Tinh Thần Châu 151-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đúng là Thất Tinh Huyết Lan không thể nghi ngờ, dù sao mua về tranh công cũng tốt, về phần bao nhiêu năm nó kết trái đều chẳng quan hệ, chẳng nhẽ còn trông chờ vào ngày nào đó tìm đủ phối phương luyện chế ra Thất Khiếu Linh Lung Đan sẽ có phần của mình ở trong đó sao? Quản chi lời của hắn, chỉ cần các nguyên lão trong tông môn cao hứng là được rồi. Đây cũng là một cái công lớn!

"Ba trăm mười vạn!" Lúc này đã có người cạnh tranh.

"Ba trăm hai mươi vạn Ba trăm năm mươi vạn...Bốn trăm vạn..." Nhất thời

Thanh âm bốn phía xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác. Giá cả cũng dần dần nâng lên cao, trên đài dung nhan sầu khổ của Võ Thái xem ra đã có chút khởi sắc.

Mấy người Tất Tử Thông liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu vẫn lãnh đạm, thầm nghĩ quả nhiên hắn không còn tiền, nếu không đã xuất ra đòn phủ đầu rồi. Suy nghĩ của Võ Lập Tuyết cùng mấy người anh trai cũng giống nhau, nhìn thẻ bài trong tay mọi người xung quanh náo nhiệt giờ lên, nàng nhẹ nhàng thở dài ra một hơi. Lúc này nàng đang nhớ tới phần trăm của buổi đấu giá, nên tự nhiên là hi vọng giá càng cao càng tốt, đôi mắt tròn to cũng không ngừng vận chuyển!

Nghe tiếng mãi giá càng lúc càng cao, Dược Thiên Sầu nhận ra ánh mắt của Võ Lập Tuyết đã chuyển dời đi xem náo nhiệt và trợn mắt đánh giá động tĩnh xung quanh. Nhìn bộ dạng này đại khái cũng đoán ra suy nghĩ trong đầu của nàng. Đúng là cái thứ nữ nhân ngực to nhưng không có đầu óc. Dược Thiên Sầu mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền thầm nghĩ như vậy càng tốt! Tràng cảnh chấn động càng lớn, thì tứ đại gia tộc sẽ càng trọng thị chính mình. Tiền là thứ vương bát đản, nhưng không tiêu ở trên đao của ta, ta cũng không đau lòng! Hắn thầm an ủi ở trong lòng chính mình một câu.

Khi giá tiền vượt qua năm trăm vạn thì những thanh âm cạnh phách cũng đã giảm đi hơn một nửa, còn lại ở đây phỏng chừng đều là những môn phái thượng hào trong tu chân giới. Phù Tiên Đảo - Đồng Phương Trường Ngạo và Vạn Ma Cung - Cừu Vô Oán đều đang rất lãnh đạm, hai người đồng dạng quyết tâm mua cho được chậu Thất Tinh Huyết Lan này, bất quá hiện giờ có vè như, người cạnh phách vẫn còn nhiều. Tuy nhiên hai người họ đều đã tính toán xong kế hoạch bộ ngựa bắt ve. Chim sẻ rình mồi ở trong đầu.

Khi giá tiền xuất huyết lên đến tám trăm vạn, thì người cạnh phách đã chẳng còn mấy ai, chủ trì buổi đấu giá Võ Thái cũng khôi phục nụ cười tin tưởng ban đầu, ung dung khắp mọi nơi dưới trường đấu giá. Tới lúc giá tiền vượt qua chín trăm vạn thì chỉ còn năm người luân phiên, lại tăng giá lên đến một trăm ngàn! Cuối cùng tranh phong với nhau chỉ có ba người... Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Một ngàn ba trăm vạn!" giá này vừa xuất ra, thế kiềng ba chân lập tức trở thành độc lĩnh phong tôn, toàn trường không nghe thấy thanh âm nào, dường như thắng bại đã được phân định. Võ Thái thỏa mãn hô lớn: "Vị tiên sinh này ra giá một ngàn ba trăm vạn thượng phẩm linh thạch, còn ai tăng giá nữa không?" Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lúc này ánh mắt của một số người mua ở dưới tràng đều không quên liếc nhìn Dược Thiên Sầu, thấy hắn vẫn lãnh đạm, thầm nghĩ quả nhiên là hắn không còn tiền, lúc trước tất cả mọi người đã bị chính hắn lừa dối rồi.

Không ít người nhầm tính tổng giá trị hắn đắc thủ trong ba vòng, ngay cả một trăm ngàn đều chưa mang đủ, thì tâm tư không khỏi âm thầm kinh bỉ hành động giả bộ rộng rãi lúc trước của hắn. Chỉ riêng đám người Tất Tử Thông cùng Võ gia là không nghĩ như vậy, Dược Thiên Sầu so với những người ở đây, những người kia xuất thủ chính là dùng tiền vốn của tông môn, còn hắn chỉ dùng tiền vốn cá nhân, có thể xuất ra hơn tám trăm vạn thượng phẩm linh thạch ở tu chân giới liệu có được mấy người? Huống chi còn là thượng hạng linh thạch!

Dược Thiên Sầu đáy lòng cười lạnh, hai vị kia còn chưa lên tiếng nào ah! Ta không tin bọn họ sẽ không có tiền.

"Vị tiên sinh này ra giá một ngàn ba trăm vạn thượng phẩm linh thạch, có ai tăng giá không?" Võ Thái dò hỏi, nếu như xác định ba lần không thấy người hưởng ứng,

Thất Tinh Huyết Lan sẽ thuộc về chủ nhân mới.

"Một ngàn bốn trăm vạn!" Đang lúc mọi người tưởng thế cục đã định, thì bỗng dưng nghe thấy thanh âm tăng giá. Thanh âm này không phải của ai khác mà chính là Vạn Ma Cung - Cừu Vô Oán.

"Một ngàn bốn trăm mười vạn!" Người lúc trước tăng thêm mười vạn, có thể nghe ra thanh âm này có điểm miễn cưỡng.

"Một ngàn năm trăm vạn!" Cừu Vô Oán tăng giá. Thanh âm của người nọ nhất thời im bặt, chúng nhân tấm tắc không thôi, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn!

Đợi phía bên dưới yên tĩnh trở lại, Võ Thái nhìn bốn phía xung quanh cao giọng nói: "Vị này ra giá một ngàn năm trăm vạn, có ai tăng giá hơn không?" Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Một ngàn sáu trăm vạn!" Lúc này Đông Phương Trường Ngạo mới chịu xuất thủ, hắn không thể không ra giá cạnh phách, bởi vì trong Thiên Tâm Các trên Phù Tiên Đảo có không ít người tuổi già đại hạn gần kề, so với những môn phái khác càng cần Thất Tinh Huyết Lan hơn. Mặc kệ sau khi mua, nó có xuất hiện dị tượng đúng như trong truyền thuyết hay không, hắn nhất định phải hết sức cạnh tranh, nếu không quay về sẽ khó đối diện với đám chư lão trên Phù Tiên Đảo.

Nhãn tình trong khóe mắt của Dược Thiên Sầu sáng lên! Rốt cục đều muốn mạo hiểm rồi.

Cừu Vô Oán nhìn về phía Đông Phương Trường Ngạo. Hiện giờ có thể lão đã xác định người này chính là nhân vật đại biểu của Phù Tiên Đảo, cho nên tăng giá tiếp: "Một ngàn bảy trăm vạn!"

"Một ngàn tám trăm vạn!" Đông Phương Trường Ngạo cũng nâng giá, bản thân hắn cũng bắt đầu hoài nghi đối phương là người của Vạn Ma Cung.

"Một ngàn chín trăm vạn!" Cừu Vô Oán cắn răng truy đuổi. Bởi người sắp tới đại nạn trong Vạn Ma Cũng tuy rằng ít hơn Phù Tiên Đảo, nhưng cũng là không ít, áp lực đồng dạng rất lớn.

"Hai ngàn vạn!" giá tiền mà Đông Phương Trường Ngạo vừa xuất ra khỏi miệng, đã khiến cho mọi người ở dưới tràng chấn động. Mới vật phẩm thứ sáu mà đã xuất nhiều tiền như vậy, hai người này hẳn phải là người đại diện cho Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung rồi.

Dược Thiên Sầu đồng dạng cũng thầm nghĩ, chẳng nhẽ hai lão vương bát đản này đúng là người của Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung sao?

"Hai ngàn một trăm vạn!" Cừu Vô Oán vẫn nhẫn tâm tăng giá. Kì thực chậu Huyết Lan giá hai ngàn vạn là đã tới điểm mấu chốt của hắn, nhưng vừa nghĩ tới song phương một bên là Vạn Ma Cung, một bên là Phù Tiên Đảo! Hắn liền quyết định bất kể như thế nào cũng phải tăng giá thêm hai lần. Cho dù cuối cùng không lấy được, cũng sẽ khiến cho đối phương phải xuất huyết thực nhiều, bằng không sẽ nuốt không trôi nổi cơn tức này.

"Hai ngàn hai trăm vạn!" Đông Phương Trường Ngạo không nhiều tâm tư như Cừu Vô Oán, chỉ nghĩ thứ này không đến hai ngàn năm trăm vạn hắn sẽ không bao giờ buông tha. Đương nhiên tiền vốn hùng hậu của Phù Tiên Đảo cũng là nguyên do trọng yếu nhất.

"Hai ngàn ba trăm vạn!" Đây là định mức tăng giá cuối cùng của Cừu Vô Oán. Nói xong câu này bản thân hắn cảm thấy thoải mái hơn không ít, thành hay bại liền phải xem lần này. Hắn đã tận lực, nói vậy mấy lão tổ tông trong Vạn Ma Cũng sau khi biết chuyện cũng sẽ không trách tội mình.

"Hai ngàn bốn trăm vạn!" Đông Phương Trường Ngạo đồng dạng cũng tăng giá một lần cuối. Nếu đối phương tăng thêm tiền, hắn sẽ bỏ qua!

Im lặng! Người kia không mở miệng nữa sao, chẳng nhẽ đã phân thắng bại rồi ư? Mọi người ở dưới tràng tim đập thình thịch, không dám tưởng tượng chậu Huyết lan này lại bán được cái giá trên trời như thế! Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung quả nhiên là nhiều tiền lắm của.

Ngoài dự tính! Phi thường nằm ngoài dự tính! Võ Thái trên đài đồng dạng hơi thở cũng trầm trọng, mà ngay cả Võ Tứ Hải ngồi trong hậu trường cũng không nghĩ tới "Thất Tinh Huyết Lan" sẽ tăng lên đến mức giá này.

Thấy đã không có người cạnh phách, Võ Thái kích động nói: "Thất Tinh Huyết Lan, người mua số ba ra giá hai ngàn bốn trăm vạn thượng phẩm linh thạch, còn người nào tăng giá nữa không?"

29.02.2012 Nvhiep1994 -=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-   Ngày gia nhập: 13.02.2011 Bài viết: 864 / Điểm: 221 Tâm trạng: Chương 200

Tiểu Tuyết.

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn  

Dưới tràng mọi người quan sát tứ phía, nhưng với giá tiền này thì hẳn là không còn ai dám hé răng thêm nữa rồi. Đông Phương Trường Ngạo âm thầm thở phào ra một hơi, tuy rằng mua được nhưng cũng phải trả cái giá quá đắt.

Võ Thái hung hăng kiềm chế tâm tình, hô tiếp: "Thất Tinh Huyết Lan, người mua số ba ra giá bốn trăm vạn thượng phẩm linh thạch, còn có người nào tăng giá nữa không?"

Dưới tràng đấu giá đều im lặng như tờ.

Xem ra lão tử phải xuất thủ rồi! Dược Thiên Sầu duỗi lưng thoải mái rên rỉ nhỏ một tiếng, đầu hơi ngoảnh nin về phía Võ Lập Tuyết, thản nhiên nói: "Hai ngàn bốn trăm mười vạn!" Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cái thanh âm này xuất hiện, quả đúng như tiếng sấm nổ giữa tràng đấu giá...Ánh mắt của chúng nhân đều quẳng ném về phía người mua số một. Dưới mảnh vải đen, đôi môi đỏ mọng của Võ Lập Tuyết khẽ nhếch lên một cái đường cong mê người, đáng tiếc người ta không thể chứng kiến ánh mắt không dám tin, trừng lớn nhìn gã nam nhân lười nhắc ở bên cạnh. Lúc này nàng phi thường hoài nghi có phải mình đã nghe lầm rồi hay không? Còn Dược Thiên Sầu thì ảm đạm cười, hướng nàng gật gật đầu. Truyện "Tinh Thần Châu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thu được xác nhận xong, Võ Lập Tuyết giống như tên trộm lấm lét nhìn bốn phía xung quanh, giống như lúc này nếu có người nào hét vào tai nàng, nhất định nàng sẽ bị hù cho sợ chết khiếp.

Hai ngàn bốn trăm vạn! Mình vừa nghe thấy chữ hai ngàn bốn trăm mười vạn thượng phẩm linh thạch sao? Võ Lập Tuyết cảm giác hai tay nặng như thiên quân, đầu óc quay mòng mòng, dù sao hiện giờ còn chưa rõ rằng lắm, nên nàng cố gắng không chế tâm tình, đem cánh tay buông thõng xuống. Kì thực nàng rất muốn nắm lên chỉ vào Dược Thiên Sầu mà hét, ngươi muốn hù chết ta ah!

Khiếp sợ qua đi, bốn người Tất Tử Thông cũng đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ, người kia không khỏi thực lắm tiền đi! Ngồi trong phòng Võ Tứ Hải hai mắt lóe sáng như sao, bản thân hắn quả thật nhớ không ra thế lực phương nào lại có tiền vốn hùng hậu như Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung, chẳng lẽ ngoại trừ tu chân giới Hoa Hạ đế quốc, còn có thế lức ngoại giới khác sao?

"Ong ong..." Dưới tràng liền huyên náo, tuy rằng Dược Thiên Sầu chỉ xuất ra nhiều hơn trời vạn, nhưng thực sự là đã nằm ngoài dự tính của mọi người, không hổ là người mua số một ah!

Lúc này Võ Thái hưng phấn nói: "Người mua số một ra giá hai ngàn bốn trăm mười vạn! Còn ai tăng giá nữa không?" Khi lên tiếng, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía người mua số ba.

Đông Phương Trường Ngạo trên mặt run rẩy thành từng đoàn, người mua số một này rốt cuộc là nhân vật nào? Do dự thêm chút nữa, hắn dứt khoát ra giá: "Hai ngàn năm trăm vạn!"

Không cần ai nhắc nhở, Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn Vũ Lập Tuyết lãnh đạm nói: "Hai ngàn năm trăm mười vạn!"

Vũ Lập Tuyết nghe xong thì cả người đã run rẩy không ngừng, chiếc thẻ bài trong tay lập tức rút về. Cái giá này muốn cao tới mức dọa người, khiến nàng cảm thấy bàn tay cầm thẻ bài của mình đã nặng trĩu áp lực.

Dược Thiên Sầu ra giá xong, liền quay đầu nhìn thị uy người mua số ba và Cừu Vô Oán. Theo sau, trong lòng hai người này đều rùng mình cảm thấy không ổn.

Lại xuất ra chênh nhau mười vạn? Trong tràng thanh âm huyên náo liên hồi, mọi người không khỏi hoài nghi, lúc trước người mua số một nói chậu Huyết Lan này mua về tác dụng không lớn lắm, vì sao bây giờ ngươi lại xuất ra giá tiền hùng hậu như thế.

Võ Thái cao giọng hỏi thêm ba lần, mà không có người nào tăng giá. Ngay cả Đông Phương Trường Ngạo cũng không có hé răng, hắn thầm nghĩ bản thân mình tựa hồ chưa từng đắc tội qua người mua số một, vì sao dường như lại muốn nhằm vào chính mình. Chẳng nhẽ người này mới chính là đại diện của Ma Cung?

Sáu văn kiện đấu giá cứ như vậy đã có bốn thứ rơi vào trong tay người mua số một. Khi Dược Thiên Sầu đến hậu trường lấy ra hai ngàn năm trăm mười viên thượng phẩm linh thạch, thì Võ Tứ Hải đã hoàn toàn hết chỗ phán đoán rồi, người này bối cảnh không phải thâm hậu bình thường ah!

Thất Tinh Huyết Lan đã bán với giá trên trời! Vậy sang vòng thứ bảy này, Võ gia sẽ mang ra bảo bối gì đây nhỉ? Mọi người hưng phấn mỏi mắt chờ mong không thôi. Coi nhU Minh không mua nổi, nhưng được xem náo nhiệt rầm rộ lần này cũng đã là mãn

Nguyện lắm rồi.

Dưới ánh mắt của nhiều người, một gã đệ tử Võ gia mang lên một chiếc giá áo đứng ở trên đài, một gã khác thì đang bưng khay bước ra. Theo trong khay phô bày ra là một bộ quần áo trắng tinh, treo lên giá áo xong hai gã liền khom lưng thoái lui ngay.

Bộ quần áo màu trắng giống như nữ nhân thường dùng, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Chỉnh thể cả y phục là một màu trắng không hề có bất kỳ tạp sắc nào, nhưng lại nhìn không ra có địa phương nào đặc biệt. Mọi người hơi ngạc nhiên, đây chẳng lẽ cũng là bảo bối sao? Trong lúc nhất thời ở dưới tràng đã sôi nổi nghị luận.

Trên đài Võ Thái nhìn mọi người cười dài nói: "Chư vị! Có ai nhìn ra điểm khác thường của bộ trang phục này không?"

"Võ Thái, chẳng nhẽ đấu giá hội của Võ gia đã trở thành tiệm bán quần áo rồi sao?" Có thanh âm ở phía dưới quát lớn. Lúc này cũng khiến cho mọi người cười vang lên.

Võ Thái cười mà không đáp, hắn bước đến bên cạnh bộ trang phục kia, vươn tay nâng thắt lưng lên. Hắn đem cái mặt thắt lưng đưa ra trước mắt mọi người, cười nói: "Trên mặt dây lưng này thêu hai chữ, chư vị không ngại thì nhìn thử xem đây là hai chữ gì?"

Chữ rất nhỏ, thoạt đầu nhìn không thấy rõ ràng lắm. Nhưng lúc này mọi người đều đã vận công ngưng thần chăm chú nhìn, chỉ thấy chiếc dây lưng trong tay Võ Thái thêu hai chữ thanh gọn "Tiểu Tuyết"! Trầm ngâm suy nghĩ một phen, đa phần không ai nhìn ra ý tứ trong đó, có người thì lại nhíu mày, dường như đã nhớ ra cái gì đó. Bỗng dưng có người giật mình kinh hô: "Tiểu Tuyết! Chẳng nhẽ đây là trang phục của Tiểu Tuyet sao*?"

"Tiểu Tuyết là nhân vật nào? Trang phục của nàng thì đã làm sao? Chẳng lẽ còn muốn quý báu hơn Thất Tinh Huyết Lan ư?" Mọi người đều có chung suy nghĩ như vậy.

"Không thể tưởng tượng nổi! Lại có người nhận ra, không sai, đây chính là trang phục Tuyết La Sam của Tiểu Tuyết." Võ Thái gật đầu cười nói.

Có thanh âm khẩn cấp hô: "Võ Thái ngươi đừng giăng mê hồn trận nữa. Mau nói cho chúng ta biết Tiểu Tuyết là nam hay nữ, là nhân vật nào? Chẳng nhẽ quần áo cũng có thể hóa thành pháp bảo hay sao?"

"Ha ha! Tiểu Tuyết đương nhiên phải là nữ nhân rồi." Võ Thái buông thắt lưng trong tay rạ, đem bộ trang phục kia đùa nghịch cho chỉnh tề, mới ngoảnh mặt nhìn mọi người giải thích: "Nói đến Tiểu Tuyết có thể không nhiều người biết đến. Nhưng nếu ta nói bộ trang phục này có quan hệ với Thần Tượng Mạc Như Khí thì tin tưởng mọi người nhất định sẽ có hứng thú đi!"

"A! Không ngờ là thần tượng, chẳng nhẽ Tiểu Tuyết này chính là nữ nhân của Thần Tượng." Dưới đài có người hiếu kỳ dò hỏi.

Không đợi Võ Thái trả lời, đã có thanh âm thay hắn: "Tiểu Tuyết không phải là nữ nhân của Thần Tượng, mà làm thị nữ. Theo truyền thuyết kể rằng tu vi của nàng đã tới Hóa Thần Kỳ rồi. Từ thời thượng cổ cũng luôn luôn bảo vệ an toàn cho thần tượng."

"Hóa Thần Kỳ tu sĩ?"

"Hóa Thần Kỳ tu sĩ nguyện ý đi làm thị nữ cho người khác sao? Đang nói đùa gì vậy." Phản ứng của chúng nhân không đồng nhất. Nhưng đối với sự tồn tại của tu sĩ Hóa Thần Kỳ này đều là phi thường hoài nghi.

Người nọ lắc đầu giải thích: "Tiểu Tuyết có phải là tu sĩ Hóa Thần Kỳ hay không, ta cũng không biết, đây chỉ là một truyền thuyết. Nhưng nếu bộ trang phục kia quả thực là Tuyết La Sam, thì hẳn cũng chính là kiện bảo y do Thần Tượng Mạc Như Khí luyện chế cho Tiểu Tuyết rồi."

Dược Thiên Sầu im lặng không nói gì. Người khác không tin Hóa Thần Kỳ tồn tại, nhưng hắn lại tuyệt đối tin tưởng. Bởi trong Yêu Quý Vực có một cái khủng bố như thế vẫn đang tồn tại.

Vốn dĩ Đông Phương Trường Ngạo cũng không tin, nhưng cái hành trình lần đó tới Yêu Quý Vực, xem như bản thân hắn đã hoàn toàn lãnh giáo rồi. Không trông thấy một bóng ảnh nào, chỉ riêng một đạo thần thức xẹt qua, liền đã làm trọng thương cả nhóm người. Tin tưởng rằng, nếu người này muốn giết bọn hắn, lúc ấy hẳn là chẳng ai có thể chạy thoát. Theo sau, người Phù Tiên Đảo làm ra một cái kết luận, người nọ đúng thực là tu sĩ Hóa Thần Kỳ không thể nghi ngờ, nếu không bằng vào tu vi của Ma Cửu Cô tại sao đều không chống nổi một kích. Lúc này Đông Phương Trường Ngạo nhớ đến vẫn còn cảm thấy không rét mà run! Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, câu nói này thực không phải giả ah!

[Đánh dấu đã đọc và chuyển trang kế] Trang « 1 36 37 38 39 40 41 42 43 44 ... 58 »   Copyright © Luongsonbac.com

Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ   Page loaded in 1.4359979629517seconds | Serverload: [3.09 3.25 3.21 1/569]3]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net