Tinh Thần Châu 660-730

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 660: Thiên địa hữu chính khí

“Hắc hắc... ” Lục Mi cười một trận âm hiểm, nói: “Tất Trưcmg Xuân, bổn tôn cho ngươi cơ hội lần cuối cùng, tốc tốc giao ra đồ vật, thần phục bổn tôn. Bằng không hạ tràng của lão già khi nãy, chính là vết xe đổ của ngươi. ”

“Đồ vật đang ở trên người ta, có bản lĩnh tự minh tới lấy. ” Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói.

“Quả nhiên không biết phân biệt. ” Lục Mi cười lên chói tai, thân hình chìm vào trong mây đen. Trong tích tắc, hai con lục xà trở nên cuồng táo bất an, phát sinh tiếng tê rống rung trời, tỏa sáng ra khí thế cường đại bao trùm ười đất, u minh sâm hàn chi khí âm trầm sâm sâm cấp tốc bao phủ khắp phiến thiên địa nơi này...

Trên không trung mây đen mãnh liệt mênh mông tản ra bốn phương, che kín ười đất, lập tức đem nơi này biến thành thế giới hôn ám. Hai con cự xà xanh biếc ở trong mây đen cấp tốc xuyên toa, tia chớp màu xanh biếc ào ào kéo theo âm phong giống như quát cốt đao tàn sát bừa bãi quét ngang, nhưng tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ cũng không còn cách kiên ừì, vội vàng tứ tán bỏ chạy khắp bốn phía.

Một đám lĩnh chủ Hóa Thần kỳ cũng bị khí thế kinh thiên động địa kia hù dọa, cho tới bây giờ chưa thấy qua trường hợp lớn đến như thế, vốn định rời đi, nhưng loại trường hợp giao chiến khó gặp này, đối với bọn họ mà nói, lại có lực hấp dẫn khó có thể chống cự.

Tu hành đến tình trạng như bọn hắn, đã rất khó gặp được cuộc chiến vượt qua sự tường tượng, đụng được một lần xem như học thêm được kiến thức, đối với sự tu hành của bản thân có thể nói có điểm rất tốt. Sợ bị liên lụy đến, lại không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy. Vì thế lập tức phóng xuất ra hộ thể cương khí, hết sức chăm chú quan sát, không muốn bỏ qua chút chi tiết nào.

Vẻ mặt Lộng Trúc ngưng trọng, hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến Tất Trường Xuân giao thủ với cường giả như vậy. Hắn nghiêng đầu nhìn Vãn Lan Phong gật gật đầu, Vãn Lan Phong nhanh chóng đem ba người Dược Thiên Sầu đưa vào trong hộ thể cương khí của chính mình.

Trên đinh núi hôn ám, Tất Trường Xuân vẫn sừng sững bất động như trước, một tay đặt sau lưng, một tay nhẹ nhàng buông xuống, giống như có dục vọng muốn động thủ...

Ngay trong phút chốc hắn buông bàn tay xuống, đồng tử Tư Không Tuyệt cùng Cành Nguyên Không đột nhiên co rút lại, đồng thời cảm thấy một cỗ khí thế nói không nên lời từ trong thân thể cao gầy kia phát ra. Hùng hậu vô cùng, tán nhập vào giữa thiên địa...

Đinh núi bị u minh chi khí tà ác hôn ám bao trùm, nháy mắt bị một cỗ khí thế chậm rãi bức khai. Loại khí tức hắc ám tà ác áp đặt trên thân hai người trong nháy mắt bị cỗ khí thế kia càn quét sạch sẽ. Hai người không hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chi cảm thấy trong lòng đột nhiên tràn ngập cỗ hạo nhiên chính khí. Thân hình cao gầy trước mắt khoảnh khắc biến thành vô cùng vĩ ngạn trong lòng hai người, giống như đã sát nhập vào trong thiên địa, trở thành một bộ phận của thiên địa, cùng thiên địa tồn tại bất hủ.!.

Ánh mắt mọi người dưới chân núi cùng trành về hướng đinh núi, ở trong mắt bọn họ, đinh núi vốn hôn ám không còn thấy rõ, đột nhiên tản mát ra quang hoa thật thản nhiên. Nhìn kỹ, lại không có địa phương nào sáng lên, nhưng kỳ quái chính là bốn phía đang mơ màng âm sâm, lại nhìn thấy thật rõ ràng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tất Trường Xuân, nhìn ra ngươi cũng có vài phần bản lĩnh thật sự. ” Bên trong mây đen truyền đến tiếng cười âm hiểm của Lục Mi.

Tất Trường Xuân chỉ dõi mắt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy trên khoảng không rừng rậm, có những đàn chim không kịp thoát đi, bay lên cao vừa chạm vào mây đen trên không trung, liền lập tức rơi trở xuống. Vừa mới rơi xuống trong rừng rậm, lập tức uế oải chết đi. Ánh mắt hắn lóe ra một trận, môi khẽ nhúc nhích, thanh âm vang vang giống như kim cương hàng ma quanh quẩn trong thiên địa: “Vốn định tạm thòi lưu ngươi một mạng, chậm rãi hỏi chuyện. Hiện giờ xem ra, nhân gian không thể lưu lại tai họa như ngươi. ”

“Càn rờ. ” Tận sâu trong mây đen có một tiếng gầm lên. Hai con cự xà xanh biếc sáng lên, đem phiến mây đen nhấc lên cuồn cuộn, “Ngao... ” hai cự xà ngửa mặt lên ười gào thét một tiếng, đan chéo nhau xoay quanh cùng một chỗ, trộn thành một con rắn hai đầu, cùng giương mồm to như chậu máu, mang theo cuồng phong “ầm ầm vang” màu xanh biếc đánh về phía đinh núi...

Thanh bào trên người Tất Trường Xuân đột nhiên bay phất phới, ánh mắt nhìn xa xa, mãnh liệt ngấng đầu, một tay chém ra, chi xéo lên trời cao. Cũng hai ngón tay điếm ra một bạch mang chói mắt trùy hình dài sáu thước, rộng hai thước...

Trong nháy mắt bạch mang vung tay thoát ly, “ầm” như sấm sét giữa ười quang nổ tung, dòng khí lãng hình thành sóng xung kích cường đại khuếch tán, ngay cả nhóm Hóa Thần kỳ đứng xa ngoài ngàn thước cũng phải lập tức vận công ngăn cản. Tu vi còn thiếu, lúc này bị sóng xung kích cường hãn làm cả người lẫn hộ thể cương khí đều trượt dài trên mặt đất hơn mười thước mới dừng lại. Làm bọn họ sợ tới mức run lên

9W

Như cầy sấy, đều không nghĩ tới dù đã tránh ngoài ngàn thước mà vẫn bị lan đến.

Lúc này mọi người không kịp nghĩ đến điều gì khác, vừa run như cầy sấy đồng thời nhìn chằm chằm trên không không chớp mắt, sợ bỏ qua một màn phấn khích. Chì thấy đạo lệ mang như khai thiên tích địa kia đem bốn phía chiếu rọi sáng như ban ngày, đón lấy hai con cự xà xanh biếc gào thét bay tới.

Hai con lục xà cường hãn không ai bì nổi kia, đối mặt sự công kích hung hãn rung trời, tựa hồ cũng cảm thấy sợ hãi, bối rối muốn trốn tránh. Nhưng bọn chúng lại quên trước đó vì muốn tăng thêm uy lực công kích, hai con rắn trộn lại thành một con, muốn tránh né cũng có chút phiền phức. Không thể linh thông, hai cái đầu tự tránh qua một phía, nhưng muốn tránh lại bị thân thể lẫn nhau làm liên lụy, bọn chúng hoảng sợ kêu ré muốn tản ra, nhưng thân thể thật dài quấn quýt ràng buộc thật khó chia lìa, cuối cùng đã chậm.

Tất Trường Xuân ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền một kích trí mạng, lệ mang kinh thiên vọt tới mục tiêu thật ổn, chuẩn, ngoan, nhanh, ngay trung xu của hai con cự xà. chỉ thấy đạo lệ mang sáng rực như sao chổi, “bá” một tiếng dễ dàng chóng vánh đem hai con cự xà phá vờ, thế đi chưa hết, sáng lạn lướt qua phía chân ừời, xuyên phá mây đen rồi biến mất, chấn đến mây đen cuồn cuộn phập phồng không thôi...

“Ngao.., ngao... ” Hai tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn trên không trung. Hai con cự xà bởi vì dây dưa cùng một chỗ, bị phá vờ từ trung gian, nhất thời biến thành hơn mười đoạn, mang theo huyết vũ tanh hôi màu đen, ào ào rơi xuống...

“Còn có bản lmh gì, cứ việc sử dụng ra. ” Tất Trường Xuân sừng sững trên đinh núi quát, thanh âm vang vang trong thiên địa quanh quẩn không dứt.

Trong mây đen Lục Minh đang cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Hắc Trì phu nhân ban cho hắn Minh Xà Lục Thứ, chính là bảo bối ân giấu của hắn, ở Minh giới từng thu thập qua không ít người, không nghĩ tới ở trên tay đối phương lại không chịu nổi một kích. Đạo kinh thiên lệ mang kia, đã làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, chì bằng một chiêu này, hắn đã không thể chống đờ nổi, quá cường đại! Hắn làm sao còn có bổn sự nào mạnh hơn nữa để xuất ra.

M

Hiện giờ bỏ chạy trối chết mới là quan trọng nhất, Lục Mi phục hồi lại tinh thần, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là chạy trốn!

“Làm hại nhân gian, còn muốn chạy! ” Trên đinh núi Tất Trường Xuân đã nhanh chóng nhận ra động tĩnh của đối phương, gầm lên một tiếng, thuấn di lên trên không, thân hình cao gầy lãng không mở song chưởng, phẫn nộ quát rung ười: “Mê Tiên Chi! ”

Trong phút chốc, khí lưu trong thiên địa cấp tốc hướng thân hình cao gầy trên không trung cuồn cuộn dũng mãnh lao tới, khí lưu bàng bạc đảo mắt ngưng tụ lại trong mười ngón tay bay lượn lưu chuyển, rồi đột nhiên tỏa sáng ra vô số lệ mang chói mắt tận trời, mặc dù nhỏ hơn đạo lệ mang ban đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này lại nhiều đến mức không sao đếm hết.

“Sưu sưu.. ” Ảm thanh không khí nổ tung vang lên bên tai không dứt, vô số quang ảnh bạch sắc chói mắt giống như sao sa bay đến chân trờis trực tiếp đánh vầng mây đen bao phủ đầy ười thành cái sàng, một đám lỗ thủng màu trắng rậm rạp trải rộng trên tầng mây đen...

“A... ” Trên mây đen vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một đoàn lục quang bắn ra khỏi mây đen, đảo mắt lại biến thành Lục Mi, “phanh” một tiếng rơi trên mặt đất, che ngực quay cuồng kêu rên không dứt. Thân trên của hắn chảy ra vết máu màu đen, cả người đã bị đánh không ra hình người, trên người không biết bị đâm thủng thành bao nhiêu lỗ nhỏ.

Lộng Trúc xem xét Lục Mi đang quay cuồng trên mặt đất, lăng lăng nói: “Mẹ nó! Lại là Mê Tiên Chi. ”

Văn Lan Phong đứng một bên khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, quay đầu hỏi: “Trước kia ngươi thấy Tất Trường Xuân dùng qua? ”

Lộng Trúc quay đầu lại nhìn hắn cười xấu xa, nói: “Ngươi xem như đã may mắn, ngươi không thấy được năm trăm năm trước Lý Độc Hành thảm đến bao nhiêu, ngoại trừ bị chặt đứt một cánh tay.. . Hắc hắc! Ngươi nghĩ hơn tám mươi lỗ thủng trên người hắn làm sao mà có? Lý Độc Hành cũng xem như xui xẻo, vừa vặn gặp phải lúc lão Tất mới ngộ ra Mê Tiên Chỉ, vì thế dùng hắn tới thử chiêu. Ngươi nói ngươi có phải rất may mắn hay không? ”

Vãn Lan Phong nhìn xem tay chân đầy đủ trên người mình, nhìn nhìn lại Lục Mi đang kêu rên trên mặt đất, theo bản năng rùng minh một cái.

Mọi người nhìn thấy Tất Trường Xuân đứng lãng không trên không trung chẳng khác gì sát thần, một đám há to miệng trợn mắt há hốc mồm.. . Tất Trường Xuân không hổ là Tất Trường Xuân, làm việc vẫn cứ phong cách kia, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đã có người chạy ười không khỏi nắng!

Tất Trường Xuân đứng lăng không trên cao, quét mắt nhìn Lục Mi đang quay cuồng trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn lên mây đen bao phủ dày đặc, ánh mắt lóe ra cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Đột nhiên thấy hai tay hắn để ra sau lưng, thăng tắp sừng sững trên không trung, vẻ mặt nghiêm túc quát: “Thiên địa hữu chính khí! Hạo Nhiên Chính Khí! Hàng yêu phục ma! ”

Từng chữ chữ bật phát ra là kim cương chi âm, chấn động vang rền trong thiên địa. Trong phút chốc, thân thể mọi người đang ở bên trong mảnh không gian tối đen, không khí tựa hồ đột nhiên đọng lại, mây đen đang cuồn cuộn trên không trung cũng chợt chậm rãi yên lặng. Theo sau mọi người mẫn tuệ nhìn thấy được, khí lưu từ bốn phương tám hướng chậm rãi vọt tới, lướt qua bên cạnh mọi người, khí tức áp lực tà ác hắc ám trên người mọi người bị mang đi, trong lòng chợt trở nên dễ dàng.

Khí lưu chậm chạp chạy chồm không thôi, lấy Tất Trường Xuân làm trung tâm đã hình thành một cỗ long quyến phong, từ phía không trung đang không ngừng xoay tròn. Mây đen bốn phía dần dần hướng long quyển phong tụ tập, mây đen bao phủ trên không trung cũng dần dần thu nhỏ lại, quanh thân bắt đầu tái hiện quang minh. Theo sau long quyển phong kéo một khối màn đen như mực thẳng tắp lên không bay đi, quang minh chiếu khắp, khối đen ở phía chân ười cũng dần dần biến mất...

Ánh mắt của mọi người dị thường gian nan dời từ khối đen biến mất kia trở lại trên người Tất Trường Xuân, toàn bộ trợn tròn mắt. Gương mặt tuấn mỹ của Lộng Trúc biến thành trạng thái ngu ngốc, không biết trên người lão Tất có bao nhiêu sự tình mà hắn không biết.

Phù Dung nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt tràn ngập vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Tử Y lại nhìn Tất Trường Xuân cười ngây ngô không ngừng. Khoa trương nhất chính là Dược Thiên Sầu, nước bọt nghẹn đầy miệng đang không ngừng chảy ra, không ngừng chép miệng nuốt xuống, ánh mắt thật đáng thương ba ba nhìn Tất Trường Xuân, không biết đang suy nghĩ chuyện gì...

    Chương 661: Phế khu (Khu hoang tàn)

Không trung đầy nắng, bóng người đột nhiên biến mất trong tầm mắt mọi người. Tất Trường Xuân đã hạ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Lục Mi đang quay cuồng. Sau thoáng xem xét thấy người đứng thăng trước mặt, không còn quản sự đau đớn lúc này, hắn bò lên, quỳ xuống liền dập đầu, liên tục cầu xin nói: “Là tiểu nhân có mắt không nhìn được chân thần, đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng..

Trên tay trên đùi, còn có trên thân hình, cộng lại ít nhất hơn chục lỗ thủng, vẫn đang một mực chảy máu đen, còn chưa chết cũng đã là may mắn. Bất quá nhìn hình dáng khom lung khuỵu gối thuần thục, thật sự làm tròng mắt mọi người rớt xuống, hoàn toàn không còn hình dáng ngang ngược ban đầu.

Tất Trường Xuân giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn kém quá xa tên tiên nhân hơn hai trăm năm trước, hắn còn có thực lực đánh với ta một trận, mà ngươi quả thực không chịu nổi một kích. Đồng thời có một vấn đề, ta cũng đã suy nghĩ suốt hai trăm năm mà vẫn không nghĩ ra. Cử nói ngươi đi! Tu vi rõ ràng không bằng ta, nhưng ta và ngươi chỉ chân trước chân sau xuất phát từ Yêu Quỷ Vực, ở tốc độ ta từ đầu tới cuối lại không đuổi kịp ngươi, để cho ta rất khó hiểu, ngươi có thể giải thích nghi hoặc này cho ta không? ”

“Có thể có thể có thể! ” Lục Mi liên tục gật đầu, chật vật không chịu nổi phủ phục trên mặt đất, vội vàng trả lời: “Chỉ cần đại tiên tha ta một mạng, ta nhất định chi tiết báo cho. ”

“Ngươi đang cùng ta cò kè mặc cả? ” Tất Trường Xuân hờ hững nói.

“Không dám, không dám. ” Lục Mi cuống quýt dập đầu, hắn cảm thấy sát ý trong lời nói của đối phương.

Tất Trường Xuân hừ lạnh nói: “Không trả lời, chết! Trả lời không làm ta hài lòng, chết! ”

“Ta nói, ta nói. ” Trên mặt Lục Mi dính đầy máu đen, lại vẫn không thể che giấu được thần sắc kinh khủng, nơm nớp lo sợ nói: “Tuy rằng ta không biết vì cái gì, nhưng bằng tu vi của đại tiên, hẳn nên sớm phi thăng Tiên giới mới đúng. Nếu không thân thể huyết nhục của nhân gian, căn bản không thể thừa nhận tu vi cường hãn như đại tiên. Thông đạo đi thông Tiên giới, có tác dụng rèn luyện thân thể. Cũng chi có trong quá trình phi thăng, một lần nữa chế tạo thân thế mới, mới có thế thừa nhận tu vi càng mạnh hơn, cho nên sẽ tiếp tục trèo lên đinh núi cao tu hành. Như vậy cũng giống như u Minh liệt hỏa trên thông đạo đi thông Minh giới, đồng dạng có thể làm cho quỷ tu nhân gian rèn đúc ra thân thể mới. Đây cũng chính là lý do vì sao thường thường tu sĩ nhân gian so ra kém hơn tu sĩ Tiên giới cùng Minh giới, đương nhiên, ngoại trừ đại tiên ngài, ngoại trừ ngài. ”

Tất Trường Xuân nghe vậy như có suy nghĩ gật đầu, tự nhủ: “Thì ra là thế, ta hiểu được. Nguyên lai do thân thể của ta hạn chế ta sử dụng tu vi, điểm ấy ta sớm có phát hiện, chẳng thể trách! Đáng tiếc trước mắt còn không người có thể đi Tiên giới, ta cũng không được. ”

Lục Mi phủ phục một bên, nâng lên khuôn mặt nhầy nhụa máu me, nhìn thấy hắn yếu ớt hỏi: “Đại tiên! Bây giờ có thể thả tiểu nhân rời đi không? ”

Tất Trường Xuân đón lấy ánh mắt cầu xin của hắn, gương mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại: “Nếu ta giết ngưoi, ngươi nói Minh giới có thể phái ra thêm một người càng mạnh hơn? ”

“A! ” Lục Mi giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, thét to: “Đại tiên không nên, nếu giết ta, Hắc Trì phu nhân lập tức liền biết được, cao thủ dưới tay nàng nhiều như mây, nhất định sẽ phái ra Minh giới cao thủ tìm đến ngài phiền toái. Tiểu nhân ở Minh giới chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, đại tiên không đáng vì tiểu nhân kết thù kết oán với Hắc Trì phu nhân. Sau khi tiểu nhân trở về nhất định ở trước mặt phu nhân đem chuyện mất vòng cửa của đại môn Minh giới tiêu xóa, cam đoan sau này Minh giới sẽ không có người tiếp tục đến nhân gian tìm ngài gây phiền toái. Đại tiên ngài cần phải nghĩ lại a! ”

Trong lòng Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc chợt hiểu rõ nhìn nhau cười khổ. Lộng Trúc lắc đầu thở dài, thầm nghĩ... Tên xui xẻo ngươi nói gì không nói, lại đi nói dưới tay Hắc Trì phu nhân có cao thủ nhiều như mây, giết ngươi nàng sẽ phái Minh giới cao thủ đến tìm hắn gây phiền toái, lão điên này không giết ngươi mới là lạ. Nếu ngươi nói ngươi đi trở về sẽ tìm thêm cao thủ đến tìm lão điên gây phiền toái, bảo đảm lão điên kia sẽ lập tức thà ngươi trở về.

Quả nhiên ánh mắt Tất Trường Xuân sáng lên, nhìn chằm chằm Lục Mi hỏi: Votranhhien@gmaiỉ, com

“Người trong Minh giới đến nhân gian, có phải đều đi từ địa phương ngươi đã đi ra? ”

Lục Mi sửng sốt, không biết hắn hỏi câu này là có ý gì, nhưng vì bảo mệnh, vẫn thành thành thật thật trả lời: “Không sai, đó là thông đạo đi thông nhân gian của mình

   

Giới. ”

Tất Trường Xuân hơi hơi vuốt cằm nói: “Như thế mà nói, chỉ cần ta canh giữ ở ngay cửa động, liền có thể đợi được cao thủ Minh giới đi ra. Nếu ta không đi được Minh giới, đây cũng vẫn có thế xem là một biện pháp tốt. ”

Đôi mắt nhỏ của Lục Mi mãnh liệt trợn lên, đến lúc này nếu hắn còn chưa nghe hiểu được ý tứ trong lời nói kia, thì đã quá ngu ngốc. Miệng hắn mở ra còn chưa kịp thốt lời cầu xin tha thứ, liền thấy tay áo Tất Trường Xuân vung lên, phanh! Lục Mi “a” một tiếng hét thảm bay lên không trung. Khi hạ xuống thì vài đạo lệ mang tận ười từ ngón tay Tất Trường Xuân bắn ra, bá bá vài cái, Lục Mi biến thành vài đoạn thi thể hạ xuống...

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đạo hư ảnh bay lên ngang trời, nháy mắt đi xa, biến mất ngay phương hướng đi Yêu Quỷ Vực...

Tất Trường Xuân cứ như vậy đi rồi? Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngưoi, cảm giác hết thảy phát sinh vừa rồi hình như là đang nằm mơ. Nhưng Tụ Bào Bồn trước mắt bị hủy thành hoang tàn phế khu, rõ ràng nói cho mọi người đều là thực sự.

Xa xa, hơn mười đoạn thi thể cự xà bị bầm thây, còn có Lục Mi, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, bắt đầu xèo xèo bốc lên khói đen. Đang lúc mọi người còn nhìn chăm chú, không bao lâu đã biến thành một bãi nước đen.

Đây đều là thành quả chiến đấu của Tất Trường Xuân. Nhưng nghĩ tới thủ đoạn vô cùng kỳ diệu vừa rồi của Tất Trường Xuân, mọi người đều cảm giác có chút không rét mà run, quá mạnh mẽ!

Nhất là cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Tất Trường Xuân và Minh sứ kia, bại lộ ra một tin tức vô cùng trọng yếu, tu vi của Tất Trường Xuân đã sớm siêu việt Hóa Thần kỳ. Đồng thời mọi người cũng biết vì sao người trong Tiên giới cùng Minh giới lại mạnh mẽ hơn tu sĩ nhân gian...

Cả Tụ Bảo Bồn cơ hồ hủy diệt, dấu vết còn lại của người sáng lập ra hầu như chỉ còn tòa Thần Tài Phong còn tồn tại được một phần. Lúc này trên Thần Tài Phong, Tư Không Tuyệt cùng Cảnh Nguyên Không đang quỳ thẳng dập đầu về phương hướng Tất Trường Xuân biến mất không hề ngấng lên, cảm ơn ân nhân đã báo thù cho sư phụ bọn họ.

T

Nhừng lòi dặn dò vị ân nhân kia lưu lại cần có hai người bọn họ đi thực hiện, nếu không thực hiện, hắn có nói qua, Thiên Hạ thương hội không còn lỹ do tồn tại. Trước đây lời của hắn nói qua sẽ không ai dám hoài nghi, hiện giờ thì càng có người không dám có chút hoài nghi.

Thật lâu sau, hai người chậm rãi đứng lên, hai sư huynh đệ đón lấy gió nhẹ thổi tới đưa mắt nhìn dưới chân núi. Trước đó không lâu, sư phụ Âm Bách Khang của bọn họ thường xuyên sẽ đứng trên đinh núi nhìn xuống phía dưới, xem cơ nghiệp do chính một tay mình sáng lập...

Dưới chân núi, các lmh chủ khắp nơi đang chia ra triệu tập đệ tử trong môn phái đi vào đống hoang tàn đào móc tài vật thuộc về minh. Sau đó cùng nhau lục tục tán đi, bởi vì phòng hộ đại trận do Âm Bách Khang tự tay bày ra đã bị phá hủy hoàn toàn, nên không còn cách nào ngăn cản bất cứ ai.

Nhìn thấy mọi người lục tục rời đi, ánh mắt hai sư huynh đệ thật phức tạp đưa mắt nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net