Chương 34: Đánh nhau? Cô chưa bao giờ ngán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính cách của Quý Dữu là như vậy, nếu có thể giải quyết vấn đề bằng cách đơn giản và thô bạo, cô tuyệt đối không lòng vòng. Trước sự nghi ngờ liên tục của Tạ Linh Chi và sự không khó hiểu của mọi người, cô quyết định không nói nhiều, trực tiếp bắt đầu đánh nhau!

Đánh một trận! Mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay lập tức.

Tạ Linh Chi cười nhếch mép: "Như ý cô muốn."

Ha~

Kẻ vô dụng với thể chất và tinh thần lực thấp kém này dám khiêu khích cô, cô nhất định phải cho tên vô dụng này biết mặt!

Đây là tự cô ta tìm đến!

Vậy thì đừng trách cô không nương tay.

Bị Quý Dữu kích động, Tạ Linh Chi cũng nổi lên ý chí chiến đấu trong mắt.

Cả hai đều ném vũ khí xuống, thấy vậy, Leah, bà Jenny, và Tạ Xuyên Khung nhận ra rằng không thể ngăn cản, đành lùi lại vài bước để cho hai người đấu tay đôi. Nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, Tạ Xuyên Khung đột nhiên nói: "Linh Chi, cấp độ của em quá cao so với A Dữu, so tài thế này là không công bằng! Thế này đi, chúng ta sẽ đấu ba vòng, nếu em thắng hai trong ba thì sẽ thắng. Nếu A Dữu thắng em một lần, thì coi như em thua! Sao hả?"

Trận đấu này, nếu theo cách thông thường, hoàn toàn không công bằng đối với Quý Dữu. Tạ Xuyên Khung không thể ngồi yên nhìn em gái mình bắt nạt người khác, nên anh đứng ra đưa ra một phương án hợp lý.

Hửm?

Quý Dữu nghe vậy, tất nhiên là có lợi mà không chiếm thì phí của giời!

Đương nhiên là đồng ý rồi.

Chỉ có kẻ ngốc mới không chấp nhận.

Thực tế là Quý Dữu không chắc mình có thể thắng Tạ Linh Chi. Nhưng cô hiểu một điều: Cô có thể thua trong trận đấu, nhưng thái độ thì nhất định không thể yếu đuối, tuyệt đối không để Tạ Linh Chi luôn nghĩ mình dễ bị bắt nạt và dễ bị xúc phạm!

Đây không chỉ là một trận đấu, mà còn là một trận chiến bảo vệ lòng tự trọng!

Tinh thần không thể nhận thua!

Ngay khi Tạ Xuyên Khung nói xong, trong lòng Quý Dữu đã có hàng triệu suy nghĩ, nhưng cô không lên tiếng.

Quả nhiên—

Đợi một lúc, liền nghe thấy Tạ Linh Chi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Cho cô ta một lượt thì một lượt! Lẽ nào tôi lại sợ cô ta à?" Thực tế, Tạ Linh Chi cảm thấy đề nghị của anh trai rất tốt, chỉ có như vậy, sau khi cô đánh bại Quý Dữu, mới có vẻ danh chính ngôn thuận.

Nếu không—

Dù thắng cũng không vẻ vang gì.

Quý Dữu nghe vậy, liền cười tỉm tỉm, nói: "Vì Linh Chi đã đồng ý, tôi dĩ nhiên cũng không có ý kiến."

Cả hai bên đều không phản đối, vậy là bắt đầu thôi.

Tạ Xuyên Khung nói: "Leah và bà Jenny canh chừng phía đông và tây, tôi sẽ chịu trách nhiệm phía bắc và nam, A Dữu và Linh Chi cứ tập trung vào trận đấu."

Đây không phải là trong khu vực bảo vệ, cũng không phải là trên sàn đấu trên Tinh Võng, mà là ở nơi hoang dã phía Tây đầy nguy hiểm! Hai người muốn đấu, thì cần có người chịu trách nhiệm về an toàn xung quanh. Không cần Quý Dữu và Tạ Linh Chi phải nhắc, Tạ Xuyên Khung đã sắp xếp chu đáo.

Quý Dữu nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tạ Xuyên Khung, trong lòng có chút tán thưởng. Thời gian gần đây, cách xử lý của Tạ Xuyên Khung rất hợp lý, nếu là một đội nhóm, anh thực sự là một người lãnh đạo tốt.

Sau khi phân chia khu vực, hai người đứng ở trung tâm.

Tạ Linh Chi đưa ngón tay ra và nói với Quý Dữu: "Cômuốn bắt đầu trước hay để tôi?"

Giọng điệu đầy khinh miệt.

Nhưng Quý Dữu không quan tâm. Cô đã phân tích kỹ lưỡng, về thể lực, tinh thần lực và thực chiến, cô không có cơ hội thắng so với Tạ Linh Chi. Nhưng có một điều mà cô chắc chắn sẽ thắng:

Cô không bao giờ khinh thường đối thủ.

Cô sẽ làm hết sức mình.

Chỉ cần lợi dụng tâm lý chủ quan của Tạ Linh Chi, sau đó tìm cách giành chiến thắng!

Quý Dữu không nói gì, cô lao thẳng về phía Tạ Linh Chi, cho thấy mình sẽ tấn công trước!

Tạ Linh Chi nhìn thấy, gập nhẹ đầu gối, sẵn sàng đối phó!

Quý Dữu cúi người và tấn công Tạ Linh Chi. Tạ Linh Chi giơ cánh tay lên, dùng khuỷu tay để chặn đòn tấn công khá mạnh của Quý Dữu.

Quý Dữu ngay lập tức rút lui.

Tạ Linh Chi cười nhạo nói: "Chỉ có chút sức lực như vậy, cũng dám đấu với tôi à?"

Nói rồi, cô lùi ra sau, lao về phía Quý Dữu, khi gần đến nơi, cô nâng chân và quét xuống. Đòn quét chân của cô mạnh mẽ và dữ dội, nếu không nhờ Quý Dữu đã chuẩn bị, thì cô chắc chắn sẽ bị quét ngã xuống đất.

Dù cô đã né được đòn tấn công này, nhưng rất vụng về.

Ngay sau đó, Tạ Linh Chi tiếp tục tấn công, Quý Dữu phải đối phó vội vàng, sơ ý bị đánh trúng lưng. Cô loạng choạng và gần như ngã xuống—

"Cẩn thận!" Leah, người quan sát, không nhịn được hét lên cảnh báo.

Thời cơ tốt như vậy—Tạ Linh Chi sẽ bỏ qua sao?

Hiển nhiên—

Sẽ không.

Tạ Linh Chi thừa cơ, nhanh chóng xoay người — nâng chân lên và chuẩn bị đập mạnh vào lưng Quý Dữu —

Bỗng nhiên —

Quý Dữu, người đang lắc lư và dường như sắp ngã, đột nhiên đứng thẳng lên, căng lưng, và khi chân của Tạ Linh Chi gần tới, cô nhẹ nhàng xoay người, linh hoạt xoay về một hướng khác, sau đó chộp lấy chân của Tạ Linh Chi nhanh như chớp.

Quý Dữu hơi cong người, bàn tay giữ chân Tạ Linh Chi đột nhiên siết chặt, chỉ nghe một tiếng rắc rõ ràng, Tạ Linh Chi bị hất xuống đất.

Tạ Linh Chi ăn đau, trong lòng hiện lên một tia tức giận.

Nhưng—

Trước khi Tạ Linh Chi kịp phản ứng, Quý Dữu đã nhảy lên và ngồi xuống lưng của Tạ Linh Chi, hai tay của Tạ Linh Chi bị kéo ngược, một tay của Quý Dữu siết chặt cổ của cô ta.

Chuỗi hành động đảo ngược này quá nhanh, không chỉ Tạ Linh Chi không kịp phản ứng, mà cả Leah và bà Jenny cũng không kịp phản ứng!

Quá nhanh!

Quá nhanh để đảo ngược tình thế!

Tạ Xuyên Khung thấy mọi thứ, ánh mắt lóe lên, trong mắt đã mang theo ý cười: Chiêu này của A Dữu đánh vào sự bất ngờ, lúc đầu giả vờ không chuẩn bị, tạo cho đối thủ cảm giác có cơ hội, sau đó khi đối thủ phản ứng không kịp, nhanh chóng phản công.

Rất tốt.

Ý thức chiến đấu rất tốt.

Và—

Chiêu này của A Dữu rất đẹp, cũng cho Tạ Linh Chi một bài học đau đớn, hy vọng sau này cô ấy không còn tự cao và coi thường người khác.

Khi Tạ Xuyên Khung đang liên tục tán thưởng, Quý Dữu đè chặt Tạ Linh Chi, cô ấy cố gắng dùng sức mạnh để thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng không thành công. Sau vài lần, cô ấy cảm thấy rất nhục nhã, hơi vô lực hơi gục đầu xuống.

Quý Dữu nói: "Cô có nhận thua không?"

Nghe vậy, Tạ Linh Chi cứng người, trong lòng ảo não muốn chết, nhưng cô cắn chặt răng, không muốn nhận thua!

Nhận thua trước một kẻ vô dụng?

Thật là sỉ nhục.

Trầm mặc—

Quý Dữu tăng lực: "Côvẫn không chịu nhận thua sao?"

Tạ Linh Chi tức giận đến mức không chịu nổi, cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng sự kiềm chế của Quý Dữu lúc này giống như một rào cản không thể vượt qua. Không hiểu sao kẻ vô dụng này lại có sức lực lớn như vậy!

Quý Dữu nhìn lạnh lùng: "Cô vẫn không chịu nhận thua?"

Tạ Linh Chi tức giận nói: "Tôi không thua cái kẻ vô dụng —"

"Đủ rồi!"

"A Dữu thắng."

"Tạ Linh Chi thua!" Tạ Xuyên Khung thực sự không thể chịu đựng thêm nữa, anh ngắt lời em gái và đưa ra kết luận. Theo anh, thua không phải là điều đáng mất mặt, nhưng không nhận thua sau khi đã thua thì thật đáng xấu hổ.

Mà —

Người đó lại là em gái của mình.

Về điều này, Tạ Xuyên Khung cảm thấy rất đau đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net