Chap 110: Thời buổi rối loạn [H+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook cả đêm không về nhà, SinB tự đón xe đến công ty. Cô mặt không đổi sắc xử lý hết công việc buổi sáng, JungKook cuối cùng cũng xuất hiện. Đồng thời cô cũng nghe được tin tức nhỏ, làm cô càng thêm không đổi sắc mặt. Mặt không biểu hiện gì là vì chuyện tối qua, cô tâm tình buồn bực, sau là vì tin tức kia, làm cô giật mình kích động cuối cùng mặt mũi nhăn nhó, làm cho cơ mặt căng cứng, không chút biểu hiện. 

Nhà dột còn gặp mưa dầm, thuyền chậm còn đi ngược gió, tai ương vô vàn!  Ngày hôm qua nhân vật cấp cao nào đó của công ty đi tham gia đại hội thể thao của con mình, lúc dùng camera thu hình, một vài người ngoài ý muốn lọt vào màn hình. Mà người đó phát hiện trợ lý tổng giám đốc công ty mình và tổng giám đốc FHB cùng tham gia, bên cạnh còn có cô bé đáng yêu, tổ hợp đó làm người ta suy nghĩ miên man. Thế là, phát hiện đáng kinh ngạc này được một vài nhóm cấp cao lén truyền tai nhau. 

Thì ra, đặc quyền nhiều chuyện không chỉ dành cho phụ nữ, mà đàn ông cũng có phần tử nhiều chuyện điên cuồng... 

"Cùng ăn cơm nhé?" JungKook đi đến gõ gõ bàn SinB. 

SinB nhìn xung quanh, thấy thư kí Hứa đi khỏi, thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu.

"Em lo cái gì vậy?" JungKook nhướng mày nhìn SinB. 

"Không có gì." SinB nhìn anh dáng vẻ nhàn nhã ung dung, đột nhiên sinh lòng phẫn nộ, tức giận nói. 

"Anh không tin." JungKook dựa mép bàn SinB, không chớp mắt nhìn cô. 

SinB nghe JungKook nói thế, tâm tình phẫn nộ đột nhiên thay đổi, vì giọng điệu anh thật giống trẻ con, làm cô muốn bật cười. Nhưng cô cố nén, phụng phịu nói: "Không tin thì thôi." 

Cô còn để bụng chuyện điện thoại tối qua, anh không về cũng không gọi điện báo cô biết một tiếng, làm cô ngây ngốc chờ, cảm giác này không tốt, thật không tốt. 

JungKook nghe lời cô, phút chốc giật mình, anh sao có cảm giác con bé này đang phản nghịch. "Đi thôi, ăn cơm." Anh đi trước ra cửa. 

SinB ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, cảm thấy bi ai. Trên con đường tình cảm này, có phải sau này anh cũng giống như bây giờ dứt khoát xoay đi, không quan tâm cô có theo kịp hay không, có đuổi kịp bước chân anh hay không? 

"Còn không đi?" Đi tới cửa JungKook chợt dừng lại, xoay người nói với SinB đang sững sờ. 

"À à." SinB vội vàng cầm xắc tay, theo JungKook xuống lầu. 

Giờ phút này, anh sẵn lòng dừng lại, xoay người tìm kiếm cô, kêu cô nhanh lên, như vậy trên con đường tình yêu, anh có vứt bỏ cô không? 

Hai người ngồi trong phòng ăn chờ thức ăn mang lên, JungKook hỏi SinB: "Hôm qua em đi chơi với ai?"

"Hẹn bạn." SinB nghe hỏi một đàng, trả lời một nẻo. Chẳng lẽ tin nhỏ đó đã lọt đến tai JungKook, nhưng không phải anh vừa mới về sao, sao nhanh vậy đã nghe được?! "Anh hôm qua họp mặt gia đình thế nào rồi?" 

Anh với chú Hai anh lâu không gặp, chắc là có nhiều chuyện để nói, đặc biệt là với thím Hai. SinB thầm thì trong lòng. 

"Có việc bàn với chú Hai, nên anh ngủ lại luôn. Lúc đó cũng muộn, sợ làm em thức, nên không gọi cho em." JungKook cầm ly nước uống một miếng. Anh không phải là người chuyện gì cũng giải thích, nói rõ ràng mọi chuyện thế này đã là cực hạn của anh.

"À." SinB rất muốn hỏi cú điện thoại đó, chẳng lẽ anh không biết cô gọi cho anh? 

Bữa cơm trưa rơi vào không khí trầm buồn, hai người đều có tâm sự. 

Buổi tối, JungKook xoay người trên giường, đưa tay kéo cô qua, cúi người hôn cô. Lúc nụ hôn trở nên nồng nàn say đắm, lửa sắp cháy lan, SinB kịp lúc ghìm cương bên bờ vực, ngừng lại, cô đẩy anh ra, xoay lưng, nói: "Tối nay không được, em mệt." Chủ yếu chính làm cô không có tâm trạng. 

Lúc ở công ty, cô rất ghét ánh mắt dò xét của mấy người kia, ở nhà cô ghét bản thân cứ đoán già đoán non lòng dạ không yên. 

JungKook nghe vậy, không nói gì, nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, "Ừ, ngủ đi." 

Liên tiếp mấy ngày, SinB đều trong lúc nguy cấp chộp thời cơ cự tuyệt JungKook, JungKook muốn mà không được bực dọc cào cào tóc, trên mặt nhẫn nhịn, bất lực nói: "Em muốn anh chết ngạt hả?" 

"Vậy anh tự giải quyết đi?" SinB yếu ớt nói. 

Khoé miệng JungKook giật giật, bước xuống vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau truyền ra tiếng nước ào ào. SinB nằm trên giường, thở ra, lè lưỡi. 

Anh lấy nước dập lửa, quá đáng thương, làm vậy không hư hại gì chứ? Nhưng cô không có tâm trạng, chẳng lẽ đây là thời kì lãnh cảm sao? 

Cứ như vậy, sau một tuần người đòi hỏi người không chịu, SinB trước lúc đi ngủ đưa cho SinB một gói đồ to. 

"Là gì vậy?" SinB vừa hỏi vừa mở, thấy bên trong là nguyên bộ váy dài hở vai màu trắng, còn có một áo choàng cùng màu, rất đẹp. 

"Tối mai có party, chúng ta phải tham dự." JungKook ngồi trên giường nói. 

Chúng ta?!

"Là công việc hả?" SinB hỏi.

"Cá nhân." JungKook đáp. 

"Có chuyện gì à, em không đi có sao không?" SinB dò hỏi. 

Nhân vật nổi tiếng tụ họp, chắc chắn là đèn đóm chói mắt, âm nhạc tao nhã, thức ăn ngon, rượu vang làm bạn, giai nhân đi cùng, tiệc tùng xa hoa, đàn ca múa hát. Cô có thể quen sao, cô cảm thấy, thế giới đó, không hợp với cô. 

"Anh phải dẫn bạn gái, mà em là bạn gái anh." JungKook nắm cổ tay SinB kéo cô vào lòng. Hương thơm nữ tính ngọt ngào quanh quẩn mũi anh, làm thần trí người ta nhộn nhạo. 

Bạn gái, những chữ ngọt ngào. 

"Không quen ai, em chán lắm." SinB dựa vào ngực anh, tránh né. 

"Giới thiệu cho em làm quen, sau này sẽ quen." JungKook thấy SinB còn muốn nói gì đó, lập tức cúi xuống, dùng môi ngăn lại. Đôi môi đỏ mọng ướt át, làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Anh thừa dịp cô kêu lên, đầu lưỡi chui vào miệng cô, chơi đùa cùng lưỡi cô. Lưỡi anh đảo mọi nơi trong miệng cô, cuốn hết toàn bộ hương thơm. 

Lâu rồi người nào đó chưa được ăn, không thoả mãn với chỉ lướt qua thế này rồi ngừng, anh như dã thú đói khát, gấp gáp thưởng thức con mồi trước mắt. Bàn tay vén vạt áo cô, lao vào trong. Đi theo đường cong, sờ khắp trên dưới, da thịt mềm mịn làm anh quyến luyến quên cả lối về. 

Môi anh rời môi cô, hôn lên cằm, lên vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai, thân nhiệt cô nháy mắt tăng vù vù, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi thở rối loạn. 

Cô vừa mới tắm xong, nên không mặc áo ngực, vì vậy tay anh rất thuận lợi phủ lên ngực cô, lúc này cô bỗng bừng tỉnh, cô vừa định theo quán tính khước từ, JungKook đã hung hăng nhéo nhéo nụ hoa, giọng nói khàn khàn: "Không được từ chối nữa, anh không muốn bị cảm lạnh!"

"Cảm lạnh?" SinB khó hiểu phun ra hai chữ. 

"Ngoan, trời lạnh tắm nước lạnh khổ lắm." JungKok đã mở nút thắt áo ngủ, há miệng ngậm nụ hoa cô. 

"Ugh... Ưm..." SinB hoảng sợ, cắn môi ngăn tiếng la hoảng. 

Anh mải miết trước ngực cô, tận tình phát tiết khó chịu tích luỹ mấy ngày nay. 

SinB bị tiếng anh liếm mút nho nhỏ làm đỏ mặt, cô nhìn người đàn ông cô yêu, chợt nơi mềm mại nhất trong tim thấy xúc động, cô không chống cự, vòng hai tay qua ôm đầu anh, làm hai người càng thêm gần nhau. 

JungKook cảm nhận được động tác của cô, miệng mỉm cười, càng ra sức làm việc, bàn tay không kiêng nể kéo lưng quần cô xuống, chen vào, chạm đến nơi bí ẩn tuyệt vời. 

"Ưm..." Hai tay SinB đan trong tóc anh, buông thả bản thân, xuôi theo phản ứng của cơ thể, cùng anh trầm luân trong biển tình... 

Tối hôm sau SinB dù không muốn cũng phải theo JungKook tham gia party, vì JungKook nói, nếu cô không ngoan, sẽ trừng phạt cô trên giường thật nặng. Tối hôm qua tấn công hùng dũng của người nào đó làm cô ăn không tiêu, nên cô sợ. 

Party này là sinh nhật của nhà giàu, tổ chức trong biệt thự, mở tiệc chiêu đãi người quen. 

SinB mặc lễ phục cắt may khéo léo, nắm tay JungKook xuống xe. Tà váy thật dài buông xuống trên nền đất, trải ra như đoá hoa nở rộ. Mái tóc đen vấn lên, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trơn bóng. Đôi bàn tay mềm cầm chặt chiếc ví, đi theo sát JungKook, mặt hơi đỏ, có hơi khẩn trương. 

Lúc cô vào trong, thấy một vài ngôi sao của giới giải trí, không chỉ có người mới, còn có vài người cô thích, cô kinh ngạc kéo kéo tay JungKook, cúi đầu nói: "Còn có cả diễn viên nổi tiếng." 

Lần đầu tiên đứng cùng chỗ với người nổi tiếng, cô cảm thấy thật lạ lẫm. 

"Đây là hoạt động giao tiếp bình thường, rất phổ biến, quen là được thôi." JungKook kề sát tai cô. 

"À." Cô ngạc nhiên, chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy, cuộc sống xã hội thượng lưu, cô đã xem trong TV, con nhà giàu với diễn viên nổi tiếng gì gì đó, quy tắc ngầm gì gì đó, câu được đại gia, gả cho nhà giàu v.v... muôn màu muôn vẻ luẩn quẩn nhìn mãi cũng quen. 

JungKook dẫn SinB đi vào, đụng phải rất nhiều người JungKook quen biết, JungKook đừng lại chào hỏi người ta thì SinB im lặng đứng một bên, bình tĩnh mỉm cười. 

Đến chỗ này đều là người đúng mực, đa số trường hợp, đều là nhẹ nhàng nhìn SinB, gật đầu mỉm cười, không dò xét gì nhiều, điều này SinB an tâm rất nhiều, không còn câu nệ nữa. 

Hai người đi đến bàn để thức ăn, JungKook cầm hai ly nước, đưa một ly cho SinB, cô cầm nó, nhấp một miếng, đầu lưỡi thấm chất lỏng, có hơi tươi mát, còn mang hương vị cam đậm đà. 

"Đây là nước trái cây?" SinB hỏi JungKook. 

"Ừ, con nít uống nước trái cây vẫn hay hơn." SinB làm như thật nói. 

Anh mới là con nít, nhà anh đều là con nít. SinB bất mãn trề môi, để ly nước trái cây xuống, cố tình lấy ly cocktail xinh đẹp. Màu sắc rượu rực rỡ đẹp thật nha, làm người ta ngon miệng. 

JungKook cản cô, cầm ly rượu của anh đưa lên miệng cô, nói: "Cho em uống một chút, không được uống nhiều, uống rượu không tốt." 

"Hứ." SinB liền cầm tay anh kê ly uống,

"Không phải anh uống rồi hả, định làm em nếm phải nước bọt của anh chứ gì?" 

"Không phải nếm rồi sao." JungKook bước đến kê sát tai cô nói mập mờ. 

SinB nghe vậy, hai gò má đỏ bừng, trừng mắt hờn dỗi, JungKook nhìn cô thẹn thùng như thế, không khỏi nở nụ cười. 

Đang lúc hai người cười đùa, một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ sau vang đến: "JungKook." 

SinB nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy đó là Sungwoon đang cười yếu ớt đi về phía họ, tay ông còn dẫn Mina mặc lễ phục lụa trễ ngực và áo choàng lông chồn tuyết, hiện rõ khí chất vô cùng cao quý. 

Cô vốn đang tươi cười, nhất thời ngẩn người, dường như theo bản năng, nụ cười trên mặt tắt hẳn, luống cuống quay đầu nhìn JungKook bên cạnh. 

Chỉ thấy JungKook nhếch miệng thoáng nét cười, cung kính chào hai người: "Chú Hai, thím Hai." 

Nói xong anh dời mắt thật nhanh, cúi đầu nhìn SinB đang căng thẳng, nhẹ nhàng nắm trọn bàn tay mềm mại mảnh khảnh của cô trong tay. 

SinB không tự chủ nắm chặt tay anh, giống như, chỉ có thân nhiệt từ lòng bàn tay anh liên tục truyền sang, mới làm cô can đảm ngẩng đầu, mỉm cười với họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net