Chương 2: Học viện Đế Thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Học viện Đế Thánh

"Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Đại thiếu gia khiến ta gọi ngài xuống dùng bữa." 

Lão quản gia cẩn thận dè dặt đứng ở bên ngoài cửa nói lớn, không dám bước vào trong nửa bước.

Cái này cũng không thể trách lão được. Ai bảo vị tiểu thiếu gia nhà bọn họ không hiểu sao từ lúc tỉnh dậy trở về liền tính tình biến hoá cực lớn, hơn nữa giá trị vũ lực còn đột nhiên tăng mạnh a. Còn nhớ ngày hôm đó, người máy gia đình nhà bọn họ theo thông lệ liền lên gọi tiểu thiếu gia thức dậy, ai biết được vị này nghĩ thế nào liền không chút suy nghĩ đem người máy đá nát! Khiến cho Đại thiếu gia và hắn nghe được động tĩnh chạy lên xem kinh hoảng đến rớt cả cằm đâu.

Sau cùng người máy bị đem đi sửa, việc gọi tiểu thiếu gia dậy liền rơi lên người hắn. Mà hắn tuổi tác đã lớn, xương cốt sắp mục, cũng không có cứng rắn bằng người máy, nếu để tiểu thiếu gia đá một đá, e rằng còn chưa kịp đưa tới chỗ của trị liệu sư hắn liền chết thấu rồi.

Lúc này cửa phòng đã được mở ra, một thanh niên gương mặt thanh tú non nớt ló đầu ra, mặt liệt hướng hắn chào hỏi.

"Tần gia gia."

"Khụ, tiểu thiếu gia, ngài chuẩn bị xong rồi sao? Mau xuống thôi kẻo Đại thiếu gia chờ."

"Ân."

Lục Tử Chân đóng cửa lại, theo lão quản gia đi xuống lầu. Lục Hạo Thành đã ngồi chờ sẵn trên bàn ăn, trước mặt là màn hình của quang não (quang não: một thiết bị giống như vòng tay lại có chức năng kết hợp giữa máy tính và di động), hắn đang đọc tin tức mới nhất vừa uống cà phê.

"Đại ca." Lục Tử Chân ngồi xuống ghế đối diện với Lục Hạo Thành.

"Ừ, thân thể thế nào rồi?" Lục Hạo Thành thấy Lục Tử Chân đã xuống, tắt quang não đi, hỏi thăm hắn.

"Cảm ơn đại ca, thân thể ta đã tốt rồi."

"Vậy tốt, hôm nay cậu đến học viện báo danh đi." Lục Hạo Thành gật đầu hài lòng, sau đó cùng Lục Tử Chân im lặng dùng bữa sáng. 

8 giờ sáng Lục Hạo Thành cũng rời nhà tới công ty, trước khi đi anh đã dặn dò tài xế đưa Lục Tử Chân tới học viện. Lục Tử Chân thay đồng phục của học viện, ngoan ngoãn bước lên xe bay, ngồi im như một cái cọc gỗ. 

Lần đầu tiên được tự thể nghiệm cảm giác ngồi xe bay, Lục Tử Chân sau khoảng thời gian tò mò ban đầu cũng liền mất đi hứng thú. Đừng nói là mượn sự trợ giúp của bên ngoài, hắn đường đường đại năng giới tu chân, ngay cả lăng không phi hành cũng đều có thể, tốc độ so với xe bay còn cao hơn mấy lần, ngược lại cũng không còn gì mới lạ.

Cảnh vật ngoài xe rất nhanh bị bỏ lại phía sau, chỉ nửa tiếng sau xe bay đã dừng lại. Lục Tử Chân bước xuống xe, đứng trước một toà kiến trúc vô cùng đại khí và hoa lệ, tỏ rõ được vị trí và vị thế của học viện quân sự lớn nhất toàn Liên Minh Ngân Hà.

Làm một cái người tối cổ, Lục Tử Chân không thể không bị sự mỹ lệ trước mắt làm cho rung động. Càng tiếp xúc nhiều thứ với thế giới này, Lục Tử Chân càng phải cảm thán trí tuệ của người thường. Mặc dù sinh mệnh của họ là ngắn ngủi, cũng không có được sức mạnh có thể xé rách thời không như hắn, nhưng chính họ lại có thể tạo ra những thứ mà Lục Tử Chân không thể nào làm được.

Chẳng những thế, trải qua mấy chục triệu năm, con người không những có thể cải thiện gen khiến tuổi thọ trung bình từ 200 - 300 tuổi, mà còn học hỏi được cách tu luyện ra dị năng, mặc dù phương thức tu luyện không giống như tu chân của hắn, nhưng sức mạnh của một người dị năng cấp S lại không thua gì một Nguyên Anh tu giả!

Sau khi phát hiện điều này, Lục Tử Chân đối với thế giới này lại càng trở nên hứng thú.

"Uy, Tử Chân?"

Một người thiếu niên từ đằng sau vượt lên đến bên cạnh hắn, cậu ta có một mái tóc màu vàng mềm mại cùng đôi mắt màu xanh xám, cả gương mặt toát lên vẻ anh khí. 

"Oscar Ellis?" Lục Tử Chân tìm tòi kí ức ủa nguyên chủ, một giây sau mới chậm rãi gọi ra tên của đối phương.

"Gì vậy? Đột nhiên lại gọi cả tên họ của tôi ra như thế? Hôm qua tôi mới trở về C tinh, nghe đồn cậu gặp chuyện, xem bộ dạng ngốc nghếch này của cậu thì chẳng lẽ đó đúng là sự thật?" Oscar trừng lớn mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận nói: " Tôi đã nói với cậu nữ nhân kêu Đồng Đồng kia không phải thứ gì tốt, cậu lại nhất định cho rằng cô ta là nữ thần! Giờ cậu mau nói thật đi, có phải cô ta liên thủ với tên Chu Lãng kia tính kế cậu không? Cậu cứ nói ra, tôi nhất định sẽ thay cậu đòi lại công bằng!"

Lục Tử Chân nhìn Oscar bùm bùm nói liên tục, trên trán liền xuất hiện mấy đường gân xanh. Hắn lúc này cũng là cực độ oán hận với nguyên chủ. Nhóc con a, ngươi yêu ai không tốt lại cố tình đi yêu một nhân tra. Yêu nhân tra thì cũng thôi đi, vấn đề tại sao nồi của ngươi lại ép hắn phải bối a? 

"Được rồi, cậu đừng nói nữa, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết." Không muốn tiếp tục phải bối nồi cho người khác, Lục Tử Chân lập tức cắt đứt lời lải nhải của thiếu niên. Chuyện của nguyên chủ, hắn nhất định sẽ tự mình làm rõ rồi trả cho cậu ta một cái công bằng.

"Tử Chân, đến lúc này cậu vẫn còn bao che cho đôi cẩu nam nữ đó sao?" Hiểu lầm ý tứ của Lục Tử Chân, Oscar không đồng ý tiếp tục khuyên bảo. "Nữ nhân kia xuất thân bần hàn, dựa vào chút tư sắc liền đi thông đồng khắp nơi, cô ta trước tiếp cận cậu cũng là có ý đồ, chỉ có mỗi cái tên ngốc như cậu mới không nhận ra mà thôi!"

Khoé miệng của Lục Tử Chân hơi hơi co giật, chẳng lẽ tuyến thần kinh của hắn và người thời này khác nhau sao? Tại sao từ khi hắn tỉnh lại cùng người ở đây tiếp xúc đều một dạng tính tình thích lảm nhảm như vú nuôi thế này?

"Tới giờ vào lớp học rồi, cậu không cần lên lớp sao?" Thực sự là không thể tiếp tục nghe Oscar Ellis lầm bầm nữa, Lục Tử Chân bình tĩnh lên tiếng.

Quả nhiên chiêu này hữu dụng hơn biện mình nhiều, Oscar nhìn đồng hồ hiển thị trên quang não, phát hiện chỉ còn chưa tới 5 phút nữa sẽ vào học, hét thảm một tiếng rồi vội vàng lôi kéo Lục Tử Chân vào lớp học.

Khi hai người bọn họ vào lớp thì cũng vừa kịp lúc, lão sư của bọn họ cũng đã bước vào lớp. Đó là một người đàn ông bề ngoài chừng bốn năm mươi tuổi, mặt mày cương nghị cùng một thân quân trang khiến cho hắn có vẻ cực kỳ có tính uy hiếp. Mặc dù có vẻ ngoài trẻ tuổi như vậy nhưng thực ra vị Cao lão sư này đã có gần 200 tuổi.

Đối với hệ thống giáo dục của tinh tế, Lục Tử Chân vô cùng có hứng thú, hơn nữa vị Cao lão sư này không hổ xuất thân từ quân đội, giảng bài không hề nhàm chán mà còn có cả liên hệ thực tế. Tuy đối với môn "Cơ giáp căn bản" này Lục Tử Chân nghe được lại hiểu không được, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn nghe mùi ngon. Kỳ thật trước khi tu tiên hắn cũng từng là một người bình thường, chịu giáo dục tiêu chuẩn của thế kỷ 21, nếu không phải năm đó sư phụ hắn thấy hắn có tiên duyên liền thu nhận, thì có lẽ giờ này hắn còn ở trong cái góc nào đó làm cái tiểu viên chức đâu. Vì thế giống như tất cả mọi thiếu niên, hắn cũng từng ảo tưởng về mấy thứ cơ giáp robot như Transformer vậy.

Hùng hài tử thôi, luôn thích mấy thứ ngầu lòi như vậy mà, có phải không? 

Sau khi kết thúc giờ học, Lục Tử Chân vẫn còn có chút tiếc nuối. Đây chính là Transformer phiên bản thực tế đấy nha! Bảo hắn làm sao có thế không hưng phấn? Ra vẻ khi phi thăng hắn cũng chưa từng vui vẻ như thế này đâu. 

Ừm, có lẽ hắn nên cố gắng học hỏi một chút, vậy thì rất nhanh là hắn có thể điều khiển một con Transformer riêng cho mình rồi.

"Tử Chân, chiều nay trống tiết, cậu có muốn lên tinh võng tham gia cơ giáp tái không?" Oscar đi bên cạnh Lục Tử Chân cùng trở về khu ký túc xá của học viên. Bởi vì học viện là phong bế hình thức, chỉ có cuối tháng mới có thể trở về nhà, còn lại tất cả mọi người đều phải ở lại trường học.

"Cơ giáp tái?" Lục Tử Chân suy nghĩ một lúc liền tìm được tin tức liên quan tới cơ giáp tái. Đó là một loại game online mô phỏng cơ giáp, được rất nhiều người đều yêu chuộng, nhất là những người không đủ tiêu chuẩn để điều khiển một cỗ cơ giáp thật như nguyên chủ. Ở trong cơ giáp tái thì không cần yêu cầu thể năng để chịu tải được cơ giáp, yêu cầu về tinh thần lực cũng giảm xuống rất nhiều cho nên ngay cả người bình thường cũng có thể điều khiển được. Trò chơi này cũng được những chiến sĩ cơ giáp dùng để luyện tập tinh thần lực nữa.

Vốn là định buổi chiều hắn sẽ ở ký túc học tập cơ giáp, thế nhưng đứng trước dụ hoặc có thể điều khiển cơ giáp ngay lập tức, Lục Tử Chân liền đầu hàng, lập tức đồng ý.

"Được."

"Vậy chiều nay tôi tới tìm cậu nhé."

"Ừ. Chiều gặp lại." 

Sau khi chia tay Oscar, Lục Tử Chân cũng trở về phòng. Hoàn toàn không thèm nhìn dịch dinh dưỡng được bảo quản trong tủ lạnh, hắn vô cùng lãng phí sai người máy gia dụng làm một bàn thức ăn toàn thịt, còn có một đĩa rau xanh rất ngon mắt, chậm rãi thưởng dụng.

Nếu bắt hắn phải uống dịch dinh dưỡng thay những mỹ vị này, vậy hắn thà rằng luyện chế ra mấy viên Tích Cốc đan còn hơn, ít nhất thì Tích Cốc đan của hắn còn có vị ngọt!

Tác giả: Bật mí một chút là chương sau anh công sẽ xuất hiện trong vai trò người qua đường ha.

-Hết chương 2-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net