Chương 2: Hộp năng lượng bị vứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dì Jenny, hộp nhuồn năng lượng mà dì nhặt được có thể bán được ít nhất 400 điểm tín dụng, tương đương với tổng số phế liệu mà dì đã bán trong mấy tháng qua." Tạ Nghị cũng không thể nhịn được mà bước lên một bước, cùng Quý Dữu chăm chú nhìn vào cái hộp nguồn năng lượng này.

Giá bán trên mạng của hộp nguồn năng lượng cấp 1 mới là 500, nhưng cái mà bà Jenny nhặt được, khi mang đến cửa hàng thu mua đồ cũ, chủ tiệm thường sẽ ép giá xuống còn khoảng 400 điểm tín dụng.

Tuy nhiên, bà Jenny đã rất hài lòng, nghe mọi người xuýt xoa hâm mộ, bà liên tục khiêm tốn nói:

"May mắn thôi."

"May mắn thôi."

"Chỉ là may mắn thôi."

"Vận may đúng là không tệ." Ryan, người luôn điềm tĩnh, cũng nói.

Bà Jenny có thu hoạch lớn, điều này ngay lập tức khích lệ cho những người khác, đặc biệt là Quý Duệ và chú Tạ Nghị. Hai người đã lục lọi đống rác cẩn thận và kỹ càng hơn, gần như không muốn bỏ sót một mảnh rác nào. Tuy nhiên, rất đáng tiếc rằng tối nay may mắn không đến với họ, và cuối cùng họ chỉ nhặt được một số phế liệu rẻ tiền, tất cả đem đến trạm thu mua phế liệu, có lẽ chỉ đáng giá 2 điểm tín dụng.

Ryan khỏe mạnh và có vũ khí trong tay để tự vệ, nên anh ấy có thể đi xa hơn để tìm phế liệu trong các đống rác lớn. Hơn nữa, trong tay anh có một không gian lưu trữ 20 mét khối, có thể chứa được rất nhiều thứ. Do đó, thu hoạch của anh ấy cũng không tệ.

Sau khi bỏ vài mảnh vật liệu phế liệu của các cơ giáp cấp thấp vào không gian lưu trữ, Ryan bình tĩnh nói: "Sắp tám giờ rồi, đám chuột ăn xác sẽ sớm hoạt động mạnh, chúng ta nên về thôi."

Nghe thấy giọng nói của Ryan, Quý Duệ, chú Tạ Nghị và bà Jenny đều không dám chần chừ, tất cả dừng lại, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trở về.

Trước khi rời đi, Quý Dữu nhặt vài hạt quả còn sót lại do chuột ăn xác để lại và nhét vào túi của mình.

Chú Tạ Nghị nhịn không nhịn được trêu đùa: "A Dữu, cháu nhặt mấy hạt thảo quả vô dụng này làm gì?"

Loại hạt này xuất phát từ quả của một loại cỏ dại mọc bên ngoài khu vực bảo vệ Hành tinh 101. Quả của cây cỏ này có vị đắng, ăn vào sẽ khiến họng ngứa rát, có thể gây nôn mửa và tiêu chảy... nhưng không gây chết người.

Bởi vì quả hạt cỏ có mùi vị rất khó chịu, thậm chí ngay cả những con chuột ăn xác cũng không muốn ăn. Chỉ khi không còn gì để ăn thì lũ chúng mới cắn một hoặc hai miếng rồi nhổ ra phần hạt.

Loại cỏ dại này mọc ở những vùng hoang dã, nơi con người hiếm khi đặt chân vào khu vực bảo vệ. Bởi vì không có giá trị gì nên không ai quan tâm đến việc thu hoạch nó. Để nhặt được những hạt thảo quả này, phải nhờ đếm đám chuột ăn xác vận chuyển.

Nhưng vì không ai cần thứ này nên không ai bận tâm đến chúng.

Quý Dữu gói ghém hết tất cả các hạt thảo quả, cười nói: "Cháu thấy mất hạt thảo quả này tròn trịa, bên trong trong suốt như pha lê, có thể dùng làm hạt ngọc!"

"Hạt ngọc?"

"Đó là cái gì?"

Tạ Nghị không hiểu lắm.

Quý Dữu giơ chiếc vòng tay trên cổ tay mình lên và nói: "Chính là cái này nè."

Tạ Nghị nhìn thấy chiếc vòng tay liền cười nói: "Các cô gái trẻ như các cháu lúc nào cũng thích những thứ hoa lá cành này thôi, chẳng có chút thực dụng nào cả."

Bà lão Jenny nghe vậy, có chút không đồng ý, nói: "Những hạt thảo quả đơn giản này, cháu nhìn xem, A Dữu đã mài giũa chúng thật đẹp. Đeo vào trông thật xinh xắn, sao lại không thực tế được?"

Là một ông chú trung niên, Tạ Nghị hoàn toàn không thấy thú vị, nói: "Đẹp thì có ích gì? Không ăn được, cũng không bán được..."

Quý Dữu nhanh chóng giải thích: "Cháu định làm thêm vài cái nữa rồi mở một cửa hàng nhỏ trên mạng. Nếu may mắn, có thể bán "

Bà Jenny nói: "Ý tưởng này rất hay."

Tạ Nghị lập tức dội nước lạnh vào rồi nói: "Chiếc vòng tay này chỉ được làm từ hạt thảo quả mà ai cũng có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi. Nó không có công dụng hay tác dụng nào khác, cũng không thể nâng cao lực tinh thần. Chú nghĩ chẳng ai muốn mua đâu."

Trong thời đại tinh tế này, con người luôn chú trọng tính thực dụng. Ngay cả những vật dụng trang trí cũng phải có tính thực tế. Trong mắt Tạ Nghị, những hạt thảo quả này chỉ là phế liệu, dù Quý Dữu có chạm khắc và đánh bóng đẹp đẽ đến đâu, chúng vẫn chỉ là những hạt thảo cỏ vô giá trị. Cái này —— làm sao ai lại muốn bỏ tiền mua chúng chứ?

Quý Dữu nói: "Ồ, cháu chỉ muốn thử thôi. Nếu có người chịu mua thì tốt quá." Kiếp trước cô từng là một người đam mê thủ công và đã học qua nhiều thứ linh tinh như bện dây, làm vòng tay, chạm khắc, làm hạt ngọc, và nhiều kỹ năng khác.

Sau khi xuyên không đến đây, cô thực sự không tìm được hướng đi nào khác, vì vậy cô đã nghĩ đến việc sử dụng những kỹ năng từ kiếp trước để mở một cửa hàng trên mạng và bán một số sản phẩm thủ công.  Nhưng ngay lập tức, chú Tạ Nghị đã dội một gáo nước lạnh vào ý tưởng này.

Nhưng nếu muốn không thử, làm sao biết chắc chắn rằng nó sẽ thất bại?

Quý Dữu không nghe lời khuyên, cố chấp nhét đầy túi của mình bằng những hạt thảo quả. Cô chỉ dừng lại khi không thể nhét thêm được nữa.

Trong khi mọi người nói chuyện, Ryan vẫn im lặng và không tham gia vào cuộc thảo luận.

Rất nhanh chóng, dưới sự dẫn đầu của Tạ Nghị cùng với Ryan là người có sức mạnh ở phía sau, Quý Dữu và bà Jenny ở giữa, bốn người họ bắt đầu hành trình trở về.

Lần này, mọi việc diễn ra suôn sẻ, không gặp rắc rối nào. Cả nhóm trở về khu bảo vệ một cách an toàn. Ngay khi bước vào lớp chắn bảo vệ, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Ryan bước đi trước, định quay về nhà mình.

Bà Jenny nhanh chóng gọi anh lại, nói: "Ryan, đợi một chút."

Ryan dừng bước, quay lại.

Bà lão Jenny nhìn anh với vẻ mặt hiền lành, mỉm nói: "Ryan, cảm ơn cháu đã đồng ý dẫn bà lão như bà đi. Nếu không có cháu, bà làm sao có được thu hoạch như thế này? Bà làm bánh táo nướng rất ngon, sáng nay bà đã nướng cả khay rồi. Đợi chút, bà sẽ lấy cho cậu vài cái."

Ryan lắc đầu, nói: "Cám ơn bà, nhưng không cần đâu."

Nói xong, anh nhấc chân rời đi.

Bà lão Jenny nhìn thấy anh càng ngày càng đi xa, không khỏi lo lắng nói: "Ôi! Đứa trẻ này sao mà bướng bỉnh thế ?"

Nói xong, bà Jenny quay lại, nhìn Quý Dữu và Tạ Nghị rồi nói: "A Nghị, A Dữu, hai đứa đợi một chút, bà lấy cho mỗi đứa hai chiếc bánh táo nướng."

Quý Dữu biết rằng ngày mai, Leah, cháu gái của bà Jenny, sẽ trở về từ trường học, nên mỗi tuần bà thường nướng vài cái bánh táo dành cho Leah. Quý Dữu rất nghèo nhưng chỉ sống một mình, không phải lo lắng cho người khác. Trong khi đó, bà Jenny cũng rất khó khăn, và bà còn phải nuôi Leah nữa.

Quý Dữu lắc đầu nói: "Bà Jenny, không cần đâu. Nhà cháu còn mấy chục ống dinh dưỡng cơ, cháu về trước nhé."

Nói xong, bất chấp sự can ngăn của bà Jenny, cô nhanh chóng trở về nhà.

Bên cạnh, Tạ Nghị cũng cũng làm tương tự, từ chối lòng tốt của bà Jenny và trở về nhà.

Nhìn những người hàng xóm quay về, bà Jenny chắp tay lại, nói một lời cảm tạ, vừa thấy buồn cười lại vừa cảm thấy biết ơn.

Bên này,

Quý Dữu vừa bước vào căn nhà riêng của mình, cô đã gục xuống vì kiệt sức. Cô sờ vào cái bụng đói rỗng của mình và nghĩ về đến lúc từ chối lời mời của bà Jenny, khi cô nói rằng: "Ở nhà vẫn còn mấy chục ống dinh dưỡng." Nhưng điều đó chỉ là lời nói dối để giữ thể diện, vì thực tế cô chẳng có gì.

Mấy chục ống à?

Mấy chục ống à?

Mấy chục ống à?

Nhưng – tất cả đều ở trong mơ mà thôi.

Cô cũng rất muốn.

o(╥﹏╥)o


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net