5. Nhà mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian ban đêm trong game trôi nhanh gấp ba lần thời gian thực, vì vậy khi Trần Thiệu Khanh mở mắt ra, đồng hồ trên thanh trạng thái đã chỉ đúng sáu giờ sáng. Đầu óc của cậu lúc này vẫn còn khá lơ mơ, Thiệu Khanh nhìn chằm chằm lên trần nhà, kí ức bỗng chốc đổ ập vào đầu cậu hệt như dòng thác lũ. Phải mất năm phút đồng hồ thì cậu mới nhớ ra mình đang sống trong một thế giới trò chơi.

Ngủ một giấc dậy, thể lực cũng trở lại mức 1000, trạng thái tinh thần vô cùng sảng khoái. Thiệu Khanh duỗi người, ngồi dậy, sau đó cậu phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rất lạ lẫm.

"Đây là đâu?"

Cậu đánh giá một lượt các vật dụng bài trí xung quanh, từ sàn phòng, trần phòng, cho đến tủ, bàn, ghế, giường, thảm, cửa sổ,... đều cho thấy rằng căn phòng này đã được xây dựng rất kỳ công. Lấy gỗ và cây cối làm chủ đạo, cả căn phòng như tràn ngập bầu không khí trong lành của thiên nhiên.

Thiệu Khanh nhìn sang tán cây hoa anh đào đang lao xao giữa nền trời trong xanh ngoài cửa sổ, khung cảnh bình yên mà đẹp đẽ đến mức khiến cậu ngây ngẩn không thôi. Trái tim Thiệu Khanh khẽ xốn xao, cậu thật sự rất thích khung cảnh trong căn phòng này.

"Không biết có thể nhờ Lance xây một căn tương tự cho mình được không nhỉ?"

Trần Thiệu Khanh không biết lý do vì sao mình lại thức dậy ở nơi này, thế nhưng trực giác mách bảo rằng ngoài cửa sẽ có đáp án cho câu hỏi của cậu, vì vậy cậu lập tức vén chăn bước xuống giường. Khoảnh khắc cánh cửa duy nhất trong căn phòng được mở ra, một chiếc ban công bằng gỗ đã đập vào mắt cậu.

Thiệu Khanh bước ra ngoài ban công, xoay người nhìn lại toàn bộ vẻ ngoài của "căn phòng" nọ. Lúc này cậu mới phát hiện ra, căn phòng mà cậu vừa mới ở được xây dựng hẳn trên một thân cây anh đào khổng lồ. Cánh hoa rơi lả tả trong không trung, tô điểm cho khung cảnh thêm phần thơ mộng. Trần Thiệu Khanh vô cùng sửng sốt.

Ngay khi cậu đang ngơ ngẩn, một giọng nói quen thuộc ở dưới sân bất chợt vang lên:

"Chào buổi sáng, [Thiệu Khanh]."

Trần Thiệu Khanh vội vàng cúi đầu nhìn xuống người đang đứng vẫy tay với cậu ở dưới mặt đất. Là anh thợ mộc Lance.

Thiệu Khanh nhanh chân chạy xuống cầu thang hình xoắn ốc, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt người nọ.

"Chào anh Lance." - cậu đáp.

Đứng trên mặt đất, nhìn chín ô ruộng và cái ao cá ở bên tay trái, lúc này cậu mới chợt nhận ra sự quen thuộc của nơi đây. Thiệu Khanh khựng vài giây, sau đó quay phắt lại nhìn về phía căn nhà trên cây một lần nữa.

Đây là mảnh đất trống khu nhà mình mà! Vậy căn nhà này...

Không đợi cậu kịp suy nghĩ, Lance bỗng lên tiếng, giải đáp luôn thắc mắc trong lòng Thiệu Khanh.

"Tối qua anh vừa xây nhà cho cậu xong thì bác Jones bảo cậu ngủ quên ngoài sân, gọi mãi không tỉnh. Mà đêm tối trong rừng lại không an toàn, thế là anh cõng cậu vào phòng ngủ luôn."

Thiệu Khanh quay đầu lại, đối diện với nụ cười trắng sáng của Lance, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

"Anh nói... đây là nhà của em thật ư?"

"Tất nhiên rồi, vẫn còn một căn ở trong hốc cây cơ, muốn vào trong thăm quan không?"

Thiệu Khanh hào hứng gật đầu, sau đó đi theo Lance, đến gần với thân cây hoa anh đào khổng lồ. Lúc này cậu mới nhận ra, trên gốc cây còn có một cánh cửa gỗ cao hai mét, rộng gần một mét.

Lance chỉ vào tấm biển trước cánh cửa, nói: "Mỗi một ngôi nhà đều cần một cái tên để đánh dấu chủ sở hữu, [Thiệu Khanh], trước hết cậu hãy đặt tên cho nhà của mình đi."

Trần Thiệu Khanh ngước mặt lên nhìn Lance theo phản xạ, sau đó lại dời tầm mắt sang tấm biển gỗ treo trước cửa.

Lại là đặt tên à...

Thiệu Khanh chạm tay vào tấm biển, một bàn phím ảo lập tức hiện ra trước mắt cậu. Trần Thiệu Khanh suy nghĩ chừng mười giây và rồi nhanh chóng gõ chữ.

Sau khi nhấn enter, bốn chữ [Nhà của Thiệu Khanh] đã lập tức xuất hiện ngay trên tấm biển.

Ngắn gọn dễ hiểu, rất hợp với phong cách của cậu.

Lance nhìn tấm biển được điền chữ ngay ngắn, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó đẩy cửa đi vào trong.

Khác với vẻ bề ngoài đơn sơ, không gian bên trong gốc cây thật sự rất rộng rãi. Vừa bước vào cửa là thấy ngay phòng khách nằm ở góc phải căn nhà, nối liền với phòng khách là nhà bếp và bàn ăn, ở trên bồn rửa chén còn có một chiếc cửa sổ dạng vòm, còn bên góc trái là khu vực nhà vệ sinh. Lance dẫn Thiệu Khanh đi khắp nơi trong nhà, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua cho cậu:

"Đây là nội thất cơ bản theo bản vẽ của anh, nếu sau này cậu muốn thay đổi chỗ nào thì cứ đến xưởng gỗ tìm anh, anh sẽ sửa lại giúp cậu."

Thiệu Khanh nhìn một lượt bài trí xung quanh căn nhà một lần nữa, giống với căn phòng ngủ, màu chủ đạo của nhà dưới này cũng là màu xanh lá và màu nâu của gỗ. Tất cả đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.

Trần Thiệu Khanh nở nụ cười thật tươi, nhìn Lance với đôi mắt sáng lấp lánh: "Em rất thích căn nhà này, cảm ơn anh nhiều lắm."

Lance nghe vậy cũng mỉm cười, đáp: "Không có chi, lúc cậu tặng anh khúc gỗ quý, anh cũng biết ơn lắm. À phải rồi, anh có lắp đặt thang ma thuật để đi lên phòng ngủ trên tầng đó, lại đây anh chỉ cho."

"Thang ma thuật?" - Trần Thiệu Khanh sửng sốt khi nghe thấy hai chữ ma thuật.

Chắc chỉ là tên gọi thôi nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, cậu đã tự trấn an mình.

"Đúng vậy, đây là một thiết kế mới mà anh học được ở trên thị trấn đó." - Lance hồ hởi đáp, đồng thời sải bước đi đến khu vực ở chính giữa căn nhà. Anh ta gõ ba cái vào không trung, một chiếc bảng giống hệt với bảng hệ thống game của cậu bỗng hiện ra, cùng lúc đó, viên gạch hình vuông với chiều dài cạnh khoảng 80cm dưới chân cả hai cũng phát sáng.

"Khảm đá ma thuật tím vào sàn nhà, khi sử dụng thì chỉ cần gõ ba cái vào không trung, khu vực thang máy sẽ phát sáng, lúc đó thì cậu cứ việc bước vào ô gạch này, sau đó nhấn vào cái nút có mũi tên đi lên là được." - Lance vừa giải thích vừa thực hiện thao tác bấm nút, ngay sau đó, trần nhà bất chợt mở ra, viên gạch hình vuông ở dưới chân cũng rung chuyển, nhanh chóng đưa cả hai bay lên trên.

Trước mặt hai người lúc này chính là gian phòng ngủ đầy quen thuộc.

Trần Thiệu Khanh sững sờ. Cậu nhìn xuống sàn nhà, sau đó lại nhìn sang Lance đang đứng bên cạnh. Một vạn câu hỏi vì sao đang chạy như điên trong đầu cậu.

Gì vậy? Ma thuật thật đấy à?

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Thiệu Khanh, Lance cũng không lấy làm lạ. Anh ta cười lớn, vỗ vai cậu:

"Ha ha ha, ngạc nhiên lắm đúng không? Lần đầu thấy thứ này anh cũng phản ứng giống y chang cậu vậy, nhưng tiếp xúc nhiều thì sẽ quen dần thôi."

Nhưng tâm trí Trần Thiệu Khanh vẫn lơ lửng suốt trên mây. Cậu không đáp lại lời của Lance mà quay sang khều hệ thống bằng suy nghĩ.

Gamma, Gamma! Có đó không?

[Có chuyện gì vậy ạ?] - Hệ thống Gamma nhanh chóng phản hồi.

Thế giới này có ma thuật à? Tui tưởng đây chỉ là game nông trại bình thường thôi chứ?

[Đúng vậy, thưa người chơi thân mến. Đây là cơ chế đặc biệt của phiên bản thử nghiệm 2.9, mở khóa thêm yếu tố ma thuật và chuẩn bị một số cập nhật mới để ra mắt phiên bản 3.0 sắp tới chỉ có ở server này đấy. Người chơi vui lòng theo dõi fanpage chính thức của trò chơi trên diễn đàn ZetaWorld để biết thêm chi tiết về phiên bản mới nhé.] - Hệ thống trả lời, kèm theo đó là một mã QR cùng chú thích (kích hoạt mã trên thiết bị trí năng cá nhân để truy cập vào fanpage).

Ồ...

Trần Thiệu Khanh bình tĩnh đọc kỹ từng chữ trên bảng hệ thống, rồi thầm suy đoán: Thiết bị trí năng cá nhân nghe có vẻ như là điện thoại di động ở hành tinh Zeta, cậu không phải công dân của nơi này, tất nhiên sẽ không thể truy cập vào fanpage trên diễn đàn kia được. Để không bị lộ chuyện mình là người lạc loài, xem ra cậu chỉ có thể chờ lên cấp 20 gặp người chơi khác rồi hỏi thăm hoặc chờ đọc thông báo cập nhật trực tiếp trên game mà thôi.

Nghĩ vậy, Trần Thiệu Khanh cũng không quá xoắn xuýt về vấn đề ma thuật ở thế giới này nữa.

Cậu quay lại với cuộc trò chuyện với Lance, tiếp tục nghe anh ta hướng dẫn:

"Lúc đi xuống cũng tương tự như khi đi lên, cậu làm thử đi cho quen." - Lance kéo Thiệu Khanh về lại với khu vực ô thang máy. Nhìn cậu học theo mình gõ ba cái vào không trung rồi nhấn vào mũi tên đi xuống, thang máy nhanh chóng đưa hai người về lại với phòng khách. Lance gật đầu hài lòng.

"Tốt lắm, cậu tiếp thu nhanh hơn anh nghĩ đấy!"

"Cảm ơn anh, cũng nhờ anh hướng dẫn kỹ." - Thiệu Khanh lịch sự đáp lại.

Lance mỉm cười rồi đi thẳng ra cửa, trước khi đi, anh ta lại nói:

"À đúng rồi, bác Jones có việc bận trên thị trấn nên nhờ anh hướng dẫn nốt việc trong trang trại cho cậu. Mau ra đây đi."

Nghe Lance nhắc đến trang trại, Trần Thiệu Khanh mới sực nhớ đến nhiệm vụ câu cá còn dang dở của mình, thế là cậu lại lon ton bám theo Lance ra ngoài sân.

"Bác Jones bảo là dường như cậu gặp khó khăn trong việc câu cá, vì vậy tạm thời cậu cứ học cách thu hoạch cây trồng và hoàn thành đơn hàng thị trấn trước đi, còn cá thì có thể từ từ câu sau cũng không sao."

Thiệu Khanh như thể thấy được sự bất lực của bác trưởng làng thông qua câu nói của Lance. Cậu gãi chóp mũi, ngượng ngùng đi theo Lance đến mảnh ruộng của mình.

"Thu hoạch cây trồng cũng khá đơn giản, một lần trồng sẽ nhận về số sản lượng gấp đôi, nhớ chừa lại một ít để trồng tiếp nhé. Sau khi thu hoạch xong thì đi đến cái máy nhận đơn này, đơn hàng nào đã đạt điều kiện thì sẽ có dấu tích xanh lá, nhấn vào nút gửi, thì hàng sẽ tự động dịch chuyển đến chỗ của khách."

Trần Thiệu Khanh bấm vào biểu tượng cây liềm gần đó, thành thạo gặt từng thân lúa một. Lúa chín rụng xuống, rơi vào túi đồ của cậu, tổng cộng mười tám cây lúa. Sau khi trồng lại chín cây vào ruộng, Thiệu Khanh đi đến chiếc máy nhận đơn ở bên phải nhà mình, bấm gửi hàng theo hướng dẫn của Lance. Tờ đơn đặt hàng lóe sáng một cái, sau đó biến mất cùng với bốn cây lúa trong túi đồ, đồng thời năm mươi đồng vàng cũng được cộng thêm vào tài khoản của cậu.

Đơn hàng đầu tiên vô cùng suôn sẻ.

"Đấy, dễ mà đúng chứ?" - Lance lên tiếng - "Trước mắt thì chỉ có nhiêu đó công việc thôi, ráng làm vài hôm, có gì không biết thì tìm anh nhé."

"Vâng, cảm ơn anh." - Thiệu Khanh lễ phép đáp lại.

"Thế cậu làm tiếp đi nha, anh cũng phải về làm việc đây."

"Chào anh ạ."

Vẫy tay chào tạm biệt Lance, sau khi bóng lưng của anh ta khuất sau rừng cây, Thiệu Khanh cũng xoay người đi vào nhà rửa mặt, sau đó xách xẻng ra bờ suối.

[Bạn định làm gì thế?] - Hệ thống Gamma nhìn cậu người chơi tóc hồng cắm xẻng xuống đất, không nhịn được tò mò bèn hỏi.

"Đào giun á." - Thiệu Khanh cũng nhiệt tình đáp lại. Dù sao thì trò chuyện với hệ thống cũng đỡ chán hơn là im ỉm chơi một mình. "Tui nghĩ kỹ rồi, chắc chắn là do vấn đề phong thủy. Hôm nay tui sẽ đổi địa điểm câu, nhất định sẽ câu được thật nhiều cá!"

[Bạn... chắc chứ?]

"Chắc chắn! Cậu cứ chờ đó đi."

Nói rồi cậu chạy thẳng ra bờ suối, quăng dây câu xuống mặt nước. Trong lúc chờ đợi cá cắn câu, Thiệu Khanh lơ đãng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh một chút, bất chợt, cậu phát hiện ra một bóng người nằm ở bờ bên kia con suối.

"Hình như bên đó có người?" - Cậu nheo mắt nhìn kỹ hơn, từ vóc dáng và kích thước bàn tay có thể thấy được, có vẻ như đối phương là một đứa trẻ.

Người nọ nằm im lìm không hề nhúc nhích, nước suối bắn vào người cũng không tỉnh, cứ như đã đi rồi vậy.

Tuy không biết đó là người chơi hay NPC nhưng Trần Thiệu Khanh vẫn rất lo lắng. Thế là cậu mặc kệ động tĩnh dưới nước, quăng luôn cần câu vào túi, sau đó vội vã chạy qua cầu đá.

"Này, nhóc! Tỉnh dậy đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net