TTC 450-500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 450: Nam Minh lão tổ

Huyền Huyền Đảo nằm tại Đông Hải, mặc dù tọa lạc tận vùng biển xa xôi, nhưng thanh danh lại vang như sấm nổ bên tai, bởi vì chủ nhân hòn đảo chính là một trong ngũ đại kỳ nhân của tu chân giới, Nam Minh lão tổ.

Tay nghề luyện khí của hắn siêu phàm nhấp thánh, cũng chính là luyện khí tông sư có một không hai của tu chân giới. Hằng hà sa số cao nhân tu chân giới, vì muốn cầu hắn luyện chế một kiện bảo vật mà phải khom lưng nhờ vả, ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân cũng không ngoại lệ.

Trời xanh biển xanh, đối diện Huyền Huyền Đảo chính là một mảnh đại lục, nhiều năm bao phủ trong tầng sương mù dày đặc, dù cuồng phong nổi lên cũng không thể làm chúng nó tan đi.

Nói đến tên gọi của phiếm đại lục này, tại tu chân giới còn nổi danh hơn cả Huyền Huyền Đảo, tu chân giới xưng dị đại lục là Đông Cực Thánh Thổ.

Bởi nguyên nhân làm hàng xóm cạnh Đông Cực Thánh Thổ không xa, nên Huyền Huyền Đảo quanh năm suốt tháng hầu như cũng bị sương mù và mưa phùn bao phủ, rất khó nhìn thấy cảnh tượng của toàn bộ hòn đảo. Nhưng khác với Đông Cực Thánh Thổ, Huyền Huyền Đảo bao phủ trong sương trắng quanh năm lại hồng quang lóng lánh không tan, đem sương trắng nhuộm đãm thành một màu hồng sắc, thanh âm sắt thép đập lao xao cũng chưa bao giờ dừng lại.

Trên cao, gió thổi mây trôi, Lộng Trúc nhìn xuống Đông Cực Thánh Thổ bị sương trắng vô biên vô hạn bao phủ, khuôn mặt góc cạnh phân mình xuất hiện biểu tình thận trọng hiếm thấy. Nhớ tới việc Tất Trường Xuân muốn đi vào nơi đó, sợ rằng kiếp này có đi mà không có về, hắn không khỏi cảm thán thở dài một tiếng.

Mặc dù hắn lý giải, nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao Tất Trường Xuân nhất định làm như vậy, lẽ nào thực sự đã chán sống? Lẽ nào tiêu dao suốt đời không tốt ư? Có cần phải truy cầu nhiều như thế hay không?

Nhìn Huyền Huyền Đảo lúc này bao phủ trong màn mưa lất phất đỏ hồng, Lộng Trúc lấy ra cây trúc địch màu tím đen, đặt lên bên môi, mười ngón rung động. Thoáng chốc, tiếng địch du dương từ trên bầu trời lả tả rơi xuống bên dưới...

Không bao lâu, trong hồng vụ phía bên dưới đột nhiên truyền đến một tiếng long ngâm "ngao" long trời lở đất xuyên phá hồng vụ hướng Lộng Trúc phóng tới, tốc độ cực nhanh. Gương mặt Lộng Trúc rạng rỡ thu cây địch, chỉ thấy đạo hồng quang tới gần, rõ ràng là một con hồng sắc phi long hình thể dài đến gần hai mươi thước, lại có thêm đôi cánh mở rộng cũng gần hai mươi thước. Một người một rồng đứng đối diện nhau trên không trung, tỉ lệ mất cân đối vô cùng nghiêm trọng.

Phi long diện mạo dữ tợn, thân thể cực lớn, hai chân cường tráng cùng móng vuốt sắc bén lộ rạ, đuôi dài nhẹ nhàng súy động, một đôi cánh thịt rung động vẫy mạnh, cả thân thể không hề có một cọng long nào hiển lộ ra lớp da màu đỏ tươi. Đôi con ngươi chiếu sáng hung hãn nhìn chằm chằm Lộng Trúc, bay cũng cao hơn Lộng Trúc một bậc, trong hơi thở, thỉnh thoảng còn phun ra nuốt vào một luồng hỏa diễm khiêu khích. Xem hình dạng một người một rồng, dường như đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, quan hệ hai bên hình như không được tốt cho lắm.

Đây chính là tọa kỵ Hỏa Long Thú của Nam Minh lão tổ, nếu như bị Dược Thiên Sầu nhìn thấy, hắn khẳng định sẽ rất kinh ngạc, con vật này cùng loài rồng phương tây trong truyền thuyết tại kiếp trước đúng là hoàn toàn giống nhau như đúc.

"Ngao" Phi long bỗng nhiên hướng Lộng Trúc phát ra một tiếng gầm điên cuồng, lập tức trong miệng phun ra một đoàn liệt hỏa hung mãnh, cuốn đến hướng Lộng Trúc.

"Tiểu súc sinh mang thù dai như vậy, đáng đánh!" Lộng Trúc quát nhẹ một tiếng, hộ thể cương khí trong suốt tuôn ra. Hỏa diễm hung mãnh phun tới lại không thể tổn hao gì đến hắn, cây địch trong tay huyễn ra cương ảnh thật lớn, hướng đầu rồng dữ tợn gõ xuống.

"Ầm." Một tiếng nổ qua đi, một tiếng kêu rên đau đớn cũng vang lên. Hỏa diễm trong miệng phi long không còn phun ra được nữa, nhưng toàn bộ long thể mạnh mẽ hướng Lộng Trúc xông tới, móng vuốt hung mãnh thẳng cẳng chộp tới.

"Tiểu súc sinh." Lộng Trúc cười khẽ một tiếng, thuấn di tránh đi, đứng trên chiếc đầu thật lớn của nó. Bàn tay nắm lấy chiếc sừng trên đầu nó, cầm cây địch mà điên cuồng đập xuống, trên không trung vang lên những tiếng gào khóc rối loạn, phi long lao xuống phía dưới, hung hăng lắc đầu, hi vọng có thể hất văng Lộng Trúc ra ngoài.

Bằng tu vi của Lộng Trúc, hành động này sao có thể thoát ra khỏi tầm đeo bám của hắn. Mặc kệ nó lắc đầu như thế nào, Lộng Trúc vẫn đứng vững vàng bên trên, cây địch trong tay từng gậy từng gậy gõ xuống. Bỗng nhiên hai bên khởi lên tiếng gió rít, hai cánh thật lớn khép lại thật nhanh.

"Tiểu súc sinh, không ngờ học xong trò đánh lén!" Lộng Trúc cấp tốc tránh ra, một lần nữa bắn lên phía trên cao. Đừng xem phi long thể tích khổng lồ, tốc độ cũng nhanh không gì sánh được, thực lực bản thân cũng rất cường hãn, Độ Kiếp hậu kỳ chưa chắc đã đánh lại nó. Hơn nữa da dày thịt béo, thấp phần lì đánh, vài gậy của Lộng Trúc dù là một tòa núi nhỏ cũng bị đánh sụp, thế nhưng nó chỉ bị đau nhức chút thôi, có thể thấy được thực lực cường hãn như thế nào.

Bất quá cũng không phải Lộng Trúc không làm gì được nó, muốn làm thịt nó không phải việc gì khó khăn, điểm mấu chốt là nó đang làm tọa kỵ của Nam Minh lão tổ, nếu như làm thịt nó, Nam Minh lão nhi không liều mạng với hắn mới là chuyện lạ, cho nên đành phải giáo huấn, mà không thể tru sát.

"Ai đang khi dễ tọa kỵ của ta?" Trên Huyền Huyền Đảo vang lên tiếng quát, thanh chấn trời cao. Phi long nghe tiếng nhất thời tinh thần rung lên, cấp tốc phóng lên trên không, ra vẻ không chết không ngừng.

Lộng Trúc đứng trên không trung quát lạnh: "Nam Minh lão nhi, đừng có giả vờ, đừng nói với ta rằng ngươi không biết ta là ai, nếu không kêu tiểu súc sinh của ngươi dừng tay, ta đảm bảo Huyền Huyền Đảo của ngươi sẽ được ăn thịt suốt một tháng mà cũng không hết đâu."

Phía dưới lập tức truyền đến tiếng quát phiền muộn không thôi: "Hồng Hồng trở về." Phi long nghe tiếng, nhìn Lộng Trúc rít gào vài tiếng biểu thị không cam lòng, quay đầu lại cấp tốc bắn vào trong tầng hồng vụ, Lộng Trúc phất tay như thăm hỏi, thanh âm phía dưới lại truyền đến quát: "Lộng Trúc, ngươi chạy tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là tìm ngươi rồi." Lộng Trúc cười bay xuống phía dưới.

Người phía dưới tựa hồ nhớ tới chuyện gì không thoải mái, lúc này phẫn nộ quát: "Cút! Chỗ của ta không chào đón ngươi."

"Ai! Ngươi cho ta nguyện ý chạy tới địa phương cả chim cũng không thèm ị của ngươi a! Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, bị Tất Trường Xuân sai sử tới thôi."

"Tất Trường Xuân kêu ngươi tới tìm ta sao?" Người phía dưới hỏi xong, liền không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, Lộng Trúc xuyên qua tầng hồng vụ lất phất, hạ xuống trên đảo.

Thoạt nhìn Huyền Huyền Đảo giống như một ngọn núi. Nửa trên cơ hồ không nhìn thấy một ngọn cỏ dại nào. Nhưng cây cối ở phía dưới lại rậm rạp, xanh um tươi tốt.

Lộng Trúc nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cười ha hả nói: "Nam Minh lão nhi, lâu không gặp rồi."

Cách phía trước không xa, có một lão nhân toàn thân chỉ mặc duy nhất một chiếc quần hồng, đi tới.

Lão nhân đi chân trần, khuôn mặt già nua, nhưng cơ thể vẫn còn tráng kiện, nước da màu đồng khỏe mạnh, vẻ mặt hàm râu quai nón, đâm lởm chởm ra xung quanh, giống y như con nhún. Càng khủng bố hơn đó chính là tóc, râu cùng lông mày, tất cả đều thuần một màu sắc xích hồng. Hơn nữa chiếc quần đang mặc dưới hạ thân cũng là màu hồng. Quả thật đúng là bộ dáng của một cao nhân thế ngoại. Phía sau lưng hắn còn bay theo một con rồng đỏ.

"Vĩnh viễn không gặp cũng không có sao!" Nam Minh lão tổ hậm hực nói.

"Ài! Lão nhi ngươi đừng quá nóng giận. Không phải là ăn của ngươi một chút đồ

Vật này nọ triôi sao? Bất quá nói cho ngươi biết, Hỏa Nham Kim Võng kia hương vị đúng là nhân gian hiếm thấy. Làm cho ta nhớ nhung không thôi, hơn nữa cũng không phải một mình ta ăn đâu!" Lộng Trúc nói xong liếm liếm môi, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm Hỏa Nham Kim mới.

Vừa nghe được câu này, Nam Minh lão tổ trợn mắt lên, hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn con Phi Long ở sau lưng. Phi Long kia mặc dù hình dạng to lớn, nhưng lúc này lại giống như trẻ con phạm sai lầm, vô tận ai oán cúi đầu nhìn xuống.

"Có rắm gì thì mau phóng đi. Ta không có kiên nhẫn khi cùng ngươi nói chuyện phiếm đâu." Nam Minh lão tổ quát. Lúc này theo trong nham động có một đôi nam nữ thanh niên đi ra, trong tay nữ nhân là một chiếc áo choàng, trong tay nam nhân là một đôi song ma hài, cung kính hầu hạ Nam Minh lão tổ mặc vào.

"Ha ha! Nam Minh lão nhi, nghe nói ngươi mới thu nhận thêm hai đệ tử nữa, chính là hai người này sao?" Lộng Trúc đưa mắt ngắm nhìn đôi nam nữ thanh niên này. Phát hiện ra bọn họ trông cũng tuấn mỹ, so với hình dáng của Nam Minh lão nhi còn khá hơn rất nhiều. Lộng Trúc không khỏi cười nói: "Ta là Lộng Trúc ở Nam Hải Tử Trúc Lâm. Hai tiểu bối các ngươi có rảnh thì qua chỗ ta chơi đùa. Tử Trúc Lâm của ta còn xinh đẹp hơn Huyền Huyền Đảo rất nhiều."

Nữ nhân kia thấy Lộng Trúc tuấn dật phiêu lượng như chính nhân quân tử, nhìn chằm chằm đánh giá mình, thì hai gò má nhịn không được hơi dâng lên một tầng phấn hồng, ánh mắt thẹn thùng trốn tránh, chợt nghe người này báo danh, nhất thời sửng sốt, cùng nam nhân kia liếc mắt nhìn nhau. Theo sau vội vàng chạy ra phía sau lưng Nam Minh lão tổ, không thèm nhìn tới Lộng Trúc nữa.

Hai người theo trong miệng sư huynh sư tỷ trên đảo nói qua. Người này chính là một trong những nhân vật sư phụ ghét nhất. Nghe nói, năm xưa vừa lúc Hỏa Nham Kim Võng đẻ trứng, người này thừa dịp sư phụ không chú ý, cấu kết cùng Phi Long trộm lấy đi trứng của Hỏa Nham Kim Võng. Thiếu chút nữa đã khiến cho Hỏa Nham Kim Võng trở thành tuyệt chủng ở trên đảo. Sau đó, hắn chạy mất, Phi Long cũng bị sư phụ xử phạt rất nặng.

"Nam Minh lão nhi, ngươi quản đệ tử như thế nào vậy. Nhìn thấy trưởng bối mà không biết lễ phép sao!" Lộng Trúc không nhanh không chậm nói.

"Ít nói nhảm thôi, phải chăng là Khuyết Diễm Huyền Quả trên Thuận Thiên Đảo đã chúi. Cho nên Tất Trường Xuân kêu ngươi đến tìm ta." Nam Minh lão tổ sửa sang lại trang phục trên người, liền hỏi.

Lộng Trúc nghe vây chỉ mỉm cười nói: "Đừng bàn chuyện Khuyết Diễm Huyền Quả nữa. Lão Tất hưng phấn quá độ, một tiếng ngâm khiếu đã đem Thuận Thiên Đảo biến thành loạn thất bát tao. Cho nên Khuyết Diễm Huyền Quả cũng hỏng toàn bộ."

"Tất Trường Xuân hưng phấn quá độ ư?" Nam Minh lão tồ ngẩn người, có điểm nghĩ không thông. Tu vi giống như Tất Trường Xuân, hiển nhiên tâm tính sẽ kiên cố vồ cùng. Chỉ sợ không có bao nhiêu chuyện tình có thể làm cho hắn hưng phấn?

"Ha ha! Còn không phải cái tên đệ tử, tuyệt phối cùng hắn sao!" Lộng Trúc nháy mắt ra hiệu nói. Diễn cảm giống như đang nói với Nam Minh lão tổ rằng, ngươi đi xem thì sẽ biết ngay thôi.

"Có phải Hạc Ly không?" Nam Minh lão tổ hơi có chút hiếu kỳ nói.

"Hạc Ly? Ngươi vẫn còn nhớ tới hắn sao?" Lộng Trúc dừng một chút, lắc đầu phàn bác: "Hạc Ly chưa xứng đáng làm đệ tử bảo bối của lão Tất đâu! Nó bị tân đệ tử của lão Tất làm thịt lâu rồi."

"Tất Trường Xuân cũng mới thu nhận đệ tử sao?" Nam Minh lão tổ ngạc nhiên hỏi. Theo sau mới phát hiện ra cuộc nói chuyện này dường như đã lạc chủ đề chính. Cho nên hắn cau mày: "Nếu như Khuyết Diễm Huyền Quả không còn. Vậy sao hắn còn kêu ngươi đến tìm ta làm gì? Quy củ không thể phá, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngươi quay trở về đi, mùa sau Khuyết Diễm Huyền Quả chúi thì hãy đến tìm ta! Không tiễn..."

     

hoàn thành chuyện lão Tất dặn dò rồi.

"Nếu được thì nói, không được cũng nói, ta phải đi, miễn ở lại đây nhận sự khó chịu của ngươi." Lộng Trúc làm bộ cầm vật trong tay định thu hồi.

"Chờ một chút!" Nam Minh lão tổ hét lớn một tiếng, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy vật ở trên tay Lộng Trúc. Vừa chạm vào, liền có một cỗ hàn ý âm trầm băng lãnh lượn lờ giữa kẽ ngón tay, không khỏi đặt lên trước mắt tinh tế quan sát tìm hiểu. Vật này ngăm đen tròn tròn, từ mặt cắt có thể thấy được là được cắt bỏ ra từ vật gì đó, đây chỉ là bộ phận nhỏ của một thứ gì không rõ lai lịch.

"Cho tới bây giờ chưa thấy qua loại chất liệu này, đây là thứ gì vậy?" Nam Minh lão tổ nhìn chằm chằm vật trong tay không rời mắt hỏi.

"Ngươi hỏi ta?" Lộng Trúc chỉ chính mình, bĩu môi nói: "Ta làm sao biết là vật gì, muốn hỏi ngươi đi hỏi lão Tất, thứ này là của hắn."

"Vật này âm khí thấu xương, nhàn nhạt mà không tiêu tán, không giống như vật của nhân gian, hẳn không phải! Bằng không ta không có khả năng không nhận thức ra." Nam Minh lão tổ bỗng nhiên ngẳng đầu nói: "Từ tạo hình mà phán đoán, hẳn là một bộ phận nhỏ dính trên vật gì đó. Lộng Trúc, ngươi thành thật nói cho ta biết, thứ này từ đâu lấy ra."

"Không hổ là luyện khí tông sư. Liếc mắt liền phán đoán ra được tám chín phần mười." Lộng Trúc nhìn hắn giờ ngón tay cái, lập tức đi tới bên người hắn, một tay gác lên vai hắn.

Nam Minh lão tổ bỗng nhiên lắc vai, hất tay hắn xuống, trừng mắt quát: "Gác vai gác tay còn ra thể thống gì nữa."

Lộng Trúc nhìn hắn từ trên xuống dưới, phàn kích nói: "Ngươi quanh năm suốt tháng mặc quần cộc màu đỏ, đề trần cánh tay, còn theo ta giảng chuyện thể thống? Muốn biết xuất xứ của thứ này, thì nhanh đưa lỗ tai qua đây." Nói xong lần này lại gác tay lên vai hắn, Nam Minh lão tổ cũng không tiếp tục phản kháng.

Cử động này roi vào trong mắt hai tên đệ tử, làm hai người có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Hai người mơ hồ cảm giác được, ở thời gian trước đây, sư phụ và vị Lộng Trúc tiên sinh này quan hệ không cạn. Bằng không không có khả năng có cử động thân mật như vậy.

"Cửu U Minh động." Lộng Trúc cười hì hì ghé tai nhẹ giọi

Kỳ thực hắn cũng không cần làm như vậy, muốn nói lặng lẽ trực tiếp truyền âm là được, nhưng hắn cho rằng mượn cơ hội thân cận một chút, nhiều ít có thể bù đắp quan hệ giữa hai người. Nhất là muốn cho đệ tử của Nam Minh lão tổ biết, quan hệ giữa ta và sư phụ các ngươi không tầm thường, sau này ta tới, ngàn vạn lần đừng gây khó khăn cho ta.

"A!" Nam Minh lão tổ nhìn vật trong tay liên tục lắc đầu nói: "Trách không được, thật không trách được. Tất Trường Xuân ngồi trên phúc địa a!"

Cánh tay Lộng Trúc bất tri bất giác đã hoàn toàn gác trên vai hắn, hai người giống như hảo huynh đệ, hảo bằng hữu. Trên Huyền Huyền Đảo có đệ tử ra vào liên tục, hiển nhiên cũng có người nhận thức Lộng Trúc, nhìn thấy tình cảnh này, đều thất kinh, nguyên lai sư phụ và Lộng Trúc vẫn còn quan hệ thân thiết như xưa.

"Như vậy có là gì, ta nói thêm chuyện khiếp sợ cho ngươi nghe." Bàn tay Lộng Trúc sờ vào bộ râu quai nón của Nam Minh lão tổ, kéo đầu hắn tới bên miệng mình, ghé tai hắn lại nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán không sai chút nào, đồ vật trên tay ngươi xác thực không phải là vật của thế gian, mà là từ đại môn Minh Giới trong Cửu U Minh động lấy ra ngoài, đã hiểu hay chưa?" Nói xong buông Nam Minh lão tổ, ở trên đôi vai dày rộng của hắn vỗ vỗ vài cái.

"A! Là từ Cửu..." Nam Minh lão tổ cả kinh kêu lên, nhưng còn chưa nói xong, liền bị Lộng Trúc ngắt lời nói: "Kêu cái gì mà kêu, sợ người khác không biết hay sao? Thứ lão Tất đưa ra, người bình thường sao có thể so sánh."

"Phải, phải!" Nam Minh lão tổ vuốt vật trong tay liên tục gật đầu nói.

Lộng Trúc lại vỗ vỗ vai hắn, nói: "Thế nào? Theo ta đến Thuận Thiên Đảo chứ! Thứ này, trên tay lão Tất vẫn còn."

"Được, chờ ta chuần bị một chút." Nam Minh nói, liền thuấn di không còn hình bóng, dù là chiếc răng nanh cũng mang theo.

Đối phó! Lộng Trúc cảm thấy mỹ mãn chà xát tay, lúc này mới có tâm tư nhìn chung quanh quan sát, hoàn cảnh nơi này cũng không có gì thay đổi, hắn cũng không quan tâm hai đệ tử của Nam Minh lão tổ, lại nhìn chằm chằm phi long cười xấu xa nói: "Hồng Hồng."

Vừa rồi còn gọi người ta là tiểu súc sinh, hiện tại lại đổi giọng. Phi long cũng có linh tính, đem cái đầu cực lớn quay sang một bên, không thèm để ý. Lộng Trúc cười hắc hắc nói: "Bỏ đi, không đùa với các ngươi nữa." Hắn liền thuấn di không còn bóng người.

Hai đệ tử muốn nói lại thôi, nhớ tới hình dạng thân thiết kề vai sát cánh của Lộng Trúc và sư phụ, muốn kêu nhưng lại không dám kêu.

Lộng Trúc đi tới một hang động, thân hình quen thuộc liên tục luồn lách, đảo mắt đã đi xuống lòng núi bên dưới Huyền Huyền Đảo, tràng diện nóng hôi hổi hiện ra trước mắt. Ở trung trơng là dung nham đỏ rực nóng chảy, địa hỏa phun ra nuốt vào, tiếng sắt thép đinh đang chung quanh vang lên không ngừng, một đám người đang bận rộn, đều là môn nhân của Nam Minh lão tổ đang mượn địa hỏa luyện khí.

Hấp dẫn ánh mắt Lộng Trúc nhất, đó là một con cua lớn trộn lẫn trong đám người. Con cua màu hỏa hồng sắc, đường kính thân thể đạt hai thước, bốn đôi chân lớn cường tráng như kim cương, lúc khởi động toàn thân cũng cao tới hai thước, nó đang quơ một đôi càng khổng lồ, giống như cây búa đánh xuống khối kim chúc thiêu tới đỏ rực, đập đến hỏa tinh văng ra khắp nơi, lực đạo cực mãnh.

Con cua lớn này được gọi là Hỏa Nham Kim Võng, chính là thứ mà Nam Minh lão tổ luôn mắng Lộng Trúc là kẻ phản bội. Con vật này có linh tính, lại cường hãn không gì sánh được, không giống như loài cua bình thường, loại Hỏa Nham Kim Võng này không phải sinh trưởng trong biển, mà là sinh hoạt trong động núi lửa rộng rãi, có thể đi lại dưới dung nham. Nó không hãi sợ nhiệt độ cao, e ngại nhiệt độ thấp, nhưng chỉ khi kiếm mồi mới đi ra ngoài. Thọ mệnh của Hỏa Nam Kim Võng cũng không lâu dài,

Tối đa chỉ có thể sống một hai trăm năm, trước khi con cua mẹ chết mới có thể sinh ra mười trứng cua trân quý, cho nên toàn bộ quần thể hầu như vẫn duy trì số lượng ổn định, muốn sinh nhiều cũng không được. Chúng nó chính là đặc sản duy nhất của Huyền Huyền Đảo, nguyên bản có năm trăm con, sau khi Nam Minh lão tổ tới đây cư trú thì phát hiện ra, liền thu phục để sử dụng.

Mục đích chủ yếu là để chúng phát huy ra tác dụng sức lực lớn không gì sánh được. Rèn luyện, luyện khí vốn là một việc khổ cực, dù sao địa phương có Thanh hỏa như Yêu Quỷ Vực của Tất Trường Xuân không phải nơi nào cũng có. Uy lực siêu phàm của Thanh hỏa có thể cấp tốc hòa tan kim chúc. Sau đó liền dựa vào tu vi cao thâm tùy ý tố hình luyện chế. Nhưng địa hỏa bình thường không có được uy lực như vậy, tự nhiên cần phải rèn, vì vậy mà Hỏa Nam Kim Võng liền có công dụng rất lớn, cùng người phối họp sẽ dùng càng ít sức hơn.

Nhưng bảo bối trong mắt Nam Minh lão tổ, đụng tới Lộng Trúc thiếu chút nữa đã bị tai trơng ngập đầu. Nói tới cũng phải bắt đầu từ khi tu sĩ các quốc gia dây dưa với Nam Minh lão tổ, khi đó hắn mới vừa quen Lộng Trúc, Lộng Trúc chân thực nhiệt tình, vì muốn giúp bằng hữu một tay, nên đã mòi tới thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân giúp hắn giải quyết nhiều phiền phức. Vì vậy Lộng Trúc liền biến thành hảo bằng hữu của Nam Minh lão tổ. Thường xuyên chạy tới Huyền Huyền Đảo chơi đùa, lúc đó người trong tu chân giới có thể tùy ý ra vào Huyền Huyền Đảo, cũng chỉ có một mình Lộng Trúc mà thôi.

Sáu mươi năm trước, một nhóm Hỏa Nham Kim Võng bắt đầu đẻ trứng, sinh ra mỗi trứng lớn cỡ nắm tay, màu hồng sắc trong suốt rất đẹp, tổng cộng có một trăm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net