Tinh Thần Châu 151-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
để hô, trực tiếp nhảy qua giá chênh lệch năm vạn quy định, mười vạn càng nhảy càng nhanh, mãi cho đến hai trăm vạn, Võ Lập Tuyết có điểm ngồi không yên, liên tục quan sát Dược Thiên Sầu, tựa hồ đang hỏi: “Sao ngươi còn không hô giá a!”

Dược Thiên Sầu vốn không dự định mua thứ này, nguyên bản hô giá chỉ vì cấp Võ gia mặt mũi, hiện tại có người cổ động, cũng không còn chuyện gì liên quan tới hắn. Người của Võ gia nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cục hiện tại bọn họ đã nhìn ra, cũng không phải thứ tốt mà mọi người chê bai không ra giá, mà là đang đợi Dược Thiên Sầu châm lửa, nhưng rõ ràng vòng thứ ba hắn đã châm lửa, vì sao lại không có phản ứng? Chuyện này đã trở thành mê đề mà nhiều năm sau Võ gia vẫn không hiểu nổi.

Hội đấu giá long trọng năm năm một lần rốt cục đã xuất hiện tràng diện nóng nảy vốn có của nó, một lọ Mộc Linh Dịch giá cả cọ cọ một chút đã dâng lên, khi đến ba trăm vạn, đừng nói Võ Lập Tuyết nóng nảy, dù là Dược Thiên Sầu cũng có chút tâm động, hắn không nghĩ tới thứ này lại có giá trị đến như vậy, vì vậy đang thận trọng suy nghĩ có nên tham gia náo nhiệt hay không.

Thế nhưng khi giá cả tăng thêm ba mươi vạn, hắn liền bỏ qua, mẹ nó! Đám người này đều là phẫn heo ăn thịt cọp, lão tử có tiền cũng không đỡ được sự nóng nảy của bọn họ, then chốt là thứ này đối với lão tử thực sự vô dụng! Mua đắt như vậy có rắm gì dùng, không thể xung động, xung động là ma quỷ! Vì vậy hắn triệt để lặng lẽ. Miệng của Võ Lập Tuyết bĩu lên thật cao, xem người khác gây náo nhiệt mà mình ngồi không có gì vui đâu.

Khi giá cả tăng lên tới sám trăm chín mươi vạn thượng phẩm linh thạch, sự náo nhiệt trong hiện trường cũng dẹp loạn xuống tới, rốt cục không ai tiếp tục vượt qua giới tuyến bảy trăm vạn. Không phải không muốn, thứ kia cho dù tốt, nhưng phải trả giá bằng thực lực bản thân cũng khó thể thừa thụ, tự nhiên sẽ không ai làm nữa, vật gì cũng tự có giá trị của nó. Huống chi thứ phía sau, tuyệt đối sẽ không kém hơn thứ này, hiện trường đều là người lão thành, quá mức xung động thì không được.

Vật về kỳ chủ, mọi người hiện tại mới đột nhiên phát hiện, người mua nhất hào tựa hồ ra giá một tiếng, sau đó không phản ứng, những môn phái nhỏ trong túi ngượng ngùng cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, hoàn hảo mình cẩn thận, chuyện người điên chỉ hô giá một lần thật đúng là làm được, giả như lần trước hô giá năm mươi mốt vạn gì đó, mà người này cũng không tiếp tục hé răng, không bị hắn hại chết không được, người này không thể phán đoán theo lẽ thường…

[Đánh dấu đã đọc và chuyển trang kế] Trang « 1 35 36 37 38 39 40 41 42 43 ... 58 »   Copyright © Luongsonbac.com

Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ   Page loaded in 1.4445550441742seconds | Serverload: [2.51 3.19 3.19 4/566]               Lương Sơn Bạc > Bạch Hổ Doanh > Hiệp Thư Các > Lương Sơn Thư Quán Tinh Thần Châu - Tác giả: Thiên Sầu A-Z, Kiếm Hiệp, Kiếm Hiệp VN, Tiên Hiệp, Huyền Ảo, Sắc Hiệp, Dị Hiệp, Đô Thị, Khoa Huyễn, Võng Du, Truyện Sáng Tác, Trinh Thám, Kinh Dị , Chiến Tranh, Dã sử VN, Dã sử TQ, Lịch Sử VN, Truyện Dài, Thể Loại Khác Thông Báo:

- Nâng cấp chức năng tìm kiếm trong LSTQ và phiên bản mobile. Từ nay chư vị huynh muội có thể tìm kiếm không có dấu tiếng Việt!

- Những huynh muội truy cập LS Thư Quán bằng Smartphones hãy sử dụng địa chỉ sau: http://www.luongsonbac.com/forum/lstq_mobile.php hoặc vào LS Thư Quán và click dòng [Đọc bằng Smartphone] phía bên trái.

- Góp ý, báo lỗi hoặc có thắc mặc xin vui lòng vào đây! Trang « 1 36 37 38 39 40 41 42 43 44 ... 58 » Tinh Thần Châu - Tác giả: Thiên Sầu   28.02.2012 Nvhiep1994 -=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-   Ngày gia nhập: 13.02.2011 Bài viết: 864 / Điểm: 221 Tâm trạng: Chương 195

Kính Chiếu Yêu.

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn  

Vòng này kêu giá cạnh tranh cũng khiến cho Dược Thiên Sầu khiếp sợ không thôi, lúc trước không phải người ta mua không nổi mà là chẳng thèm nhìn vào trong mắt, dù sao cũng đang dùng tiền nhà nước đi làm việc, có phải bỏ tiền túi ra đâu, chỉ cần thích là mua thôi. Nếu bọn chúng nhìn thấy vật phẩm tốt, liền giống như đám chó điên hung hăng cắn xé nhau, tiền vốn như vậy tuyệt đối không phải những môn phái nhỏ có thể xuất ra được. Phỏng chừng ra giá cạnh tranh cỡ này, cũng chỉ những môn phái thượng hào xếp trong chính ma lưỡng đạo. Bởi những môn phái lớn đã trải qua mấy ngàn năm thời gian, trong tay kiểu gì chẳng tích lũy vài quặng mỏ linh thạch, về phần tích lũy được bao nhiêu của cải thì ngoại nhân cũng không rõ. Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bất quá lúc này Dược Thiên Sầu đã minh bạch rồiẵ Phía sau nếu xuất hiện vật phẩm nào tốt, nếU Minh còn muốn mua nữa, chỉ sợ cần phải trả giá rất lớn, còn như muốn chiếm tiện nghi là không thể nào.

Vòng đấu giá thứ năm cũng bắt đầu, một khay trùm kín vải được bưng ra, lúc gã đệ tử Võ gia tháo mảnh vải xuống, thì một chiếc gương đồng cổ kính liền xuất hiện. Vật phẩm này nhỏ cỡ bàn tay, chỉnh thể màu vàng nhạt, ở giữa hơi gồ lên, quanh thân điêu khắc hoa văn, phía trên thấy hai lỗ nhỏ đeo dây thừng, tựa hồ dùng để đeo ở trước ngực.

Tất cả mọi người đang cân nhắc xem đây là pháp bảo gì, ngay cả bản thân Dược Thiên Sầu cũng không ngoại lệ. Nhưng theo bề ngoài và thứ tự đấu giá mà nói, thì vật phẩm này so với Mộc Linh Dịch càng trân quý hơn.

Dưới ánh mắt chờ mong của tất cả, Võ Thái cười nói: "Nghe đồn thời kì thượng cổ, có một đại sư luyện khí danh xưng Thần Tượng, tin tưởng rằng ở đây có không ít người đã từng nghe nói qua đi!"

Lời vừa giới thiệu xong, phía dưới liền ngưng thần nín thở, không ít người hai con ngươi co rút mạnh mẽ, cẩn thận đánh giá bề ngoài của chiếc gương đồng.

Võ Thái đem chiếc gương nằm trong khay lấy ra, giương cao về hướng mọi người, tiếp tục giải thích: "Theo tương truyền mỗi bảo vật luyện chế ra, Tượng Thần đều khắc tên mình là Mạc Như Khí. Tất cả mọi người đều biết thời kì thượng cổ nơi nơi đều hỗn loạn, yêu ma quỷ quái hoành hoành nhân giới. Khi đó những thiên tài nhân giới cũng hiện thân để chống yêu ma, lưu lại không ít truyền thuyết kinh diễm, cho hậu bối chúng ta thổn thức mãi không thôi. Cũng bởi vì những tiền bối thiên tư trác tuyệt kia, mà tu chân giới chúng ta mới có được ngày an bình hôm nay. Nói vậy không ít người cũng biết, năm đó Thần Tượng đã từng luyện chế ra một cái Kính Chiếu Yêu đeo trên ngực, dùng phương pháp này để tàn sát yêu nghiệt hoành hoành bừa bãi. Mà chiếc gương trong tay ta chính là Kính Chiếu Yêu đó." Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nói xong hắn đem chiếc gương đồng trong tay, triền lãm ra bốn phía xung quanh.

Chúng nhân ngưng thần nhìn ngắm, sau lưng chiếc gương đồng quả thật có khắc ba chữ cổ "Mạc Như Khí", liền hít một ngụm lãnh khí. Nhưng kia là bảo vật từ thời thượng cổ lưu truyền cho tới bây giờ, cũng chẳng ai biết đây là hàng thật hay là hàng giả. Nên lúc này có thanh âm hô lớn: "Võ trưởng lão, Võ gia các ngươi sao xác định được đây là Kính Chiếu Yêu của tiền bối Thần Tượng à?"

Nghe vậy, Võ Thái liền đem chiếc gương đồng để vào trong khay, hướng mọi người nói: "Đối với bảo vật từ thời kì thượng cổ, Võ gia ta cũng không dám khoác loác hay khoe khoang, tất cả đều đã được kiểm chứng rồi suy xét. Kính Chiếu Yêu này không thể nghi ngờ là bảo vật từ thời thượng cổ, đương nhiên chỉ riêng với ba chữ Mạc Như Khí do Thần Tượng khắc ở sau lưng thì không dám phán xét. Vì thế Võ gia chúng ta đã mang theo nó xâm nhấp đến bìa Yêu Quỷ Vực, kết quả yêu nghiệt ẩn trốn xung quanh đều hiện nguyên hình ở trong kính. Cho nên ta mới dám khẳng định nó là Kính Chiếu Yêu. Về phần có phải danh tác của Thần Tượng hay là do người khác phỏng chế, Võ

Gia chúng ta cũng không dám xác định, nhưng ta muốn hỏi chư vị, xưa nay đã ai nghe nói có cái Kính Chiếu Yêu thứ hai nào chưa?"

"Uy! Ta không biết chuyện này, ngươi kể cho ta nghe một chút." Dược Thiên Sầu nài nỉ Võ Lập Thành, thời gian hắn ở Thanh Quang Tông không họp đàn, ở Phù Tiên Đảo thì mải suy nghĩ cách làm ăn sinh hoạt, rất ít thời gian cùng nhóm đồng môn khoác loác truyền xưa. Đối với những điển cố truyền thuyết thật đúng là mù tịt kiến thức. Võ Thành Lập ghé miệng qua, hai người rì rầm bàn tán.

Chúng nhân trầm ngâm suy nghĩ xong, thì đều ầm thầm lắc đầu, đúng là chưa từng nghe nói qua. Nhất thời trong lòng mọi người phần lớn đã tiêu tan nghi ngờ, vòng đấu giá lần này cư nhiên lại xuất hiện bảo vật từ thời kì thượng cổ, hơn nữa còn là bút tích của Thần Tượng, thật đúng là khiến cho người ta tiến thoái lưỡng nan ah!

Vì sao tiến thoái lưỡng nan? Vật phẩm này là bút tích của thượng cổ Thần Tượng, đương nhiên có thể coi là một món bảo vật trân quý. Nhưng dựa theo cấp bậc phân chia bảo vật, thì Kính Chiếu Yêu này sẽ được xếp vào hàng nào đây? Sợ nhiều nhất cũng chỉ tính là pháp bảo thôi, ngay cả thượng phẩm pháp bảo đều không bằng, càng đừng nói là Linh Bảo. Bởi thứ này vừa không thể phòng ngự cùng công kích, không có giá trị dùng trong thực tế, chẳng nhẽ suốt ngày ăn no rửng mỡ đi chiếu tìm yêu quái sao? Huống chi hiện giờ yêu quái đều mai danh ẩn tích, muốn tìm địa phương xuất hiện yêu quái thật đúng là khó khăn, cũng không thể suốt ngày chạy đến Yêu Quỷ Vực để chiếu xem chơi à.

Hơn nữa vật phẩm bưng ra vòng này, giá nhất định là sẽ không thấp, vi nó hao tốn tiền vốn chưa tính, quỷ mới biết sau này mua về có phát ra công dụng gì nữa hay không. Tuy biết nó là gân gà, nhưng ngươi vẫn không thể không mua, nhất là các đại phái chính ma lưỡng đạo. Bút tích của thượng cổ Thần Tượng, hơn nữa còn là bảo vật đã lưu danh sử xanh, đặt ở trong tông môn nào cũng đều uy phong, tuy rằng không có nhiều tác dụng.

Dược Thiên Sầu nghe Võ Thành Lập kể xong, trong lòng kinh hãi không thôi. Chiếc gương đồng nhỏ bé này, cư nhiên có thể chiếu ra tu vi của yêu quái, vậy chẳng phải ngay cả Bạch Tố Tinh cũng chiếu được sao? Tâm tình của hắn có điểm trầm trọng, ở trong lòng hắn đã đem Bạch Tố Trinh trở thành người thân, mặc kệ nàng có phải yêu quái hay không cũng đều là người thân mà hắn tín nhiệm nhất. Và hắn muốn cho Bạch Tố Trinh trải qua một cuộc sống binh thường, bởi vì nàng là nữ nhân khiến cho mình hoàn toàn buông lỏng cảnh giác nhất.

Đúng thế! Chính là nữ nhân, không phải yêu quái, ít nhất ở trong lòng hắn cũng nghĩ như thế. May mắn Kính Chiếu Yêu là pháp bào độc nhất vô nhị, cho nên vật phẩm này hắn sẽ không tiếc giá cả để mua về, chẳng vì cái gì khác, chỉ vì không muốn bất luận kẻ nào gièm pha nữ nhân này! Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Kính Chiếu Yêu nằm trên đài, hai mắt dần dần nheo lại.

Lúc này, Võ Lập Tuyết cũng đang âm thầm đánh giá Dược Thiên Sầu, trong lòng nàng hơi rục rịch. Cảm giác cùng người khác đấu giá vật phẩm đúng là thích thú, nhưng tiền là của người ta, chính mình cũng không thể giờ thẻ loạn ah!

Võ Thái nhìn xuống bên dưới, tủm tỉm cười: "Kính Chiếu Yêu, giá quy định một trăm năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, người nào ra giá cao sẽ đoạt được, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười vạn thượng phẩm linh thạch, mời chư vị người mua ra giá!"

Bên dưới, phần lớn ở trong lòng chúng nhân đều muốn đem tổ tông Võ gia ra ân cần hỏi thăm mấy lần. Bởi vì cái giá này không thấp cũng không cao, chỉ ngang xương khiến cho người ta khó chịu!

Khi chúng nhân đang suy nghĩ, thì Dược Thiên Sầu đã lên tiếng: "Hai trăm vạn."

29.02.2012 Nvhiep1994 -=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-   Ngày gia nhập: 13.02.2011 Bài viết: 864 / Điểm: 221 Tâm trạng: Chương 196

Số 1 hết tiền

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn  

Tinh Thần Châu

Tác giả: Thiên Sầu

Chương 196: Số 1 hết tiền.

Nhóm dịch: Dung Nhi

Nguồn: Sưu tầm

Chương 196: Số 1 không có tiền

Võ Lập Tuyết chờ đã lâu, lúc này nghe thấy nam nhân bên cạnh kêu giá, tấm thẻ bài trong tay nàng hung hăng giương lên. Ách...hắn kêu hai trăm vạn? Ta nghe không nhầm chứ! Không phải quy định mỗi lần tăng giá là một trăm năm mươi vạn sao? Võ Lập Tuyết tâm tình bất an nhìn nhìn, thì đã thấy Dược Thiên Sầu dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nhất thời nàng có điểm luống cuống, tưởng là mình đã nghe nhầm, nhưng vừa rồi rõ ràng là thanh âm hai trăm vạn nha! Nàng cũng không đủ tiền bồi người ta, lúc này hướng anh trai ở gần đó nhìn lại.

Đối với tâm tư của vị muội muội này, mấy người sao có thể không biết, nên hướng nàng khẽ gật đầu. Võ Lập Tuyết khẽ thở phào một tiếng, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, đáng tiếc là không có ai trông thấy. Còn Võ Tứ Hải ngồi trong ám phòng chỉ biết lắc đầu cười khổ.

"Hảo! Người mua số một ra giá hai trăm vạn, có ai tăng giá không?" Võ Thái hướng xuống phía dưới hô lớn.

Chúng nhân ngồi phía dưới đều im lặng cười trừ, nhìn về người mua số một, không biết tên điên này đang làm cái trò quỷ gì nữa. Mỗi lần kêu giá đều giống nhau, trực tiếp nhảy qua mức giá quy định thêm năm mươi vạn, chẳng nhẽ hắn muốn chơi ngông? Phản ứng bên dưới đài khiến cho Võ Thái sửng sốt, thầm nghĩ, không một ai cạnh phách với người mua số một sao? Bất quá phản ứng của mọi người lúc sau, cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhàng. Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Có thanh âm kêu: "Hai trăm mười vạn!"

Không chờ người khác lên tiếng, Dược Thiên Sầu ngay cả mắt cũng chẳng buồn mở. Thứ này hắn đã muốn lấy, thì đâu cần phải dông dài làm gi: "Ba trăm vạn!"

Bé ngoan Võ Lập Tuyết đương nhiên là phi thường phối họp, thẻ bài trong tay lại giương cao lên.

Thanh âm náo nhiệt ở dưới trường đấu, nhất thời thoáng yên tĩnh, lúc sau thấy người khác hô: "Ba trăm mười vạn!"

"Bốn trăm vạn!" Dược Thiên Sầu vẫn chưa thèm mở mắt, Võ Lập Tuyết thì nhanh tay giờ thẻ bài lên. Lần này thời gian tĩnh lặng càng dài hơn, đang có người suy nghĩ xem, rốt cuộc người mua số một này là đang làm gì? Là muốn mua thật hay muốn người khác bị hố. Cũng chẳng hiểu tên gia hỏa này là người thuộc môn phái nào nữa, tiền vốn hiển nhiên không ít, chẳng nhẽ là người của Phù Tiên Đảo?

Hắn là đệ tử Phù Tiên Đảo hoặc cũng không phải. Bởi vì lần này đại biểu của Phù Tiên Đảo, không phải ai khác mà chính là Đông Phương Trường Ngạo, người đã từng được Phùng Hướng Thiên phái tới phân bua cùng Đại La Tông. Nguyên bản lần này đấu giá, địa điểm Đông Phương Trường Ngạo là gần nhất, nên tông môn liền giao quyền đại biểu cho lão. Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lúc này Đông Phương Trường Ngạo cũng đang phán đoán xem người mua số một thuộc một phái nào, chẳng nhẽ là Vạn Ma Cung? Còn Vạn Ma Cung thì cũng ngược lại.

Đông Phương Trường Ngạo hồi tưởng Mạc trưởng lão ở Luyện Khí Các đã nhờ vả, nếU Minh đến hội đấu giá thấy vật phầm gì có công năng trợ giúp luyện khí thì mua về, nên không khỏi có điểm đau đầu. Những thứ khác còn dễ nói, nhưng lần này cố tình là Thần Tượng Mạc Như Khí cùng tên họ với Mạc trưởng lão, cũng là người Mạc trưởng lão sùng bái nhất. Nếu biết thứ này không mua về, cả đời lão sẽ thù hằn không bao giờ quên.

Bình thường dùng tiền của tông môn nhân tiện làm vài chuyện giúp người khác cũng không thành vấn đề, nhưng mấu chốt chính là người mua số một thần bí đã xuất thủ phá rối, vì một cái bảo vật gân gà vô bổ mà tiêu phí đi tiền vốn, nếu phía sau gặp thứ tốt thì làm sao có thể mua được bây giờ. Mua về Mạc trưởng lão tự nhiên sẽ cao hứng, nhưng chưởng môn và những trưởng lão khác sẽ nhìn mình như thế nào? Đương nhiên Vạn Phân Viên Phí trưởng lão khẳng định là không phản đối, bởi vì "Mộc Linh Dịch" vừa rồi đã được mình mua xuống. Nguyên lai hắn chính là người mua số ba.

"Người mua số một ra giá bốn trăm vạn, có ai tăng giá nữa không?" Võ Thái ngắm nhìn bốn phía, cảm giác sống lưng có chút lạnh lẽo. Hiện giờ hắn phát hiện, chỉ cần người mua số một xuất thủ, thì bầu không khí trong trường đấu giá liền có điểm bất thường. Xem ra người mua số một này quả là có lực sát thương cự đại.

Đông Phương Trường Ngạo suy nghĩ, cuối cùng vẫn giờ thẻ bài số ba lên nói: "Bốn trăm mười vạn."

"Năm trăm vạn." Dược Thiên Sầu lạnh nhạt đáp.

Võ Lập Tuyết giờ thẻ bài lên xong, cũng không khỏi ngần ngơ. Một câu năm trăm vạn bình thản xuất ra này khiến cho nàng nhớ tới một chuyện. Hình như từ nhỏ đến lớn, có một lần nàng tích góp được nhiều tiền nhất chính là năm trăm thượng phẩm linh thạch. Lúc đó nàng đem số linh thạch kia trải xuống giường, rồi nằm lăn lộn ở trên. Nàng phải tiêu trong thời gian thật dài mới hết khoản linh thạch đó. Hiện giờ nàng giờ thẻ bài năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch, suy ngẫm một chút, nhất thời trong đầu đối với năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch đã có khái niệm trực quan rồi. Đây là hơn gấp bao nhiêu lần nha? Nghĩ như thế thẻ bài trong tay nàng không khỏi nặng trịch, dần dần buông xuống. Cũng âm thầm liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ tên gia hỏa này thực lắm tiền!

"Năm trăm mười vạn!" Có thanh âm cạnh phách trước Đông Phương Trường Ngạo. Người này không phải ai khác, mà chính là Vạn Ma Cung - Cừu Vô Oán.

Cừu Vô Oán đang âm thầm vui mừng, thầm nghĩ trong người mua số một và số ba, hẳn sẽ có một người là đại diện của Phù Tiên Đảo, nên cũng đến giúp hai người kia nâng giá.

"Sáu trăm vạn!" Dược Thiên Sầu thản nhiên tăng giá thêm, ngữ khí không hề dao động chút nào, trông rất bình tĩnh. Võ Lập Tuyết cắn môi, thẻ bài trong tay nâng lên hạ xuống.

Thêm nữa! Thêm nữa! Võ Thái ánh mắt hưng phấn quét tới quét lui về phía ba người. Có ba người thay nhau nâng giá hắn cũng không hoảng loạn, cũng chẳng thèm tường thuật. Chậm rãi đợi ba người phân chia thắng bại là Võ gia hắn sẽ đi thu tiền.

"Sáu trăm mười vạn!" Đông Phương Trường Ngạo hô xong thanh âm này liền nhẹ nhàng thở ra. Đây cũng là mức giá tăng cuối cùng của hắn, nếu cao hơn nữa thì sẽ buông tay. Thứ kia vượt qua bảy trăm vạn thật sự không đáng, dù Mạc trưởng lão có trách tội cũng vô dụng, bởi vì người hướng tông môn báo cáo tình hình kết quả sẽ chính là bản thân hắn.

"Bảy trăm vạn!" Dược Thiên Sầu tưởng đã ngủ gật, đột nhiên lại tăng giá.

"Bảy trăm mười vạn!" Cừu Vô Oán tiến thêm một bước, khiến cho Dược Thiên Sầu hung hăng trợn mắt, mẹ kiếp! Có điểm bất diệu ah! Người ta muốn chơi khăm lão tử. Ba người cùng đấu giá, lão tử một lần tăng cũng là trăm vạn, các ngươi thì chỉ nâng lên mười vạn. Nếu mục đích không phải vì mặt mũi với tứ đại gia tộc, thì ta đã chẳng thèm đấu giá với các ngươi nữa ah!

Nghĩ đến đây, hắn cố tình không hô tăng giá, xem thái độ của hai người kia như thế nào. Chờ thêm chốc lát sau không thấy phản ứng gì. Dược Thiên Sầu mới ngồi dựng thẳng người dậy, liếc mắt đánh giá Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán, trong lòng âm thầm cười lạnh, dám chơi ta, trường đấu giá tiếp theo các ngươi đừng hòng được thoải mái. Buổi đấu giá đã qua năm trường, vẫn còn năm trường nữa, hắc hắc! Hôm nay lão tử sẽ tặng cho Võ gia hai con dê béo.

Lúc này hai người đã phát hiện Dược Thiên Sầu đang dùng ánh mắt đánh giá về phía mình, nghĩ đến chuyện tu vi của Dược Thiên Sầu cao hơn bọn hắn thì trong lòng liền động đậy. Kì thực Đông Phương Trường Ngạo là bị hàm oan, sáu trăm vạn đúng là mức giá cuối cùng của hắn. Mà người phá rối mới chính là Cừu Vô Oán, bất quá lúc này lão cũng không khá hơn, thấy mình kêu bảy trăm mười vạn, hai người kia đều không chút phản ứng, nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ ta đã trúng thầu rồi sao? Xong rồi, bỏ ra hơn bảy trăm vạn mua cái thứ kia trở về để làm cái gì!

"Bảy trăm hai mươi vạn!" Dược Thiên Sầu quyết định xuất thêm mười vạn, nhưng hành động này vô tình là giải vây cho Cừu Vô Oán.

Võ Lập Tuyết giờ thẻ bài lên, trong lòng thầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net