Tình yêu mạng xã hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi phải bắt đầu từ đâu nhỉ.

Tôi không biết hắn là ai.

Tôi vốn không tin lắm vào ba cái thứ tình yêu tình đương gì cả. Cứ ai đẹp trai là tôi thích. Tôi reo rắc tình cảm khắp nơi và khi được hồi đáp thì tôi trốn tránh.

Bạn tôi nói tôi chẳng hiểu gì về tình yêu cả. Tôi chỉ luôn đùa cợt với tình cảm của mọi người.
Vì thế nên tôi vẫn luôn và mãi FA.

Hơn 20 tuổi mà tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai vì lý do đó.

Tôi sợ cái gọi là yêu đương chính thức. Tôi sợ tôi không thể yêu nhiều hơn đối phương. Tôi sợ tôi không thể chung thuỷ dài lâu. Tôi sợ sự gò bó của tình yêu. Tôi sợ sự độc chiếm, sợ sự quản lý.

Và tôi gặp hắn. Hắn hơn tôi một tuổi.

Chúng tôi không quen nhau.
Đúng hơn là không quen nhau ngoài đời. Hắn add friend face book tôi.

Chỉ đơn thuần cả hai đều thấy đối phương hợp mắt nên muốn làm quen.
Thật ra tôi cũng lục tung cả facebook cá nhân của hắn lên xem từng cái ảnh, đọc từng cái status rồi, nhận thấy lý lịch sạch sẽ, nhiều bạn, nhiều fllow nên tôi mới hạ mình nói chuyện với hắn đấy thôi.
Sau này hắn nói là hắn vô tình nhìn thấy album ảnh hôm sinh nhật tôi. Trông tôi có cái gì đó cuốn hút hắn, khiến hắn không tự chủ được mà phải làm quen ngay.
Sau này nữa thì tôi nhận ra là đàn ông luôn bịa mọi lý do hoa mỹ để làm vui lòng làm phái đẹp.

Quay lại chuyện làm quen.

Làm quen cái kiểu hiện đại bây giờ là không gặp mặt mà vẫn nói chuyện như thân thiết lắm í. Tóm lại là chúng tôi chat với nhau. Lời nói, cảm xúc chỉ thông qua bàn phím và các hình emotions.
Lần đầu tiên, chúng tôi nói chuyện với nhau là từ mười giờ tối đến một giờ sáng với phần chính là chào hỏi, làm quen, học nghành gì...

Có thể khoảng thời gian đó là bình thường, thậm chí là ít với đôi yêu nhau. Nhưng sẽ là rất dài với hai kẻ không quen biết, chưa hề gặp mặt.

Tôi phải đi học lúc bảy giờ sáng, còn hắn phải chào cờ lúc năm giờ tinh mơ.

À tôi quên không giới thiệu, hắn theo học trường cảnh sát. Với vẻ ngoài ưa nhìn cộng với lý lịch sạch ( bạn biết đấy, lý lịch ít nhất ba đời phải sạch mới được theo học ngành này). Với hai tiêu chí trên đã đủ làm tôi tin tưởng để nói chuyện lâu như thế.
Mỗi sáng thứ hai đầu tuần hắn phải dậy từ lúc năm giờ chào cờ.
Thế nên sau này tối chủ nhật nào tôi cũng nhắc hắn ngủ sớm.

Ngay tối đầu tiên hắn đã xin số điện thoại của tôi.
Với một đứa con gái hiểu chuyện như tôi, tôi đủ hiểu lý do hôm đó hắn chủ động nói chuyện với tôi là gì.

Muốn loè bạn bè rằng mới một tối đã có được số điện thoại của gái?
Muốn thể hiện mình playboy?
Muốn chứng minh sức hút của mình?

Đương nhiên người vốn sống bằng lý trí và kinh thường tình cảm như tôi đâu dễ lừa.

- Anh cảnh sát này, chúng ta mới quen nhau chưa tròn ba tiếng đồng hồ, làm sao em tin anh liệu có bán em sang Trung Quốc không đây?
Tôi hóm hỉnh trả lời hắn khi hắn hỏi số điện thoại của tôi.

- Em có biết cảnh sát có thể bắt người không? Hắn trả lời

- Vậy định bắt em về tội gì? Tội không khai báo số điện thoại ? Tôi châm chọc hắn.

- Không cô gái ạ. Tội đánh cắp. Ít nhất thì tối nay em đã đánh cắp ba tiếng đồng hồ của anh. Thời gian đó đã đủ cho anh có một giấc ngủ ngon rồi. Em còn đánh cắp vài thứ của anh nữa.
Anh không bắt em phải đưa số cho anh đâu. Số điện thoại của anh là 090xxx. Khi nào sẵn sàng hãy gọi anh nhé. Giờ thì chúc em ngủ ngon :x

Ồ! Hắn ta quả là một cao thủ đi. Tôi nghi ngờ trường cảnh sát còn dạy cái khéo mồm nữa sao?

Tôi tắt máy đi ngủ, nhưng nằm suy nghĩ mãi. Là một anh chàng cũng đang reo rắc tình cảm khắp nơi như tôi? Hay là một kẻ rỗi hơi ngồi auto tán gái? Dù là gì thì tôi cũng coi đó là việc giải lao trước giờ đi ngủ.

Khi đó tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại. Cơ hội để tôi có thể nói chuyện với một người không hề quen biết mà hợp cạ đến vậy có lẽ chỉ có một lần.

Sáng sớm hôm sau.
Tôi dạy khá sớm, không hề dậy muộn rồi luống cuống vì muộn học như mọi hôm nữa. Tôi mở điện thoại check tin nhắn.
Một tin nhắn lúc 5h30 phút của hắn:
" chắc giờ này em đang ngủ khì rồi, anh đã dậy chào cờ, tập thể dục xong rồi đó cô gái.
Thôi anh không lảm nhảm nữa. Chúc em ngủ ngon."

Tôi không phủ nhận rằng tôi có một phút bối rối về hắn.

Sáng hôm đó tôi vừa đi vừa nghêu ngao hát một cách vô thức : " hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh..."

Những ngày sau đó cứ đến tầm 9h tối chúng tôi lại nói chuyện với nhau.

Tôi có thể thức nói chuyện với hắn đến 4h và 6h sáng dậy đi học mà thấy sảng khoái không ngái ngủ gì cả.
Hắn cho tôi cái cảm giác có-người-yêu-sẽ-thế-nào.
Có gì vui, có gì buồn, có gì bực tôi lại nói với hắn.
Hắn nói tôi đặc biệt, nó nói tôi là đứa con gái đầu tiên không quen biết mà nói chuyện hợp như thế.
Mỗi ngày với tôi đều mới mẻ và hạnh phúc hơn.

- Tối nay rảnh không? Hắn inbox tôi.

- Rảnh thì mới nói chuyện với anh chứ. Tôi trả lời

- Tối nay thức lâu một chút được không?

- Tôi buồn ngủ rồi đồng chí cảnh sát ạ.

- Tối nay đến phiên tôi trực, trực đến 4h sáng đấy cô gái ạ. Tôi chỉ muốn hỏi cô gái có thể bớt chút thời gian ngủ để nói chuyện cùng tôi không?

Cơ bản sáng mai tôi không phải đi học, không phải dậy sớm nên tối nay tôi có thể thức được. Nhưng đương nhiên tôi không thể hạ mình đồng ý với hắn nhanh như vậy được. Như vậy hắn sẽ đắc ý, còn tôi sẽ mất giá.

- Ồ! Anh cảnh sát này, tối nhiều ma lắm. Nếu anh bị ma bắt thì phải làm sao?

- Cảnh sát mà sợ ma sao? Cô gái này đùa vui nhỉ?

- Tôi không đùa chú cảnh sát đâu. Chú không tin chú nhìn đằng sau lưng đi :))) Tôi trêu hắn.

- Này cô gái! Tung tin đồn nhảm cũng là một cái tội đấy!

- Hỏi thật nhé! Anh sợ ma không?

- Nói thật nhé! Ai mà lại không sợ chứ. Nhưng tôi là đàn ông con trai, tôi không được phép sợ. Cứ cái gì cũng sợ thì sau này sao bảo vệ người mình yêu được.

Tôi rất vừa lòng với câu trả lời này của hắn. Thật sự thì chúng tôi quá hợp nhau đi. Ăn ý từng tý một!

- Ngoài trời bây giờ rất rét cô gái ạ. Anh nhìn thấy khói khi mình thở ra nè. Hắn inbox kèm theo một cái ảnh hẳn là chụp khói hắn thổi ra cho tôi xem.

- Em ở trong chăn ấm lắm. Cơ mà để em mở cửa sổ xem rét thế nào nhé!

- Này!
Không được!
Này!
Shock nhiệt chết được đấy!
Alo!!!!
Hắn hoảng hốt nhắn tin lại, có thể do vội vàng nên còn đánh nhầm chữ.

- Chú cảnh sát đang lo cho em à? Tôi cười trả lời hắn.

- Vâng! Tôi sợ cô làm sao thì ai nói chuyện với tôi? Lỡ cô làm sao chắc tôi chết mất.

Trình độ cưa gái của hắn ta quá cao đi. Tôi luôn tự nhủ hắn ta chắc cũng làm thế với rất nhiều đứa con gái khác. Tôi luôn tự nhủ tôi chắc gì đã là lần đầu tiên như hắn nói. Thế nhưng, khi đọc được những dòng tin nhắn đó, lần đầu tiên tim tôi đập nhanh không phải vì chạy bộ. Hắn là người đầu tiên làm tôi bối rối đến cực độ như vậy.
Tôi có thể luôn đặt lý trí lên hàng đầu , nhưng giây phút này, tôi quăng hết, tôi vứt hết, chỉ muốn thế này mãi thôi. Chỉ muốn ngày ngày được nói chuyện với hắn, được trêu hắn, được làm nũng với hắn. Chỉ vậy thôi.

- Cuối tuần anh muốn gặp em!
Hắn đột nhiên xoay sang chủ đề khác.

- Có người thật biết phá hỏng phút giây lãng mạn. Tôi trả lời hắn với cái giọng điệu tiếc nuối câu chuyện trên đang còn dang dở.

- Đã biết nhau kha khá như vậy rồi mà vẫn sợ anh bán em sang Trung Quốc sao?

- Cũng hơi sợ đấy!

- Vây cho anh số điện thoại đi. Anh không muốn lúc nào cũng phải rình mò em onl mới có thể nói chuyện với em được.
Với lại anh muốn nghe giọng em.

- Giọng em đáng yêu lắm. Nên không cho anh nghe đâu! Tôi trêu hắn.

- Ok! Time up! Phiên trực của tôi đã kết thúc! Em ngủ đi! Muộn rồi.

Hắn kết thúc câu chuyện một cách rất gợi đòn. Tôi mải mê nói chuyện với hắn quên mất thời gian. Cùng thức với hắn. Là tôi có lòng giúp hắn đêm vắng bớt cô đơn. Thế mà hắn kết câu chuyện một cách cụt lủn. Lúc nào cũng thế. Đang dạt dào tình cảm, cảm xúc lên cao thì đột nhiên bị hắn hất cho hẳn một lu nước chứ không phải là bát nước nữa.

- Ừ! Bye! Ngủ ngon!

Tôi cáu điên lên, nhưng chỉ trả lời ngắn gọn xúc tích như thế. Chả lẽ tôi lại phun ra một tràng vào hắn cho đỡ tức?

Làm bà mất hứng.
Tôi tự nhủ. Mất gì thì mất chứ mất hứng là hơi điên đấy!

Và thế là cả ngày hôm sau chúng tôi không nói chuyện với nhau.
Tôi căng thẳng lắm. Vào facebook mấy lần, thấy hắn lúc onl lúc off.
Tôi muốn nói gì đó với hắn,
muốn được nói chuyện với hắn lắm, nhưng vì tôi rất lỳ nên tôi không bao giờ inbox trước nhé. Hơn nữa con gái là phải chảnh một chút mới sự gợi tò mò, thích thú.

9h tối!
Đây là tầm giờ bắt đầu cuộc nói chuyện của chúng tôi.Đáng lý ra đến giờ hắn phải inbox hỏi tôi ngày hôm nay thế nào rồi chứ.
Sao đến giờ vẫn im lặng vậy?

Tôi nhìn đồng hồ trôi đi.
Chậm ! quá chậm. Thời gian trôi đi còn chậm hơn cả thời gian tôi đếm ngược hết giờ môn Triết.

Cái gì đó đã quá quen thuộc với tôi mỗi tối, vậy mà hôm nay điều đó lại không xảy ra. Tôi đặt ra đủ lý do,đủ câu hỏi tại sao hắn không nhắn tin cho tôi như bình thường? Hắn bận thi? Hắn bận chuyện gì đó? Wifi hỏng? Đâu, hắn vẫn đang onl này? Hay hắn chán chơi trò này với tôi rồi? Hay hắn tìm được đối tượng tán mới rồi?
Hàng loạt câu hỏi cứ nhảy ra liên hồi trong đầu tôi.
Tôi không chịu được nữa rồi!

Tắt facebook đi ngủ!

Nói thế chứ tôi trằn chọc gần chết mà không ngủ được.
Bằng giờ này hôm qua chúng tôi đang nói chuyện với nhau. Nói chuyện gì nhỉ? À chuyện trời rét, chuyện ma, chuyện....

Thôi! Đủ rồi!
Tôi cáu kỉnh với chính bản thân mình. Con người luôn sáng suốt trong mọi hoàn cảnh đâu rồi? Sao bây giờ lại để tình cảm che mờ con mắt thế này????

Đi ngủ! Ngủ!! Ngủ!

Cả ngày tiếp theo là một ngày dài, dài lê thê, và tôi thì thê thảm.
Tôi vào facebook liên tục, vào trang cá nhân của hắn thường xuyên xem hắn có up cái ảnh, cái status nào không.
Và không có cái nào!

Mẹ khiếp!! Anh đang làm cái đ gì vậy?? Tôi chửi thầm.

Này! Bây giờ trông tôi chẳng khác gì bà vợ đang điên lên vì cả đêm qua không thấy chồng về nhà.
Bây giờ ai đụng vào tôi là tôi bùng cháy được đấy!!

Này!! Từ từ đã, là tôi đang gián tiếp thừa nhận tôi thích hắn sao?? Không thể! Tôi đủ thông minh để nhận ra đây là mối quan hệ gì. Nó chả là gì cả!

Người yêu sao? Không
Bạn bè sao? Bao giờ thế?
Người yêu cũ? Đang lảm nhảm gì thế? Yêu bao giờ mà cũ.

Tôi lại cáu với chính những suy nghĩ của mình! Tôi đang phát điên lên vì đã phải lòng một thằng cha ảo trên mạng xã hội rồi đây!!

Tối thứ hai hắn và tôi không nói chuyện với nhau.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi bắt đầu mong chờ vào thứ tình yêu ảo này từ bao giờ thế?
8 giờ tối

9 giờ tối

10 giờ tối

Ok! Hắn làm cái quái gì mà vẫn chưa onl thế? Tôi cáu bẳn.

11 giờ đêm

Vậy là trò chơi kết thúc. Tôi thật ngu ngốc khi để một thằng con trai không quen biết dắt mũi. Từ lúc nào tôi cứ mong chờ tin nhắn của hắn đến vậy? Điên thật!

Tình yêu không phải một trò chơi hành động, mà là một trò chơi tâm lý, kẻ nào mềm lòng trước kẻ đó thua. Và giờ tôi đang trên đà thua rồi đây.

- Còn nhớ anh không đấy?
Đột nhiên âm báo có tin nhắn của facebook quen thuộc vang lên. Là hắn. Tôi suýt hét ầm lên vì sung sướng. Bao nhiêu suy nghĩ xấu xa về hắn bỗng bay biến đâu hết, giờ chỉ có hạnh phúc tột độ thôi.
Điên nhỉ, nghe như bà vợ biết tin chồng tử trận, trưởng chừng trở thành góa phụ đau khổ đến rồi thì anh chồng đột nhiên xuất hiện.

- À suýt quên đây! Tôi căn đúng năm phút sau mới trả lời hắn. Cứ cho là tôi chảnh đi. Mà tại hắn chảnh trước nhé.

- Em biết không, em là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp.
Anh chưa bao giờ phải tốn công tốn sức để xin số một cô gái như thế. Anh chưa bao giờ mà trong tay lúc nào cũng lăm lăm điện thoại onl facebook để chờ ai đó onl, để có thể nói chuyện với ai đó như bây giờ cả.
Thực sự hai ngày qua anh nghĩ mình sẽ không nói chuyện với em nữa.
Anh cũng giống em, vốn không tin vào cái tình yêu ảo này.
Nhưng thật sự anh không biết em đã len lỏi vào cuộc sống của anh như thế nào.
Anh thật sự mệt mỏi đấy!
Em thật xấu khi luôn né tránh anh!
Anh nghĩ là anh thích em rồi!
Nghe có vẻ hư cấu nhưng anh thích em!

Đây là tỏ tình đêm khuya đúng không?
Tôi đọc đi đọc lại từng câu từng chữ của hắn.
Giờ đây, tôi muốn in lại mấy câu nói này vào một tờ giấy thật to, đóng khung treo lên đầu giường.

Tôi luôn đùa giỡn tình cảm của mọi người, đối với thằng con trai nào tôi cũng làm ra vẻ yêu chết đi sống lại. Nhưng hễ người đó có dấu hiệu hồi đáp tình cảm của tôi, tôi sẽ chạy bay giầy, thậm chí đó là giầy Christian Louboutin đi chăng nữa thì tôi cũng không quay lại nhặt nhé .

Vì thế có thể nói đây là lời tỏ tình đầu tiên tôi được nghe.
Nó không kiểu lãng mạn như anh yêu em hơn bản thân mình hay đại loại như anh sẽ chết nếu không có em.

Nó có gì đó trách móc, có gì đó giận hờn, có gì đó ngốc nghếch.

Nhưng tôi thích! So với thể loại tỏ tình sến xẩm kia thì đây là loại tôi kết nhất.

- Nghiêm túc à? Sau một hồi suy nghĩ, tôi hỏi hắn.

- Thật sự nghiêm túc! Hắn đáp

- Ok, không đùa nữa nhé!
Em vốn dĩ không tin vào tình yêu mạng xã hội.
Em cũng chỉ coi đây là giải trí cuối ngày.
Em thừa nhận có vẻ em thích nói chuyện với anh.
Em không nghĩ chúng ta lại nói chuyện hợp thế.
Và em đang dần dần trở nên nghiêm túc hơn với mối quan hệ này.
Vì thế, nếu anh coi đây là trò đùa, hay đồng thời nhắn tin với nhiều cô khác giống như em, thì anh dừng lại đi. Tốn thời gian của cả hai đấy.
Tôi tuôn một tràng, chả hiểu sao tôi lại lảm nhảm lắm lời với người lạ như thế nữa. Kiểu chưa khảo đã xưng í.

Sau mỗi câu trả lời của tôi đều hiện chữ đã xem, tức là hắn mong chờ câu trả lời của tôi. Tức là hắn đang nghiêm túc?


- Thứ em ghét nhất là đùa giỡn tình cảm, em mong anh không thế!
Xem tôi nói gì kìa, tôi đi đùa giỡn, reo rắc tình cảm muôn nơi mà giờ lại tỏ vẻ tốt đẹp nói ghét đùa giỡn tình cảm cơ đấy.
Nếu bạn tôi biết tôi thở ra câu này nó chả nhìn tôi với đôi mắt kinh bỉ ý chứ.

- Anh thề em là duy nhất tại thời điểm này! Hắn đáp

Ai có thể kiểm chứng được lời thề của hắn cơ chứ. Ông bà ta có câu " lời thề cá trê chiu ống". Nhưng giờ phút này ai quan tâm chứ.
Phụ nữ rất thích được khen và nghe nói dối. Và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi biết tôi không nên tin hắn, nhưng chỉ là vì muốn mình vui nên tự dối lòng và tuyệt nhiên tin tưởng những lời hắn nói.
Bây giờ hắn nói con bò đẻ ra con trâu thì tôi cũng gật đầu tán thành đồng ý.

Thế rồi chúng tôi lại kể cho nhau nghe hai ngày qua có những chuyện gì nổi bật, đủ thứ chuyện linh tinh chẳng đâu vào đâu. Nhưng tôi lại thích những chuyện vụn vặt ấy.
Tôi thích trêu hắn, thích nói trống không với hắn và nghe hắn cằn nhằn " anh là bạn em đấy à?"

Hơi nực cười vì tôi cũng không biết tôi và hắn là mối quan hệ gì nữa. Tôi ảo tưởng nó là tình yêu, còn hắn?Tôi là gì của anh?

- Tối nay anh đi sinh nhật bạn, uống hơi nhiều nên anh đã nóng nảy với em, xin lỗi nhé! Hắn chuyển chủ đề đột ngột.

Người ta thường nói khi say con người ta sẽ nói thật. Giống như mượn say làm chuyện mà khi tỉnh không dám làm.

Tôi cũng từng say. Khi say tôi rất tỉnh. Chỉ là chuếnh choáng hơn, mọi động tác đều chậm chạp hơn, nhưng ý thức của tôi thì lại không say.
Nói vậy là tôi đang không biết, là tôi đang phân vân hắn nói thật hay đùa.

Lượn vào trang facebook cá nhân của hắn, tôi thấy hắn được tag vào một bức ảnh sinh nhật bạn vừa xong. Tôi soi ra trong bức ảnh đó có vài két bia, có vài món nhắm.

Hắn không hề dối tôi. Hắn đi sinh nhật bạn là thật. Hắn say cũng là thật.

- Khi say con người ta sẽ nói thật. Vì thế em sẽ mắt nhắm mắt mở là anh đang thật lòng.Tôi đáp lại hắn.

Tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Đến mấy giờ đó, tôi không nhớ. Chỉ nhớ khi tôi tạm biệt hắn thì trời đã bắt đầu sáng hơn một chút.

Tôi nghĩ sau lần nói chuyện thẳng thắn đó, chúng tôi ít nhiều cũng hiểu nhau hơn.

Con gái rất dễ mềm lòng.

Tôi vẫn lưu số hắn trong danh bạ nên quyết định nhắn tin cho hắn cũng là gián tiếp cho hắn số điện thoại của mình : " anh là đồ cứng đầu"

Sáng sớm hôm sau không quá bất ngờ khi hắn trả lời tin nhắn của tôi :
" còn em là cô gái ranh ma"

Cứ thế mỗi ngày chúng tôi lại nói chuyện với nhau nhiều hơn. Không chỉ là buổi tối trước khi đi ngủ, mà là suốt ngày. Từ truyện tôi nói tôi sẽ cắt tóc và hắn là ré lên không được cắt ngắn quá, đến chuyện tôi hờn dỗi hắn vì nói chuyện thâu đêm với hắn khiến tôi đi học muộn, rồi chuyện đi học trời mưa nước bẩn bắn hết vào người,đến chuyện tôi tập bóng chuyền sưng hết cả tay.

Chúng tôi khác gì những đôi yêu nhau không? Đây không phải yêu thì là gì thế?

Đại loại giờ phút này tôi thật sự muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với hắn, tôi muốn biến cái ảo này thành sự thật.

- Hôm nay em có tiết học không? Hắn nhắn tin hỏi tôi

- Không. Đang ngồi chán chết đi đây. Đang làm gì vậy?

- Lại nói trống không với anh rồi, muốn cho em ăn đòn lắm cơ.

- Cảnh sát không được đánh người đâu. Tôi trêu chọc

"Mà này không phải đang là giờ học của anh sao?Sao lại lôi điện thoại ra nghịch thế này? Đồng chí muốn bị thu điện thoại không? "

Tôi chợt nhớ ra giờ này hắn có tiết học. Nội quy trường cảnh sát rất nghiêm, phát hiện học viên dùng diện thoại trong giờ học thì không chỉ bị thu điện thoại không thôi đâu, còn bị phạt, bị kiểm điểm nhiều nhiều nữa.

- Em nhớ cả lịch học của anh sao? Em lỡ thích anh rồi không dứt ra được mất. Hắn khoái chí đáp.

- Bệnh tưởng bở cũng chết được đấy đồng chí cảnh sát ạ. Tôi chống chế

- Ừ, cứ tưởng bở thế này cũng thích, chết không tiếc lắm.
Hôm nay là giờ kiểm điểm cá nhân hàng tháng, anh có nghiệm vụ đi trực hành lang bắt học viên sử dụng điện thoại trong giờ.

Trực cái gì chứ khi chính hắn còn đang dùng điện thoại tanh tách nhắn tin cho tôi. Đúng là bất công.Tôi tức thay cho mấy bạn học viên đó.

- Thật không công bằng, nếu em mà ở đó em sẽ la lên cho anh chết luôn.

- Nào nào, anh học giỏi anh có quyền. hắn tự cao tự đại đáp.

Đấy, nội dung những tin nhắn của chúng tôi chỉ đơn giản vậy thôi đó. Chỉ đơn giản là hắn nhắc tôi ngủ sớm, hắn gọi tôi mỗi sáng vì tôi hay dậy muộn đi học trễ, hắn nhắc tôi trời lạnh lên rồi, nhớ mặc thêm áo, hắn nhắc tôi bây giờ thức ăn ngoài chế biến không sạch nên hạn chế ăn ngoài... Thật ra thi thoảng cũng tranh luận chút chút về kinh tế chính trị cho căng, và tất nhiên tôi không cãi thắng nổi hắn, cơ mà nếu chủ đề về tình yêu, hôn nhân thì tôi thắng nhé.

Từ hồi có số của tôi, thi thoảng hắn lại gọi tôi vài cuộc.

Có hôm đang ngồi trong lớp học, tự nhiên hắn gọi tôi làm tôi giật nảy mình. Tôi chỉ nhìn nhằm chằm vào điện thoại cho đến khi hắn kết thúc cuộc gọi. Chẳng hiểu sao chỉ có thế thôi mà tôi đã hạnh phúc tưởng vỡ tim đến nơi rồi.

Sau đó, hắn gọi tôi nhiều lắm nữa, nhưng tôi đều không nghe máy, tôi sợ mình sẽ cứng họng không thể nói lên lời.

Tôi sợ khi nghe giọng hắn tôi sẽ không kìm chế mà gào lên phá bỏ mọi hình tượng lạnh lùng girl mà tôi xây dựng bấy lâu với hắn rằng em thích anh chết đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net