Chương 15: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Jenny nhìn hai khuôn mặt lo lắng, không nhịn được thở dài một hơi nói: "Là A Dịch đã xảy ra chuyện. Chúng ta vừa vào khu Tây thì may mắn gặp được một mảnh cây Thiết Lê. Mọi người đều rất vui mừng. Ryan thấy khu vực để cho bà và A Nghị thu hoạch vài giờ, vùng xung quanh thì rộng rãi, không có loài tinh thú lợi hại nào nên cậu ấy bảo với chúng ta là sẽ đi nơi khác một chút. Bọn bà cũng nghĩ rằng không có gì nguy hiểm, nên để Ryan yên tâm đi. Ai ngờ..."

"Ai ngờ..." Nói rồi, mắt bà Jenny dần dần sưng đỏ lên, "Ai ngờ, Ryan rời đi chưa đến một giờ thì bỗng nhiên xuất hiện mấy con lợn mõm dài. Bà và A Nghị không kịp trở tay, chỉ có thể buộc phải chiến đấu. Trong lúc chiến đấu, A Nghị đã chặn phần lớn các đòn tấn công của lũ lợn mõm dài, nhưng cánh tay và đùi của cậu ấy đều bị lũ lợn cắn thương. May mà Ryan đến kịp thời, nếu không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được."

Lợn mõm dài là một loài tinh thú có vú rất phổ biến. Chúng được đặt tên như vậy là vì miệng của chúng dài khoảng hai mét, nhưng chiều dài cơ thể chỉ dài chưa đến nửa mét, toàn thân được bao phủ bởi lopng màu nâu. Hàm răng sắc nhọn là vũ khí tự nhiên của chúng,l và chúng rất giỏi tấn công theo bầy đàn. Chúng đứng ở khoảng cách xa và tấn công kẻ thù bằng miệng và răng. Nếu một mình trong hoang dã mà bị bao vây bởi một đàn lợn mõm dài thì sẽ rất nguy hiểm.

Bà Jenny lau nước mắt, lắc đầu thở dài: "Ôi ~ phải làm sao đây? Bây giờ A Nghị đã xảy ra chuyện, gia đình cậu ấy có hai đứa con đang đi học, trong nhà không có nguồn thu nhập nào khác. Gia đình làm sao mà sống nổi đây? "

Lo lắng.

Bà Jenny rất u sầu: "Bà và Ryan đã đưa cậu ấy đến bệnh viện Khu 10, bác sĩ nói có thể phải cắt cụt chân..."

Quý Dữu nghe xong lo lắng nói: "Bà Jenny, chẳng lẽ không đưa chú ấy đến bệnh viện tốt hơn sao? Cháu nhớ rằng kỹ thuật y tế bây giờ phát triển đến mức không cần phải cắt cụt chân, ngay cả chân bị gãy cũng có thể được nối lại hoàn hảo."

Leah liếc nhìn Quý Dữu, thở dài và giải thích: "Bệnh viện tốt hơn, nhà họ Tạ không thể chịu nổi chi phí."

Quý Dữu: "...cũng đúng."

Trong thời đại ngày nay, kỹ thuật y tế thực sự rất phát triển. Việc gãy chân, mất tay, thiếu chân, v.v. hoàn toàn không còn là vấn đề lớn, chỉ cần đến bệnh viện nối lại, chưa đầy nửa tháng là có thể hồi phục hoàn toàn. Thậm chí, nếu mất tay chân, có thể lấy tế bào của mình để tái tạo lại một cái chân hoặc cánh tay rồi nối lại... Tuy nhiên, kỹ thuật này phát triển là vậy, nhưng chi phí lại rất đắt đỏ, đối với người dân trên Hành tinh rác số 101, đó là một tiền lớn.

Bà Jenny đang ở trong phòng khách, lục lọi khắp nơi. Thấy hành động của bà, Leah không kìm được hỏi: "Bà đang tìm gì vậy?"

Bà Jenny nói: "Bà đang tìm mấy hộp năng lượng mà gia đình chúng ta đã để dành trước đó, bán lấy tiền đưa cho nhà họ Tạ."

Kỳ thực Leah biết bà đã cất giữ những hộp năng lượng này từ lâu, dự định sau này sẽ sử dụng cho mình. Nhưng bây giờ lấy ra... Leah nghe xong cũng không có chút bất mãn nào, cô gật đầu nói: "Được."

Bà Jenny không nhịn được bước tới như khi còn bé, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Leah, nhẹ nhàng nói: "Leah ngoan quá, bà sẽ cố gắng tìm cách mua lại cho con hộp năng lượng sau. Nhưng bây giờ gia đình chú Tạ Nghị gặp khó khăn, chúng ta giúp được chút nào thì hay chút đó, nếu không, ai có thể giúp họ đây?"

"Haizzz ~"

Leah dang rộng cánh tay ôm lấy bà, cười khẽ nói: "Bà ơi, con không còn là trẻ con nữa, hơn nữa bây giờ con đã lớn rồi, có thể tự mình kiếm tiền. Sau này nếu cần dùng hộp năng lượng, con sẽ tự cố gắng kiếm tiền mua."

Haizzz~

Kỷ Dữu khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Bà Jenny, bà có biết cần bao nhiêu điểm tín dụng để chữa trị cho chú Tạ Nghị không?" Cô vừa bán được năm chiếc vòng tay, cộng với số tiền tiết kiệm trước đó, hiện tại cô vẫn còn khoảng 150 điểm tín dụng.

Số tiền này chẳng khác nào như muối bỏ biển chỉ là giọt nước trong xô, nhưng như bà Jenny đã nói, giúp được chút nào hay chút đó.

Nghe xong, bà Jenny suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chỉ là một ca phẫu thuật cắt cụt chân thì tốn khoảng 500 điểm tín dụng, nhưng nếu sau này chú ấy muốn lấy tế bào để nuôi một cái chân mới thì sẽ tốn khoảng 10.000 điểm tín dụng."

10.000!

Quý Dữu trừng to mắt.

Đây không phải là một con số nhỏ.

Vậy nên ——

Mọi người mới lo lắng.

Bà Jenny nói: "Chú Tạ Nghị của các con định cắt cụt chân trước, sau đó mới suy xét việc nối lại chân sau."

Trong vũ trụ, hầu hết các loài tinh thú đều có một loại độc tố trong cơ thể. Nếu không được làm sạch kịp thời, loại độc tố này sẽ xâm nhập vào cơ thể và rất khó loại bỏ. Ngoài ra, nó còn phá huỷ hệ thống miễn dịch, làm giảm tinh thần lực và thể lực của nguồ bị nhiễm... Tóm lại, nguy hại rất lớn và cần phải làm sạch kịp thời.

Nhờ sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật, con người đã làm chủ được nhiều phương pháp để làm sạch loại độc tố đó. Các bệnh viện thông thường đều có thể thực hiện được các ca phẫu thuật như vậy, nhưng kỹ thuật có sự khác biệt giữa tiên tiến và lạc hậu. Trình độ y tế của Hành tinh rác số 101 là nơi lạc hậu nhất trong toàn bộ khu vực liên minh, do đó các thiết bị và phương pháp làm sạch chất độc rất lạc hậu. Ví dụ như lần này, chú Tạ Nghị bị con lợn mõm dài cắn, tình trạng nhiễm ở chân là nghiêm trọng nhất, để loại bỏ hoàn toàn độc tố, phương pháp của Bệnh viện Khu 10 là cắt cụt chân, sau đó tiến hành làm sạch.

Nhưng những bệnh viện có kỹ thuật tiên tiến khác, như khu 6, có thể làm sạch độc tố mà không cần cắt cụt chân. Tuy nhiên, nếu đưa Tạ Nghị đến Khu số 6 để điều trị, vì Tạ Nghị không phải là cư dân của khu vực này, việc điều trị liên quan đến vấn đề vượt khu vực, bệnh viện sẽ tính phí vượt khu vực. Tổng chí phí cho toàn bộ liệu trình điều trị có thể lên tới 10.000 điểm tín dụng.

10.000 đấy!

So với việc cắt chân ở Khu số 10 chi tốn 500 điểm tín dụng, sau đó để tái tạo một cái chân mới và nối lại, như vậy chênh lệch đến 5.000 điểm tín dụng.

5.000 điểm tín dụng!

Đó không phải là một số tiền nhỏ.

Gia đình Tạ Nghị không còn cách nào khác là phải lựa chọn phương pháp điều trị rắc rối hơn.

Ôi ~

Cho nên, câu nói "người nghèo đừng bao giờ bị ốm" không chỉ phù hợp với thế kỷ 21 mà còn đúng cả trong thời đại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển này.

Lại thở dài một cái, Quý Dữu biết bà Jenny và chị Leah không còn tâm trạng nói chuyện nữa nên cô đứng dậy cáo từ.

Sau khi rời khỏi nhà Leah, vốn dĩ cô định đi nhặt rác bên ngoài màn chắn bảo vệ một mình, nhưng nghĩ đến tình huống của chú Tạ Nghị, Quý Dữu nhất thời có chút sợ hãi, không dám mạo hiểm đi vào đống rác một mình. Dù sao thì cô cũng phải dành dụm một khoản tiền để mua một khẩu súng năng lượng hoặc dao găm năng lượng để tự vệ, rồi sau đó cô mới dám đi nhặt rác một mình.

Một khẩu súng năng lượng, dù là loại cũ cũng có giá hơn 1000 điểm tín dụng.

Còn con dao găm năng lượng? Khoảng 300 điểm tín chỉ là đủ.

Không có tiền thì khó mà tiến lên được.

Bởi vì chú Tạ Nghị vẫn đang nằm viện trong bệnh viện nên Quý Dữu nghĩ rằng cô sẽ đến thăm chú vào ngày mai. Vì vậy, cô liên lạc với con trai của Tạ Nghị là Tạ Xuyên Khung. Sau khi bày tỏ sự quan tâm, cô lập tức chuyển hết 200 điểm tín dụng duy nhất của mình cho anh ấy. Trước khi Tạ Xuyên Khung kịp từ chối, Quý Hữu nhanh chóng ngắt kết nối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net