TTC 450-500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trứng. Nam Minh lão tổ xem như trân bảo, phái tọa kỵ phi long chiểu cố ấp trứng. Đúng lúc Lộng Trúc tới chơi, Nam Minh lão tổ nhất thời lắm miệng, nói ra chuyện trước kia mình thu phục được Hỏa Nham Kim Võng, từng ăn qua một trứng, vị đạo quả thực là thiên hạ vô song.

Lộng Trúc nghe xong, nhất thời liền mặc kệ, dây dưa với Nam Minh lão tổ, đòi nếm thử xem sao. Cuối cùng Nam Minh lão tổ bị buộc bất đắc dĩ, nể tình bằng hữu, nhịn đau lấy một trứng đưa cho hắn ăn. Lộng Trúc ăn xong hô to mỹ vị, nhưng một trứng không đủ thỏa mãn hắn, tuy muốn ngừng mà không sao làm được.

Sau đó, cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, không ngờ xui khiến được phi long đang chiếu cố chăm sóc ấp trứng, một người một con rồng cùng nhau ăn, ăn đến không ngừng miệng. Trên thực tế Lộng Trúc tổng cộng chỉ ăn khoảng bảy tám trứng, chủ yếu bởi vì trứng khá lớn, ăn nhiều không bị nghẹn chết mới lạ. Nhưng phi long vốn là loài vật thích ăn hỏa thuộc tính, trứng của Hỏa Nham Kim Võng vừa lúc hợp khẩu vị, ăn một lần không thể nhịn được, con vật lớn như nó ăn uống thì không cần phải bàn, hầu hết toàn bộ trứng của Hỏa Nham Kim Võng liền bị con rồng ngu ngốc này ăn sạch.

Sau đó một người một rồng mới phát hiện không còn quả trứng nào, nhất thời đều trợn tròn mắt nhìn nhau.

Hậu quả thì không cần phải nói, Nam Minh lão tổ giận tím mặt, Lộng Trúc nhanh chân chạy trốn, một lần trốn tới hơn mười năm không xuất hiện, phi long lại không thể chạy nên rất thê thảm, thiếu chút nữa đã bị lột da ăn tươi.

Đây cũng là lý do phi long vừa nhìn thấy Lộng Trúc chỉ có phúc cùng hưởng, có nạn để người khác chịu, một tên cực độ không nói nghĩa khí, liền lập tức động thủ.

Lúc này Lộng Trúc nhìn thấy chỉ còn sót lại khoảng trăm con Hỏa Nham Kim Võng, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng vừa nghĩ tới mỹ vị của trứng cua, quả thực là thèm vô cùng a! Nhịn không được lặng lẽ quan sát bốn phía, không biết hiện tại có phải là thời gian chúng nó đẻ trứng hay không. Hắn còn đang muốn nhìn chung quanh, bỗng nhiên nghe được tiếng rống dài bên ngoài của Nam Minh lão tổ: "Lộng Trúc lão tặc, còn không mau mau hiện thân, chẳng lẽ lại muốn làm tặc trong Huyền Huyền Đảo của ta?"

Ngay sau đó lại là tiếng rống giận dữ của phi long vang lên...

Chương 452: Ôm ngươi một cái

Cái tên Lộng Trúc ở trên Huyền Huyền Đảo có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh. Nam Minh lão tổ vừa rống lên thì cũng đánh thức mọi người, đám người đang làm việc dưới lòng núi đều đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tất cả ánh mắt đã rơi lên trên người Lộng Trúc.

"Ha hạ, đã lâu không gặp! Các vị khỏe chứ." Lộng Trúc khoát tay hướng mọi người tươi cười. Theo sau xoay lại, thần tình trầm xuống, nhanh chóng lủi đi. Từ trong nham động bắn ra, liền quát: "Nam Minh lão nhi, rống cái gì mà rống, cái đống sát vụn này của ngươi, tặng cho ta, ta cũng chẳng thèm lấy đâu."

Hai người đứng chung một chỗ, cách nhau chưa đến nửa thước, mắt vừa nhìn thấy nhau, bên trong đôi con ngươi đã tóe ra hoa lửa. Lộng Trúc nghiến răng nghiến lợi vươn tay ra quát: "Đưa thứ kia trả lại cho ta."

"Ta khi nào thì cầm qua đồ vật của ngươi vậy?" Nam Minh lão tổ phì phì nói.

Lộng Trúc vươn tay lau nước sương trên mặt: "Lão Tất kêu ta mang đến, ngươi vừa cầm trong tay đó."

"Đó là Tất Trường Xuân cho ta, ngươi chẳng qua chỉ là chuyển lời, khi nào đã thành đồ vật của ngươi rồi vậy?" Nam Minh lão tổ nói xong, chẳng thèm quan tâm quay đầu lại nhìn Phi Long quát: "Đi!"

Phi Long "hô" một tiếng bắn cao lên không trung, Nam Minh lão tổ lắc mình đuổi theo, vững vàng đứng ở trên lưng nó. Lộng Trúc việc nhân đức không nhường ai, cũng đuổi theo, cùng Nam Minh lão tổ đứng song song. Phi Long tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền đã mang theo hai người biến thành một cái chấm đen ở phía chân trời xa xăm.

Trải qua trăm núi ngàn sông, tiến nhấp vào Yêu Quỷ Vực, Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ liền cưỡi Phi Long bay thẳng đến Thuận Thiên Đảo. Vừa tới nơi, liền đã nghe được thanh âm của Tất Trường Xuân lanh lảnh vang lên: "Nam Minh lão đệ giá lâm Thuận Thiên Đảo, ta không có nghênh đón từ xa rồi!"

Khi nói chuyện, tấm thân phiêu dật của Tất Trường Xuân đã muốn xuất hiện ở bên ngoài nhà lớn, một đời cao nhân tự mình bước ra nghênh đón.

Hai đạo bóng ảnh lao nhanh xuống, Nam Minh lão tổ chắp tay hành lễ nói: "Không dám!"

Tính tình của người này ở trong Tu Chân giới xem như bất hảo, nhưng khi nhìn thấy Tất Trường Xuân thì phần lễ nghĩa vẫn làm được thỏa đáng, không dám ngang nhiên càn rỡ ở trước mặt vị cao thủ danh chấn thiên hạ này.

Còn Lộng Trúc thì mặt đầy hồ nghi nhìn về hướng phương viên gieo trồng, hỏi: "Lão Tất, Tử Y làm sao vậy?"

Mới vừa rồi ở trên không, Lộng Trúc liền đã nhìn thấy Tử Y đang giương nanh múa vuốt một mình, bộ dáng điên điên khùng khùng thì hắn không khỏi giật nảy người.

Tất Trường Xuân không quàn tới hắn, hướng Nam Minh lão tổ phất tay nói: "Mời vào."

Nam Minh lão tổ cảm tạ. Theo sau ngẩng đầu nhìn Phi Long quát: "Tìm một chỗ mà thành thật nghỉ ngơi, đừng quấy phá sự thanh tĩnh trên Thuận Thiên Đảo."

Ngay sau đó cùng Tất Trường Xuân đi vào trong nhà. Phi Long ở trên không trung tru lên một tiếng, rồi quay đầu bay đi tìm một chỗ hẻo lánh trên Thuận Thiên Đảo nằm ngủ.

Lộng Trúc thì thuấn di lao đến khu vườn gieo trồng. Chỉ thấy Tử Y đang chăm chú diễn luyện một cái động tác cổ quái, ngay cả khi hắn đứng bên cạnh một lúc lâu mà nàng cũng không phát hiện ra. Nhất thời Lộng Trúc hoảng sợ nói: "Tử Y, ngươi đang làm gì đó?"

Tử Y bỗng nhiên dừng lại, thấy sư phụ mình quay về. Lúc này "oa oa" một tiếng

Khóc rống lên, bổ nhào vào trong lòng Lộng Trúc, khóc rối tinh rối mù. Lộng Trúc tâm thần chấn đông, vỗ bả vai nữ nhân an ủi: "Tử Y. Làm sao thế? Có phải bi ai khi dễ hay không?"

"Dược...Dược Thiên Sầu.., hắn..." TửY nói không ra hơi.

Lộng Trúc hai mắt trợn trừng, ngửa mặt lên trời phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi là vương bát dê con. Lại dám khi dễ Tử Y, mau lăn ra đây cho ta!"

Thanh âm này không thua gì sấm nổ, lập tức khiến cho Tất Trường Xuân quát mắng: "Lộng Trúc, ngươi muốn làm gì?"

Thanh âm tuy rằng không lớn bằng Lộng Trúc nhưng lại văng vẳng không dứt ở mãi bên tai. Nam Minh lão tổ đang khoanh chân ngồi trong phòng cùng Tất Trường Xuân, nhất thời âm thầm vui sướng, thuận miệng nói: "Tên kia đúng là cái thứ không biết điều." Nói xong câu này, ngay cả chính bản thân Nam Minh cũng cảm thấy, mình dường như đang thổi gió hiềm nghi châm ngồi, không khỏi sửa lời: "Dược Thiên Sầu là ai thế?"

"Đó là tục danh của tiểu đồ." Tất Trường Xuân ngữ khí ẩn chứa vài phần đắc chí nói.

Nam Minh lão tổ "nha" một tiếng, trong lòng cũng đem cái tên này nhớ kĩ. Người có thể khiến cho Tất Trường Xuân đắc chí, hiến nhiên phải là nhân vật rất giỏi. Nam Minh lão tổ tò mò nói: "Đệ tử của Tất huynh, đích thị cũng là nhân vật tài tuấn, ta muốn nhìn qua hắn một chút xem thế nào."

"Ha ha! Nam Minh lão đệ tới hơi chậm, tiểu đồ đã rời khỏi đây từ ngày hôm trước rồi." Tất Trường Xuân khẽ cười nói.

Bên phương viên gieo trồng, Tử Y vừa nghe thấy Tất Trường Xuân phát hỏa, tiếng khóc bỗng dưng đình chỉ, thần tình xanh mét kéo tay Lộng Trúc nói: "Sư phụ, hắn cũng không khi dễ ta. Mà hắn nói ta là kẻ ngu ngốc."

Lộng Truc giận dữ nói: "Đệ tử của ta như thế nào lại ngu ngốc, có ngu thì so với hắn cũng thông mình hơn." Dứt lời thần tình trên mặt hắn đã trở nên vặn vẹo, quay đầu lại hỏi: "Hắn nói ngươi ngu ngốc, vậy sao ngươi khóc thành như vầy?"

Tử Y cúi đầu thương tâm nói: "Tất lão tiền bối truyền cho chúng ta pháp quyết giống nhau. Nhưng ta lĩnh ngộ quả thật không bằng được hắn. Vĩ thế cầu hắn dạy ta, kết quả dạy không bao lâu, hắn nói hắn không chịu nổi nữa. Nói ta đầu gỗ mục trì độn quá mức, liền bỏ ta ở đây, một mình rời khỏi Yêu Quỷ Vực."

Lộng Trúc nghe vậy trong lòng run lên, vui sướng khi biết Tất Trường Xuân quả thật đã truyền pháp quyết cho nữ nhi của mình.

Tất Trường Xuân sáng chế ra bộ công pháp này, ở trên đời có thể nói là chưa ai biết qua. Tử Y nắm giữ được nó vừa nhìn thoáng qua liền đã hoa mắt chóng mặt, trong đầu một chút khái niệm cũng đều không hiểu, như thế nào mà học nổi đây? Vì thế Tử Y mon men đến gần Dược Thiên Sầu, kết quả Dược Thiên Sầu cũng bị nàng làm cho nổi điên, phát hiện nữ nhân này đúng là đầu lừa, dạy mãi rồi như thế nào còn không hiểu.

Nhưng Tử Y còn muốn chờ Nam Minh lão tổ đến, nhìn xem quang cảnh luyện chế linh bảo như thế nào. Sau Dược Thiên Sầu lại nghe thấy Tất Trường Xuân nói rằng, việc luyện chế linh bảo ít nhất phải cần chuẩn bị cả tháng trời. Dược Thiên Sầu đợi không được, rốt cuộc ném Tử Y ở lại đây, ngang nhiên hướng Tất Trường Xuân cáo từ ly khai.

Nhất cử nhất động của hai người đều rơi vào trong mắt của Tất Trường Xuân. Cho nên Tất Trường Xuân cũng hiểu nỗi thống khổ trong lòng đệ tử. Chính hắn vốn là người thiên tư cực cao, nếu để cho hắn dạy dỗ Tử Y, bản thân hắn chắc là cũng sẽ phát hỏa. Cho nên đồng ý để Dược Thiên Sầu rời đi, đồng thời không quên tặng Dược Thiên Sầu vài câu: "Nếu chẳng may gặp phải cao thủ Hóa Thần kỳ làm khó dễ, ngươi tận lực hóa giải một phen, nếu như bản thân vô lực giải quyết, thì báo danh hào vi sư ra. Ta muốn nhìn xem, là ai dám động đến ngươi."

Nói dứt câu này thì trên mặt Tất Trường Xuân đã đằng đằng sát khí.

Đương trường Tất Trường Xuân chế tạo ra ba miếng truyền tống ngọc bội cấp cho Dược Thiên Sầu. Kì thực nó cũng không có khả năng truyền tống, chỉ là bên trong đã ẩn chứa thần thức của Tất Trường Xuân. Hay nói cách khác, nếu như quả thật Dược Thiên Sầu đụng chuyện, thì chỉ cần bóp nát miếng ngọc bội này, là Tất Trường Xuân có thể cảm nhận được đệ tử đang ở địa phương nào.

Có thể là do khoảng cách quá xa, nên Tất Trường Xuân không đuổi tới kịp thời. Nhưng sau đó, ở cái địa phương lưu trữ trong thần thức, hiển nhiên sẽ có một tràng kinh thiên động địa...

Dược Thiên Sầu vạn phần vui sướng đón nhận ba miếng ngọc bội. Cái này chính là thứ bảo mệnh gây sức ép với những cao thủ Hóa Thần kỳ khác ah! Bất quá cao hứng thì cao hóng, nhưng có một điều bản thân hắn vẫn hiểu được là, miếng ngọc bội này cũng không thể đem ra dùng bừa, nếu không sẽ tự vũ nhục năng lực của chính bản thân mình với sư phụ...

Trước khi rời khỏi Yêu Quý Vực, Dược Thiên Sầu lại bồi Ngu Cơ nói chuyện phiếm một hồi, để nàng an tâm tu luyện. Sau khi ra khỏi Yêu Quỷ Vực, hắn liền tìm một cái địa phương bí mật, rồi bỗng dưng tiêu thất vào trong không khí.

Lâu lắm rồi không quay trở lại Ô Thác Châu. Khi thân ảnh Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện, thì đã đứng ở bên người Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh cũng không hoảng loạn, bởi vì nàng biết ở trong ô Thác Châu này, có khả năng xuất hiện bất thinh linh bên người mình, thì cũng chỉ có hắn mà thôi. Nàng ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói: "Đệ quay về rồi! Trên người sao nhiều bùn đất thế này."

"Ha ha! Gần đây đang luyện một môn công phu, lăn qua lộn lại không tránh khỏi có chút nhem nhuốc." Dược Thiên Sầu nhớ tới cảnh tượng lúc mình diễn luyện Hí cầm, thì thần tình tỏ vẻ phi thường bất đắc dĩ. Tựa hồ cho đến bây giờ mà vẫn không cảm nhận được chút hiệu quả gì a.

"Thay quần áo khác đi! Đừng mang bộ dáng này ra ngoài, nếu không sẽ khiến cho cha mẹ ngươi và Bình nhi lo lắng đó." Bạch Tố Trinh nói xong, đã nhẹ nhàng cởi trường sam của hắn ra. Dược Thiên Sầu theo trong túi trữ vật lấy ra một bộ quần áo mới. Bạch Tố Trinh liền giúp hắn thay trang phục.

Sau khi xong việc, Dược Thiên Sầu dang rộng hai tay nói: "Để cho ta ôm tỷ một cái."

Bạch Tố Trinh thản nhiên mỉm cười dựa vào trong ngực của hắn.

Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng đem trọn nàng ôm vào trong ngực, chúi đầu xuống mái tóc của nàng, ngửi mùi u hương thơm ngát, lầm bầm nói: "Ta sắp rời khỏi Hoa Hạ Tu Chân giới, đi ra ngoài du ngoạn một lần."

Bạch Tố Trinh cảm thụ được nhịp tim của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Có cần ta làm gì không?"

"Chỉ cần mỗi lần quay về gặp tỷ. Là ta ở bên ngoài đã có vô khối động lực rồi. Chuyện này so với bất cứ thứ gì đều trọng yếu hơn." Dược Thiên Sầu say mê nói.

Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn lên: "Ta đã giúp cha mẹ đệ ăn Thất Khiếu Linh Lung Đan rồi. Hiệu quả phi thường không sai đâu!"

"Biết rồi." Dược Thiên Sầu ứng thanh một tiếng, bỗng nhiên khẽ hỏi: "Sự tình trong Phiêu Miểu Cung, toàn bộ đều giao cho Binh nhi giải quyết sao?"

"n! Có vấn đề gì không?" Bạch Tố Trinh ngạc nhiên hỏi.

Dược Thiên Sầu lắc đầu, im lặng...

Chương 453: An bài

Tại Phiêu Miểu Cung, địa vị của Bạch Tố Trinh ở trong lòng đám cung nữ, là không cần phải bàn cãi. Đừng nhìn hiện giờ Bạch Tố Trinh không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong ô Thác Châu, nhưng kì thực nàng đã nắm lấy tất cà. Bởi vì bổn mạng nguyên thần của mọi người trong ô Thác Châu, đều ở trong tay của nàng. Tựu ngay cà Quan Vũ tổng giáo quan, nắm giữ binh quyền trong ô Thác Châu, cũng vẫn luôn phải đến thúc thủ ván an nàng thường xuyên.

Cái loại thái độ cung kính này cho thấy, trên thực tế Khúc Bình Nhi chỉ là một chưởng quản trên danh phận mà thôi.

Hai người ra bên ngoài vách núi gần Phiêu Miểu Cung nói chuyện thêm chốc lát, Bạch Tố Trinh liền lặng lẽ ròi đi.

Không bao lâu sau một đạo lưu quang xẹt qua. Chính là Khúc Bình Nhi thần tình kinh hỉ thu hồi phi kiếm đáp xuống. Đôi phán quyền đấm loạn ở trên ngực Dược Thiên Sầu một hồi, gắt gỏng nói: "Sao lâu như thế huynh mới chịu quay về?"

Hiện giờ Khúc Bình Nhi nói chuyện cũng càng thêm tự tin, một cỗ chân khí thượng vị giả đã thản nhiên hình thành. Chuyện này có lẽ không cần phải nhắc đến, bời vì lúc này nàng chính là chưởng quản Phiêu Miểu Cung, đứng dưới một người mà trên trăm vạn người, so với tiểu đệ tử năm xưa tại Thanh Quang Tông, tình cành đúng là khác nhau một tròi một vực. Hiện nay trong ô Thác Châu, người nào không biết nàng là nữ nhân của Dược Thiên Sầu, ai dám khoa chân múa tay đối voi nàng nữa chứ!

Dược Thiên Sầu vươn tay bắt lấy phấn quyền, kéo nàng vào trong lòng, thần tình xấu xa nói: "Có phải nhớ ta hay không? Hắc hắc, thân thể càng thêm đãy đà!"

"Chán ghét!" Khúc Bình Nhi thẹn thùng đấm cho hắn một quyền. Khiến cho Dược Thiên Sầu không chịu buông tha, tay chân bắt đầu sờ loạn.

Khúc Bình Nhi thần tình trng hồng, toàn thân mềm nhũn vô lực, hung hăng đẩy hắn ra nói: "Có chuyện muốn thương thào với huynh một chút, cha mẹ huynh ở Phiêu Miểu Cung không quen. Đã chuyển tới chỗ Đông Quách Túc rồi. Hiện giờ chúng ta cùng nhau đi bái kiến nha."

"Không vội, chờ ta kiểm tra nàng một chút rồi hãy nói sau." Dược Thiên Sầu hung hăng ôm lấy Khúc Bình Nhi, kéo theo một tiếng kinh hô, thân ảnh hai người bỗng nhiên biến mất. Tái xuất hiện thì đã ở bên hồ, ngay sau đó quần áo tung bay tán loạn, bọt nước văng khắp nơi, một đôi uyên trong hí thủy phi thường vui vẻ.

Hiện giờ thủ hạ của Đông Quách Túc đồng dạng cũng có khoảng trên trăm người, trên phưong diện nuôi trồng thực vật, hoàn toàn bảo đảm lương thực cho cả ô Thác Châu.

Khi Dược Thiên Sầu và Khúc Bình Nhi vừa đến, thì liền trực tiếp đi gặp phu thê Dược Trường Quý, hai người này ở đây tinh thần tốt hon nhiều so với ở Phiêu Miểu Cung. Dược Thiên Sầu cẩn thận quan sát một phen, người bình thượng khi qua năm mươi tuổi, trên mặt sẽ có dáng vẻ già nua, cũng chính là lúc thân thể có dấu hiệu suy kiệt. Hiện giờ nhìn cha mẹ hắn, hoàn toàn không thấy cái biểu hiện này, hiển nhiên là do công dụng thần kì của linh đan rồi. Điểm này cũng khiến cho Dược Thiên Sầu cảm thấy vui mừng, phỏng chừng cha mẹ sống thêm năm mươi năm nữa, hẳn là không thành ván đề. Vừa nhìn thấy nhau, người một nhà tự nhiên có xiết bao chuyện để nói. Dược Thiên Sầu quấn quýt bên cha mẹ suốt cà một ngày. Khúc Bình Nhi cũng tạm thời

Buông tria công việc, bày ra hình dạng của một người vợ đảm đang. Khiến cho Tiết nhị nương phi thường cao hứng, nhưng cái bụng của Khúc Bình Nhi mãi mãi không to lên, điều này cũng khiến cho Tiết nhị nương đầy bụng buồn tủi. Khúc Bình Nhi thẹn thùng không thôi, thỉnh thoảng trộm trừng mắt nhìn Dược Thiên Sầu...

Ngày hôm sau, Dược Thiên Sầu đến quân doanh bên trong Ô Thác Châu. Phái người mang tới cho hắn một phần lớn linh thảo. Lập tức dùng Thanh Hỏa đích thân chế luyện đan dược. Quan Vũ đứng một bên phụ trách đưa linh thảo vào lò.

Tay nghề luyện đan thành thạo giống như đang chơi đùa kia, khiến cho Quan Vũ không khỏi kinh sợ. Quả thật so với tên Trần Phong khoác lác, thành thục hơn không chỉ một điểm. Sau khi xong việc, hai người đem đan dược phân biệt cất vào mấy chiếc bình sứ nhỏ, thì lúc này Quan Vũ mới dám hỏi: "Đan lần này luyện chế tên là gì vậy?"

"Liễm Tức Đan, dùng một viên, ở trong vòng mười ngày có thề khiến cho người khác nhìn không thấu tu vi. Trước kia không có nhiều tài liệu, hiện giờ thì khác, cho nên tự nhiên phải luyện thử qua một lần, đồ chơi này tuy rằng công hiệu không lớn, nhưng cái hữu dụng thì có được rất nhiều." Dược Thiên Sầu chậm rãi giải thích nói.

Quan Vũ nhấc một viên đan hoàn nho nhỏ màu vàng lên nhìn, bản thân hắn không nghĩ tới còn có loại đan dược mang công dụng thần kì như thế này. Nhưng theo sau lại kì quái hỏi: "Thân thể ngươi thiên phú dị thường, vốn người khác không thể nào nhìn thấu tu vi của ngươi được. Thế số đan dược này là cấp cho ai dùng đây?"

Hắn phỏng đoán, Dược Thiên Sầu muốn đưa thêm vài người đi ra bên ngoài.

Dược Thiên Sầu vươn tay thu mấy chiếc bình sứ ở trước mặt vào, nhẹ nhàng dựa lưng xuống ghế, nhìn số đan dược còn lại trên bàn, cười nói: "Trong khoảng thời gian này Hoa Hạ Tu Chân giới đang là tâm điểm của rất nhiều phe phái, khiến cho ta không đủ dũng khí để xuất thủ. Ta đang chuẩn bị đến quốc gia khác du ngoạn một lần."

Quan Vũ bình tĩnh nói: "Lần này cần bao nhiêu người?"

Dược Thiên Sầu lắc đầu: "Tạm thời chưa cần vận dụng đến đặc chiến đội viên. Nhưng ngươi vẫn phải nắm chắc thời gian rèn luyện bọn hắn, chờ ta quan sát thêm tình huống trước mắt, tự nhiên sẽ có lúc cần dùng người. Đúng rồi, mau giúp ta kêu đám người của Hồng Thất tới đây!"

Quan Vũ gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu sau đã dẫn theo ba người toàn thân rách nát đi tới. Ba người nhìn thấy Dược Thiên Sầu, liền vội vàng hành lễ. Dược Thiên Sầu cũng cần thận đánh giá ba người, sau đó xoa tay thỏa mãn gật đầu.

Xem bộ dáng của ba người này, thì rõ ràng là vừa mới ở trong tràng huấn luyện chiến đấu thực tế, đi tới đây. Trên thân thể ba người vẫn còn tản mát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, ngay cả tiểu thiếu niên Hồng Thất trong mắt vẫn còn nhìn thấy tinh quang. Giống như một con Ngạ Lang mới được thả ra khỏi cũi sắt.

"Cho các ngươi một khắc đồng hồ, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, rồi quay lại đây gặp ta." Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng khoát tay nói.

Ba người lĩnh mệnh, nhanh chóng cáo lui đi ra ngoài. Theo sau, còn chưa tới một khắc thời gian, ba người cũng đã quay trở lại.

Dược Thiên Sầu chỉ vào một đống đan dược trên bàn, nói: "Đây là Liễm Tức Đan, nếu dùng một viên, ở trong vòng mười ngày sẽ không ai có thể nhìn ra được các ngươi

Là tu sĩ. Mỗi người mang theo mười bình, ngày sau các ngươi đi ra ngoài sẽ rất hữu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC