Chương 9: Phố đổ thạch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở mặt cắt một mảnh xanh lá bên trong có thêm vài vết màu đen, đem phí thúy nguyên bản đẹp đẽ phẩm chất cao liền phá hủy chỉ nhìn thôi cũng nổi da gà.

“Là nấm kim a!” mấy vết màu đen giống như cây kim nên mọi người thường gọi là nấm kim, hơn nữa nó sinh trường cực kì nhanh, mấy vết nấm kim dày đặc không chừng đều đã ăn sau vào bên trong.

Mọi người xung quang đều ngớ người ra, ai cũng không thể hiểu được mao liêu phía trước chất luợng giá đang còn rất cao đột nhiên sẽ xuất hiện nấm kim, một dấu hiệu cũng không có.

Năng lượng trong khối phỉ thúy bây giờ có lẽ đã bị nấm kim ăn mòn đến gần hết, khối này mới được cắt ra không phải quá lớn, nhưng dư lại khối kia cũng không biết có bị nấm kim ăn vào không, liền tính giải là được cũng không bán được bao nhiêu tiền.

Nên người ta thường nói đổ thạch như đổ thêm có thể một bước lên trời thì cũng có thể trăng tay trong một đêm.

“Có còn ai muốn mua không? Này khối mao liêu có còn ai muốn mua không?!” Ông chú phản ứng lại liền nhìn về phía mấy người phía trước ra giá.

Kia đám người cũng là liên tục lắc đầu, “Đều xuất hiện nấm kim, ai biết bên trong hư tổn đến mức nào……”

“Nhưng đây là ngọc màu xanh lá! Bên trong vẫn là có năng lượng nguyên tố!” Ông chú nhanh chóng nói.

"A, đều bị nấm kim hư hại lớn như vậy, năng nguyên sư muốn lấy được năng lượng dịch cũng rất hại cho tinh thần. Dù là cầm cho năng nguyên sư mới thức tỉnh để luyện tập thì bọn họ cũng không cần đâu!"

Cậu nghe bọn họ nói thì trong lòng hơi có chút đắn đo suy nghĩ.

Ông chú nhìn là biết bọn họ sẽ không mua nữa, chỉ có thể cố gắng nói với ông bác giải thạch, “Bác, làm phiền bác cắt thêm một đường nữa.”

Hiện giờ chỉ hi vọng nấm kim không sinh trưởng vào quá sâu bên trong phỉ thúy, thì may ra một nửa còn lại mới bán được.

“Được……” Ông bác giải thạch hít một hơi thật sau để bình tĩnh rồi lại lần nữa đưa lưỡi cưa vào.

Đám người xung quanh yên lặng không một tiếng động, chỉ có thể nghe được tiếng lưỡi cưa đang cưa vào mao liêu.

Sau khi cắt xong ông bác liền dội thủy vào mặt vừa cắt, liền nhìn đến chỗ vừa cắt rậm rạp che kín những vết màu đen.

Ông chú thấy hi vọng cuối cùng cũng tan biến. Khổi phỉ thúy này khẳng định là sẽ không có ai muốn tiêu tiền ra mua nó.

Ông chú cả người bất lực mà ngồi bệt xuống đất, hắn mua được tảng đá này vốn đã không hề rẻ, nếu không phải nhìn thấy bên ngoài có vẻ nó rất tốt thì hắn cũng sẽ không dám bỏ ra cả một nửa số tiền tiết kiệm để mua. Không ngờ rằng lại đổ thua mất hết sạch tiền, nếu lúc trước hắn đồng ý bán thì cũng rất lời rồi.

Đáng tiếc dù có tiền cũng không thể quay ngược thời gian ông chú hiện giờ rất hối hận nhưng cũng không thể thay đổi được khối mao liêu này đã đổ thua.

Không còn giải thạch đám đông cũng dần tản đi, chỉ còn lại ông chú vẫn còn ngồi im lặng dưới đất.

Giải thạch sư phó thở dài an ủi hắn hai câu, hắn có thể lý giải trung niên nam nhân hiện tại tâm tình, nếu này khối mao liêu ngay từ đầu biểu hiện không có như vậy hảo, cũng không có một đường tăng giá nói, khả năng hắn đã chịu đả kích còn sẽ không lớn như vậy.

Ông bác giải thạch cũng chỉ biết thở dài khuyên nhủ hắn, y có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của hắn, nếu ngay từ đâu khối mao liêu không thể hiện ra phẩm chất và giá cả như vậy cao thì có lẽ bây giờ hắn cũng không phải quá suy sụp như vậy.

“Hình ca, còn một nưar mao liêu em có thể mua không?” Cậu nhìn anh nói.

“cậu mua để làm gì?” Này tảng đá đương nhiên đã sụp, phỉ thúy bên trong đều có rất nhiều nấm kim, muốn lấy ra năng lượng dịch cũng là rất khó khăn.

"Em muốn dùng để luyện tập." Nhìn bên ngoài phỉ thúy còn dùng được không phải quá nhiều, nhưng vẫn có thể trợ giúp cậu luyện tập thêm những lý thuyết đã học, với bên trong cũng còn có năng lượng nguyên tố cậu cũng muốn lấy thử.

“Vậy thì được”

Anh đi qua chỗ ông chú đang ngồi ngỏ ý muốn mua, ông chú không nghĩ còn sẽ có người nguyện ý mua khối phỉ thúy này nên đồng ý đặc biệt nhanh. Anh chỉ mất 1 vạn điểm tín dụng để mua khôi mao liêu có giá gốc là 20 vạn điểm tín dụng.

Anh đưa hơn nửa khối mao liêu cho cậu rồi nói: "Nên đi."

Anh đã đi được vài bước nhưng không nghe bước chân của cậu, liền quay lại thấy cậu vẫn còn đứng im chỗ cuối thất thần.

“Có chuyện gì sao?” Anh vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu.

Cậu bây giờ mới lấy lại được tinh thần, cậu giơ lên hơn nửa khối mao liêu,suy nghĩ không biết nên giải thích như thế nào.

Lúc anh đem mao liêu bỏ vào tay cậu thì cậu chạm trúng phần đã bị cắt, sau đó cậu thấy hơi hoa mắt ánh sáng xung quanh đều tối lại, chỉ có khối mao liêu trên tay cậu phát ra ánh sáng nhạt màu xanh lá.

Nhưng là ở Hình Mặc chụp đầu cậu lúc sau, cậu liền từ cái loại này trạng thái một lần nữa rút ra ra tới, chung quanh khôi phục ánh sáng, mao liêu cũng không hề sáng lên.

Nhưng lúc anh vỗ đầu cậu thì cậu liền thoát khỏi trạng thái mà trở về bình thường, xung quanh vẫn có ánh sáng, khối mao liêu trên tay cậu vẫn nằm im không phát sáng. Như vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

"Không có chuyện gì, mình đi đến cửa hàng thôi." Cậu mặc dù không biết đó là chuyện gì, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nó sẽ không gây hại cho cậu. Chỉ là bây giờ không sẽ không ở trên đường nhiều ngaòi qua lại như vậy để nói chuyện với anh, với cậu cần thử nghiệm thêm chuyện này là sao rồi hẵng nói cho anh biết.

Bọn họ rất nhanh đã đi tới cửa hàng của anh. Cửa hàng này vốn là tài sản của Hình phụ, chỉ là mấy ngày trước đã chuyển nhượng lại cho anh, cửa hàng này ở phố đổ thạch là lớn nhất nên buôn bán cũng rất tốt.

Cửa hàng chia ra hai khu trước sau. Khu trước ánh sáng đầy đủ là nơi bày mao liêu, mỗi tảng đá đều đã ghi sẵn giá tiền, nếu khách nhìn trúng tảng đá nào liền lấy đi dến quầy trả tiền, khách nào mua nhiều không thể cầm được thì luôn có người máy giúp đỡ vận chuyển. Khu sau là nơi để máy giải thạch mỗi khách hàng mua mao liêu ở tiệm đều có thể miễn phí giải thạch.

Hại người vào cửa hàng thì đã thấy đang có hai ba người lựa mao liêu, quản lí của tiệm tên là Vương Trạch khoảng tầm 40 tuổi nét mặt ôn hòa, kinh nghiệm đổ thạch cũng rất nhiều. Trong tiệm đá hầu hết là từ hành tinh Kurta chở lại đây, đều đã được chuyên gia kiểm định và phân loại. Y chỉ cần theo kinh nghiệm mà sắp xếp chúng hợp với giá tiền là được.

Vương Trạch ở nhìn đến Hình Mặc đã đến sau, lập tức buông đỉnh đầu sự tình, đầy mặt tươi cười đón ra tới, “Thiếu gia, ngài đã tới?”

Y nhìn thấy hai người liền bỏ việc sang một bên mà đi lại đón tiếp, "Thiếu gia, cậu tới rồi a."

"Chú Vương, cậu ấy là Lâm Lạc, cháu vừa mới thuê năng nguyên sư, cậu ấy rất hứng thú với đổ thạch, nên cháu dẫn cậu ấy lại đây tìm thêm kinh nghiệm.

“Thì ra là Lâm đại sư! Thật là trẻ tuổi đầy tiềm năng!” Y đối với cậu khen.

" Đừng ạ cháu không dám...."Cậu bị khen đến ngại đỏ cả mặt, cậu chỉ mới thức tỉnh dị năng cái gì đều khồn biết ngay cả giấy chứng nhận là năng nguyên sư cũng chưa có thì sao dám nhận lời khen từ ai.

"Đừng nói như vậy cậu ấy dễ xấu hổ cứ kêu cậu ta là Tiêu Lâm đi."

“Được được, Tiểu Lâm.” y hiểu ý liền sửa lại cách gọi.

“Tiểu Lạc, vị này chính là này gian cửa hàng người phụ trách, hắn kêu Vương Trạch, ngươi kêu hắn chú Vương là được.”

"Tiểu Lạc, chú ấy là quản lí của cửa hàng này tên là Vương Trạch cậu cứ gọi là chú Vương."

“Chú Vương khỏe.” Cậu lễ phép mà chào hỏi.

"Tiểu Lâm, cháu cầm khối mao liêu này là muốn giải ra sao? Chúng ta cửa hàng khu sau có máy giải thạch, cháu đi ra đó giải đi." Y nhìn trên tay cậu là một khối mao liêu tưởng rằng cậu trong lúc đi dạo mua tới nên tốt bụng nói cậu đi giải.

“A……” Cậu cúi xuống nhìn hơn một nửa mao liêu, suy nghĩ thì đúng thật nên đem nó giải ra hết bằng không cậu cũng không có cách nào luyện tập để lấy ra nguồn năng lượng được."

Nhưng là…… cậu cũng không biết giải a……

Suy nghĩ của cậu hầu như đều viết hết trên mặt nên anh vừa nhìn là biết cậu rối rắm chuyện gì liền đề nghị: "Tôi hỗ trợ cho cậu."

“Được nha, cảm ơn Hình ca!”

Cậu vui mừng mà cầm mao liêu đi theo anh đến khu sau.

【 tiểu kịch trường 】

Giải thạch sư: Nha, trướng, cắt không cắt?

Ông chú: Ta muốn kiếm lời! Cắt!

Hình. Ăn dưa quần chúng. Mặc: Trướng, này cục đá còn tốt.

Lâm. Ăn dưa quần chúng. Lạc: em đôi mắt nói cho em, này part muốn cắt sụp.

Ông chú:!!! Cắt sụp! Cậu đi ra cho tôi! Có cậu như vậy nguyền rủa người khác sao? Xem tôi hay không đánh cậu?!

Hình. Hộ thê cuồng ma. Mặc: Muốn đánh ai? Hả?

Lâm. Thành thật tiểu bằng hữu. Lạc: Thân ái, em trực giác nói cho em, em đôi mắt rất là hữu dụng!

【 cá mặn ba ba tiểu kịch trường 】

Hình tiên sinh: Dự cảm anh sẽ cùng Lạc Lạc có không giống nhau pháo hoa……

Lạc Lạc: Đúng vậy! Em dự cảm em đôi mắt……emmmm anh nói cái gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC