận kêu than.

12L: "Người này là ai vậy, thủ đoạn tàn nhẫn quá, tôi xem mà cảm thấy lạnh hết cả sống lưng!!"

13L: "+1, tôi biết đối thủ của cậu ta, Thẩm Hi có thiên phú cấp S, là thiên tài của Thẩm gia, không ngờ bị ngược thành như vậy."

Trong đám đó có một bình luận của tân sinh học cùng với Mặc Quỳ Liên bình luận: "Các người phải xem trực tiếp mới càng cảm nhận rõ sự đáng sợ, tôi trước giờ không sợ ma, nhưng khi xem cảnh này tôi không ngừng thốt lên hai chữ ác ma trong lòng!!!"

Bên dưới là vô số đồng tình của các tân sinh học cùng khác.

Mọi người vào xem diễn đàn, thấy người trong cuộc nói như vậy thì cũng sinh ra vô tận tò mò.

26L: "Có ai biết cậu ấy là ai không? Thiên phú của cậu ấy mạnh mẽ thật, đối phó với thiên phú cấp S mà dễ dàng như chơi, chẳng lẽ là cấp SS!? Chấn kinh.jpg"

27L: "Không thể nào, thiên phú SS hiếm đến nhường nào lầu trên không biết sao, toàn tinh hệ hiện nay chỉ có 7 người có thôi. Cậu ấy là thiên phú SS tại sao lại là người vô danh tiểu tốt như thế?"

...

Trên mạng tranh cãi sôi nổi, chính chủ lúc này đang nằm ngủ say sưa.

Đến khi thức dậy đã là 8h tối.

Mặc Quỳ Liên bị cơn đói đánh thức, bụng của cậu kêu ùng ục, đói quá không thể ngủ tiếp được nữa.

Trong phòng không có ai cả, Mặc Quỳ Liên ngồi thẫn thờ một lúc trong căn phòng tối đen, rồi mới đứng dậy đi ăn.

Dường như Lưu Hồng Nhung cùng cậu là tâm hữu linh tê, đột nhiên nhắn đến: "Tiểu Liên, Nhu Bách hẹn chúng ta cùng đi ăn này, cậu muốn đi cùng không?"

Mặc Quỳ Liên gần như không suy nghĩ, lập tức đáp lại: "Đi."

Mễ Nhu Bách hẹn bọn họ ở một quán ăn nhỏ, địa điểm gần cả hai học viện.

Mặc Quỳ Liên đi đến nơi tốn chỉ mười phút.

"Quỳ Liên, ở đây!" Cậu nghe được giọng của Mễ Nhu Bách, nhanh chóng đi đến.

Hôm nay bọn họ ăn đồ nướng, cả ba đều rất thích ăn nướng.

Mễ Nhu Bách trước khi nhập học đã dành ra cả một buổi tối tìm xem các quán nướng ngon trên tĩnh võng.

Lưu Hồng Nhung và Mễ Nhu Bách đều là cậu ấm cô chiêu, nhưng bọn họ không thích ăn đồ ăn ở nhà hàng lắm, sở thích lạ lùng chỉ thích đi ăn ở các quán địa phương.

"Liên Liên, hôm nay cậu nổi tiếng rồi đó!" Lúc này Lưu Hồng Nhung cười nói.

Mặc Quỳ Liên nhướn mày, cậu lục lọi lại trong ký ức xem mình đã làm gì mà được nổi tiếng.

"Oh, tớ đã noi từ lâu với gương mặt đó Liên Liên không nổi tiếng mới là chuyện lạ!" Mễ Nhu Bách tò mò: "Chuyện gì vậy, cho tớ xem với."

Lưu Hồng Nhung đưa cho bọn họ xem video trên diễn đàn học viện.

"Đối thủ của Liên Liên là Thẩm Hi đúng không? Tớ vẫn còn chưa quên mối thù với nó đâu." Mễ Nhu Bách thấy được gương mặt của Thẩm Hi thì có chút bực bội nói.

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm bị Tiểu Liên ngược thê thảm như vậy, cậu có hả giận chưa?" Lưu Hồng Nhung cười nói, hiển nhiên cô cũng biết ân oán giữa Mễ Nhu Bách và Thẩm Hi.

Mặc Quỳ Liên thấy bản thân trong video như bị làm quá lên. Gương mặt của cậu lúc đó tàn ác như vậy sao?

"Bọn họ có gắn thêm filter cho tớ không vậy!??"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net