- Chương 16: Mọi người đều thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết chuyên ngành ngày hôm nay mang đến cho Thiên Tỉ một sự bất ngờ, đó là giảng viên của cậu chính là Vương Nguyên. Vương Nguyên một thân sơ mi đen quần tây đen đứng trên bục giảng, gương mặt sau lớp kính anh tuấn lãnh đạm. Người này so với Vương Tuấn Khải giống bốn năm phần, hẳn là được thừa hưởng từ cha.
Có điều khiến cho Thiên Tỉ để ý đó là, cứ lâu lâu Vương Nguyên lại nâng mắt kính lên nhìn về phía cậu khẽ nhếch miệng cười. Thiên Tỉ thầm run trong lòng, cũng không phải người yêu anh, nhìn bằng ánh mắt triều mến như vậy làm gì!
Cuối tiết, Thiên Tỉ ôm túi chuẩn bị chạy đến phòng hội học sinh thì bị Vương Nguyên giữ lại.
"Vương... tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Thiên Tỉ mỉm cười. "Gọi tôi là Vương Nguyên được rồi, vốn muốn mời cậu ăn một bữa cơm, chính là thừa dịp cảm ơn cậu giúp tôi chọn măng cụt."
"Không cần đâu, cũng chỉ là thuận miệng nói cho anh vài câu." Thiên Tỉ gãi đầu. "Vả lại tôi cũng có hẹn rồi."
"Với Tuấn Khải?"
Thiên Tỉ gật đầu, tạm biệt Vương Nguyên rồi chạy như bay đến phòng hội học sinh. Vương Nguyên đứng đó, hai tay nắm thành nấm đấm, đôi mắt sau lớp kính mỏng lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Thiên Tỉ mở cửa phòng hội học sinh, lập tức bị tiếng guitar làm cho mê mẩn. Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế ôm đàn trong lòng, khẩy lên một giai điệu thật nhẹ nhàng ấm áp.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ sau đó cất giọng ca. Thiên Tỉ nghe nhưng không hiểu hắn đang hát gì, đây là nhạc tiếng nước khác. Tuy nhiên giọng ca của Vương Tuấn Khải lại ấm áp điềm tĩnh, giai điệu bài hát nhẹ nhàng tình cảm. Bất tri bất giác khiến Thiên Tỉ ngây ngẩn lắng nghe.
"Sao vậy?" Vương Tuấn Khải hát xong đặt đàn sang một bên. "Đứng hình luôn rồi?"
Hắn đi đến chỗ Thiên Tỉ, cúi người hôn môi cậu. Từ ngày Thiên Tỉ nói sẽ chịu trách nhiệm đến bây giờ, Vương Tuấn Khải đều sẽ mỗi ngày hôn cậu một chút, ôm cậu một chút.
Thiên Tỉ choàng tỉnh vội đẩy hắn ra. "Không có gì, chỉ là, bài này nghe tuy không hiểu, nhưng rất hay."
"Vậy sau này mỗi ngày đều hát cho cậu nghe bài này." Vương Tuấn Khải cười đến chói mù con mắt.
Phúc lợi đột nhiên ập đến, Thiên Tỉ có chút hoảng sợ.
"Giai điệu ấm ấp dễ thương như vậy, nên đem hát cho người anh thích."
Vương Tuấn Khải mở hộp cơm để lên bàn. "Hiện tại là cậu."
Thiên Tỉ đưa tay nhận hộp cơm, nhất thời nghẹn họng không nói gì. Cốt truyện lệch hướng như vậy, Vương Tuấn Khải cũng không quen biết Hoa Bạch Hân, giải quyết như thế nào bây giờ.
Hai người im lặng ăn cơm, ăn sắp xong cửa phòng đột nhiên mở, Hàn Ninh Kỳ bước vào trong, phía sau còn mang theo hai người. Nhìn kỹ lại chính là thư ký hội học sinh và ... Hoa Bạch Hân.
Ngắm nhìn cực phẩm học muội đang đứng trước mặt, Thiên Tỉ xém chút nữa thất thố nhào lên người Hàn Ninh Kỳ ôm vài cái.
Hàn Ninh Kỳ, tỷ đúng là cứu tinh, là ánh sáng chân lý chói mù con mắt của lòng đệ.
Nhận thấy Thiên Tỉ nhìn chăm chú Hoa Bạch Hân, Vương Tuấn Khải có chút khó chịu. Vì vậy hắn đứng lên trước đưa cái lưng đập vào mặt Thiên Tỉ, thuận lợi che chắn tầm nhìn của cậu. Lại dùng ánh mắt đối đầu với Hoa Bạch Hân.
Thiên Tỉ nhoài người ra quan sát, cảm thấy có gì đó sai sai.
Nam chính đại thần anh hiện tại là đang dùng ánh mắt gì nhìn nữ chính vậy? Anh đáng lẽ phải ngây ngốc si tâm nhìn nàng, chứ không phải dùng ánh mắt đối địch với nàng có được không! Có ý thức của nam chính một chút đi!
Hàn Ninh Kỳ cũng thấy hình như không thích hợp, Vương hồ ly này không phải bình thường sẽ chìa cái mặt vạn người mê ra sao, tại sao hiện tại cái mặt này như ăn phải giấm vậy?

Vì vậy cô bước lên trước một bước, nhìn thẳng Vương Tuấn Khải, lạnh nhạt nói.
"Từ giờ thư ký sẽ đảm đương vai trò thủ quỹ, đây là Hoa Bạch Hân, thư ký mới của hội học sinh chúng ta."
Vương Tuấn Khải chợt tỉnh, gật đầu vài cái với Hàn Ninh Kỳ rồi quay về chỗ ngồi. Hắn cảm thấy rất lạ, bình thường cho dù có không thích ai đi chăng nữa, hắn cũng sẽ tỏ thái độ ôn hoà với họ, tuy đằng sau sẽ gây khó dễ chút đỉnh cho họ. Nhưng hiện tại chỉ vì Thiên Tỉ nhìn học muội kia hơi lâu mà hắn cảm thấy khó chịu, vẻ khó chịu lại trực tiếp bày ra ngoài.
Tỉ mỉ xem xét lại, vị học muội kia quả thật có gương mặt rất thu hút ánh nhìn, Thiên Tỉ ngây ngốc nhìn nàng cũng không có gì là sai. So với Vương Tuấn Khải trước kia hắn chắc chắn sẽ cảm thán vẻ đẹp này một chút. Nhưng hiện tại nhìn lại, không hiểu sao lại thấy vẫn chưa có cửa so với tiểu Thiên nhà hắn.
Aiz, cái gì mà tình nhân trong mắt hoá tây thi, người trong lòng đứng trước mặt, xung quanh hoá cỏ rác, chính là cái này.
Hoa Bạch Hân khẽ quan sát biểu tình của mấy người trong phòng, nhẹ nhàng cúi đầu nói.
"Chào mọi người, em là Hoa Bạch Hân năm nhất khoa mỹ thuật. Từ nay về sau sẽ cùng các tiền bối ở hội học sinh, mong các tiền bối giúp đỡ."
Hàn Ninh Kỳ vỗ nhẹ lên tóc nàng. "Không cần câu nệ, lại kia theo thư ký cũ bàn giao và hướng dẫn công việc."
Thiên Tỉ gãi đầu. "Vậy... công việc của tôi ở hội học sinh..."
"Không có việc gì thì đi theo Hoa Bạch Hân giúp đỡ nàng." Hàn Ninh Kỳ vừa quét mắt qua Thiên Tỉ, cậu đã cảm thấy một trận bão nhẹ thổi đến, toàn thân rét run.
Toàn trường Phúc Thiên có hơn 50 câu lạc bộ do sinh viên tự sáng lập. Ngoài những câu lạc bộ lớn và lâu đời như clb bóng rổ, bơi lội, nấu ăn, ... thì những clb nhỏ lẻ khác có rất nhiều vấn đề cần đến hội học sinh. Hội học sinh có một email riêng để tiếp nhận và giải quyết những vấn đề này.
Công việc của thư ký là mỗi tuần sẽ soát mail và tự giải quyết những vấn đề đó, việc gì quá lớn mới phải nhờ đến hội trưởng cùng hội phó. Tuy nhiên hội trưởng việc gì cũng giao cho hội phó, cho nên chung quy mọi việc vẫn do hội phó chủ trì.
Hoa Bạch Hân vừa nghe cựu thư ký giải thích vừa gật đầu, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên hướng Hàn Ninh Kỳ hỏi.
"Kỳ Kỳ, cô có tham gia clb nào không?"
Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ cùng thư ký đá mắt sang Hàn Ninh Kỳ, trong lòng thầm thắp ba nén nhang cho Hoa Bạch Hân.
Thân thiết cỡ nào mới dám gọi Hàn sát thủ là Kỳ Kỳ, cô gái, cô còn muốn sống không?
Không ngờ Hàn Ninh Kỳ rất tự nhiên đem ly nước đến cho Hoa Bạch Hân, nói. "Clb rất vô vị, không tham gia."
Hoa Bạch Hân nhận ly nước, cảm ơn một tiếng rồi uống.
Không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng. Thiên Tỉ tâm can gào thét, không xong rồi, Hàn Ninh Kỳ nhất định là có bỏ thuốc độc trong ly nước, giết người diệt khẩu là có thật !!!
Dường như hai người còn lại trong phòng cũng có suy nghĩ giống Thiên Tỉ. Nhưng là, đợi một lúc sau cũng không thấy Hoa Bạch Hân mắt trắng dã miệng sùi bọt mép. Lại đưa mắt sang Hàn Ninh Kỳ.
Là do độc này thời gian phát tán cực kỳ chậm, hay là do người đây không phải Hàn sát thủ a?
Nhận thấy ánh mắt quái gở của bọn mọi rợ trong phòng, Hàn Ninh Kỳ lạnh lùng cất giọng. "Bộ rảnh sao, rảnh thì đi xuống âm phủ chơi chút đi."
Mọi người liền lắc đầu, không rảnh, không soi nữa.
Cựu thư ký ôm suy tư trong lòng không dám nói ra, đầu năm nay thay đổi tính cách đang là xu hướng sao, hết Dịch thiếu gia từ một đại thiếu gia ăn chơi sa đoạ thành một nam sinh viên ưu nhã, đến Vương hội trưởng ôn nhu nhã nhặn chìa ra bộ mặt chán ghét người khác, cuối cùng là Hàn hội phó lạnh lùng tỏ thái độ ân cần với người lạ, còn cho người nọ gọi Kỳ Kỳ.
Loạn rồi, loạn hết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net