Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chậm chạp ăn nốt bữa sáng. Bơ vơ thật đấy. Sáng dậy thì đã thấy mảnh giấy mẹ dán ở tủ lạnh :

"Hôm nay, mẹ với mẹ Rose tham gia từ thiện, chắc tối mới về. Bữa sáng mẹ để trong tủ lạnh, trưa chiều con tự lo nhé. Nhớ mang áo trả cho anh Jin."

Đã thế, Rose lại còn điện thoại sang nói :

- Hôm qua, hai người đi đâu lâu vậy .

- Ăn kem.

- Xì, thôi đi. Đừng tưởng tớ ko biết cậu đi cùng anh Jungkook nhé.

Tôi nhăn mặt :

- Cậu là ma đấy à.

- Haha. Khai mau, hai người đã làm gì hả ?

Tôi thầm nguyền rủa anh Jin nhiều chuyện sẽ không bao giờ lấy được chị Jisoo. HỪ.

- Anh ấy đưa tớ về chỉ có thế thôi.

- Hừ, lừa gạt, tớ không tin lúc anh Jin về là còn sớm mà sao bọn tớ đợi mãi có thấy hai người đâu.

Có chút kì lạ. Nhưng tôi chưa kịp phân tích rõ điều đó thì Rose hét toáng lên :

- A. Lalissa yêu dấu. Hôm nay tớ với anh Jimin đi leo núi. Cậu ở nhà một mình nhé.

Tôi ỉu xìu :

- Lại nữa... cậu đúng là đồ bỏ rơi bạn bè mà.

- Này ... Câu ấy dành cho cậu nhé. Mới đi ăn kem cùng nhau mà đã quên tớ ở nhà. Đợi đến khi hai người quen nhau thật sự, chắc gì tên tớ cậu còn nhớ.

- Thế cậu tên là gì ấy nhỉ ?

Rose la to :

- Cậu thật quá đáng. Đã vậy tớ với anh Jimin xuất phát luôn đây.

- Haha, hai người đi chơi vui vẻ.

***

Tắt máy, Rose vuốt vuốt ngực, thở phào :

- May quá, suýt chút nữa là bị lộ rồi.

Jin lườm cô :

- Em cẩn thận đấy.

Jimin cười :

- Anh có thể hiểu tại sao hai em lại thân với nhau như thế rồi. Đều ngốc.

Rose đánh nhẹ :

- Chỉ mình Lisa ngốc thôi. Haha, như thế mà cậu ấy cũng ko phát hiện ra. Cũng may mà em thông minh, biết đánh lạc hướng chứ.

Jimin nhìn bạn gái mình còn đang hí hửng, anh cười :

- Lí do em bịa ra thật là ...Thế mà Lisa lại tin được.

Rose cau mày hỏi :

- Lí do đó thì sao mà ko tin được ?

Jin thở dài, bất đắc dĩ giải thích :

- Leo núi ? Thành phố này làm gì có núi ?

Jimin nắm lấy tay Rose còn đang buồn bực, ánh mắt sáng lên :

- Mọi người nghĩ Lisa sẽ làm như vậy chứ ?

Làm xong tất cả việc nhà, tôi quyết định đi trả áo cho anh. Chuẩn bị một cái túi xinh xinh, tôi xếp cẩn thận áo và di động của anh vào đó.

Sẵn sàng lên đường.

Sẽ rất xa đây. Nhưng vì tình yêu to lớn, đừng hòng làm khó tôi nhé.

Quái lạ, mới hôm trước, tôi cùng Rose tính trên google map thì đến công ty anh chỉ mất một tiếng thôi, sao đã gần hai tiếng rồi mà vẫn ko thấy trung tâm thành phố ở đâu. Càng đi lại thấy đường càng vắng. Ko thể nào. Hay tôi bị ma che mắt.

Cứ như vậy, tôi dọa mình suốt đường đi. Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy sợ thật sự.

Sau một lúc vòng vèo và cầu nguyện, cuối cùng đường cao tốc đã bắt đầu hiện ra.

Nhưng tiếp tục như thế này thì tôi đành...chịu. Bị lạc rồi. God vẫn tiếp tục trêu đùa tôi, bằng chứng là ko có lấy một người đi bộ để tôi hỏi đường. Và vì chân đã bắt đầu đau nên tôi quyết định dừng lại trên cầu...ngắm cảnh. Mùa hè được đứng đây thì thật là tuyệt. Nhưng lại có một thứ làm tôi phải nán lại để nhìn, đó là một căn biệt thự màu trắng. Vì tôi đứng từ xa nên ko thể quan sát được kĩ, cho dù vậy, căn biệt thự ấy vẫn gây ấn tượng cực kì mạnh. Tôi lấy điện thoại ra lưu lại hình ảnh này, chưa kịp cất máy vào thì đã thấy một thanh niên đội mũ, cúi đầu đi tới. Tôi chớp lấy cơ hội, lúc người đó tới gần thì hỏi :

- Anh cho em hỏi ...

Những câu chữ sắp tuôn ra thì bị văng đi hết và thay vào đó là tiếng hét. Bời vì người thanh niên ...mà ko, kẻ cướp kia đã giật lấy điện thoại cùng với cái túi đồ trước giỏ xe tôi và chạy.

Thực tế khác xa so với những gì tôi thấy qua trên phim. Trên đường, mọi người vẫn cứ lao đi và mặc tôi kêu lên như thế. Cũng có thể, họ đang nghĩ là một đôi tình nhân đang mâu thuẫn.

Cái túi đó ko thể làm mất được. Tôi liền chạy theo tên cướp.

Đạp xe lâu như thế nên chỉ một lúc sau, thay vì chạy thì tôi ...đi nhanh , nhưng vẫn cố gắng hét lên :

- Trả lại cho tôi chiếc túi, làm ơn.

- Trong đó thật sự ko có gì đâu, anh trả cho tôi đi.

Tên cướp đó...hắn xem thường tôi. Dù sao, cũng nên trả lời một tiếng chứ. Hắn cũng bắt đầu đi bộ, có lẽ hắn biết tôi ko làm gì được hắn nên mới ung dung như vậy.

Rồi đột nhiên, hắn dừng lại...quay người...chạy về phía tôi.

Tôi hét lên một tiếng.

Lần này là...hắn đuổi theo tôi.Có tiếng gầm rú chói tai.

Tên này sao khó tính vậy, ko muốn bị làm phiền thì có thể chạy đi mà, bây giờ, hắn định làm gì thế ?

Thấy chiếc xe đạp còn khóa ở gần cầu, tôi mới hiểu ra, có lẽ hắn muốn lấy luôn...cho bõ tức.

Cho đến khi hắn chặn được tôi lại thì tất cả những gì tôi chỉ có thể làm là đứng im và hét lên. Hắn trừng mắt tiến tới. Tôi hoàn toàn hoảng loạn, chỉ biết lùi lùi theo quán tính.

Đột nhiên, một tấm lưng chắn ngang trước mặt tôi. Cảm giác của tôi lúc ấy là được bảo vệ. Cho tới khi tên cướp bị đáng gục, bỏ chạy thì tôi mới chớp mắt.

V vứt cho tôi cái túi đồ, hằm hằm nhìn tôi.

Bây giờ, cứ mỗi lần gặp V là tôi muốn chạy trốn. Tại sao hắn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi cúi đầu, kiểm tra cẩn thận lại cái túi.

Với ánh mắt hung dữ đó, hắn khoanh tay nhìn tôi. Tự nhiên, tôi lại cảm thấy như một đứa con có lỗi đang bị phạt vậy. Mà tôi đâu bắt hắn cứu tôi. Ở đâu xông ra làm anh hùng, tôi để yên cho hắn thể hiện còn muốn gì nữa ? Nhưng dù sao ...nếu hôm nay ko có hắn thì tôi chết chắc rồi. Phải nhịn một chút. À đúng rồi, hắn diễn thì tôi cũng nên khen một câu chứ.

Tôi lảng tránh ánh mắt dễ gây bựa bội của V, tỏ vẻ ngưỡng mộ :

- Bạo lực cũng có cái hay đấy chứ.

Lần này, ánh mắt hắn dữ dằn hơn, V nhắc lại :

- Bạo lực ? Hay ?

Tôi gật đật đầu ủng hộ.

V tiến lại gần :

- Tôi vứt em xuống sông nhé. - bắt chước tôi cười cười - chắc cũng hay.

Tôi xua xua tay, lùi ra sau :

- Đừng có đùa như vậy, mình đang đứng trên cầu cao lắm đấy.

Có khi nào hắn làm thật ko ? Có thể lắm chứ. Tôi hơi rùng mình.

- Tại sao lại ở đây ?

- Đi...đi dạo.

V tiến thêm một bước, tôi cuống quít :

- Đến tập đoàn B.H.

Ánh mắt V tối sầm lại nhìn tôi một lúc, rồi lớn tiếng :

- Đi đến đó vậy tại sao còn ở đây ?

- Tất nhiên là ở đây, em có bản đồ mà.

V tỏ vẻ ko tin nỗi :

- Em sống ở núi từ nhỏ đấy à, thành phố bé tẹo mà cũng phải bản đồ .

Tôi mặc kệ, lôi bản đồ ra, chỉ chỉ với vẻ hiểu biết :

- Nhà em ở đây, đi theo đường này, đường này. Có lẽ sắp tới rồi đấy.

V hết nhăn mặt nhíu mày rồi nói đầy bất lực :

- Đồ đầu đất. Em đang đi ngược bản đồ đấy.

Đầu đất ? Tôi chỉ muốn lấy bản đồ đập hắn. Nhưng thực tế chỉ lén lút lườm và đe đe.

- Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi đến hết kiên nhẫn với em mất.

Rồi V lôi tuột tôi tới chiếc môtô dựng gần đó, ra lệnh :

- Lên xe.

Quá đáng, tôi đâu phải con của hắn đâu chứ. Hừ, ko lên.

- Anh chỉ đường, em sẽ tự đi.

V bắt đầu đưa ngón tay lên, đếm :

- Một...

Đe doạ, lại đe dọa. Con người này thật tàn nhẫn.

Tôi cố gắng thương lượng :

- Thế xe đạp thì làm như thế nào .

- Tôi gọi người đưa về nhà cho em.

- Như vậy ko được .

V gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Biết ngay mà, dù có độc ác đến thế nào nhưng dưới sự lương thiện và thông thái của tôi cũng phải chấp thuận thôi. Được, người này còn có thể cải tạo. Tôi chờ V chỉ đường nhưng lại một lần nữa, hắn đưa tay lên :

- Hai.

Chiếc xe lao vút đi, tôi sợ tới mức bám chặt áo hắn.

Cuối cùng, tôi đã thấy tòa cao ốc vĩ đại ấy - trụ sở tập đoàn B.H.

Choáng ngợp...

- Vào đi, khi nào xong thì gọi.

Chưa kịp để tôi trả lời, V phóng xe đi mất hút .

Ko biết hắn nghĩ cái gì thế nhỉ ? Nhưng nghĩ lại mọi chuyện xảy ra vừa rồi, tôi cảm thấy còn nợ người đó một lời cảm ơn.

Tôi ngửa cổ nhìn tòa nhà trước mắt, nghĩ cách trả lại đồ cho anh.

Cứ thế, tôi đi đi, lại lại...ngước lên...đi đi, lại lạ và ...ngước lên.

Tôi ko biết những hành động đó đã thu hút khá nhiều ánh mắt khó hiểu.

***

Trung tâm mua sắm đối diện, chàng trai cao lớn bước vào. Anh mặc một chiếc quần tây đen, áo khoác da bóng kèm theo chiếc hoa tai nhỏ bên trái đôi khi lại lóe sáng. Ở anh, toát ra một vẻ quyết đoán và khó gần. Điều đó hình như lại là một điểm đặc biệt khiến những cô gái ở gần đó chủ động tới làm quen. Nhưng chỉ cần một ánh mắt đã khiến những cô gái tự tin ấy bỏ đi trong ấm ức.

Anh cố tình chọn bàn ngay cạnh cửa sổ, từ đây, anh có thể nhìn thấy được nơi đó.

Anh cứ đứng lên ngồi xuống ko yên.

- Đầu đất, em đang làm cái gì thế.

- Đầu đất, vào đi chứ.

Cho đến khi có một số người nhìn anh với con mắt khó chịu thì anh mới ngồi yên nhưng miệng vẫn lầm bầm :

- Đầu đất, ko phải em muốn gặp Jungkook à.

***

- Tổng giám đốc, cậu còn chưa dùng bữa trưa sao ?

Jackson nhíu mày. Jungkook lúc nào cũng bận bịu như vậy.

Anh ko trả lời câu hỏi :

- Gọi Jungkook là được rồi. Anh ăn rồi chứ ?

Jackson khẽ thở dài, bây giờ anh có trả lời hay ko thì caụa ấy cũng chẳng để ý. Còn cô bé kia, ko biết hai người ấy như thế nào rồi. Anh định hỏi vài câu nhưng nhìn dáng vẻ Jungkook lúc này, anh đành từ bỏ ý định.

Phòng này hơi ngột Jackson đi tới kéo rèm cửa sổ ra rồi chằm chằm nhìn vào một thứ.

Jackson lặng lẽ rời khỏi phòng, ánh mắt nhìn Jungkook lóe lên tia gian xảo.

Tôi ngồi bệt trên bồn hoa gần đó, cảm thấy đầu như sắp nổ tung đến nơi.

Cái khó nhất là làm sao để trả áo lại cho anh mà ko phải xấu hổ, kể cả cuộc điện thoại tối qua nữa. Mọi chuyện lộ hết rồi. Anh ấy sẽ làm gì với tôi - Một kẻ phá đám. Tốt thôi, tôi ko có can đảm trực tiếp gặp anh thì có thể nhờ một ai đó nhưng nếu như vậy, tôi thật sự ko nỡ.

Cơ hội đâu phải luôn may mắn có được.

Chợt chuông điện thoại reo, cắt ngang mớ suy nghĩ ngổn ngang và lộn xộn ấy.

Tôi uể oải nghe máy :

- Bạn, bạn còn nhớ mình ko ?

Giọng nói nghiêm nghị này hình như tôi từng nghe qua, nhưng chính xác là ai thì tôi ko còn rõ .

- Mình ko hiểu lắm .

- Bạn là người lúc trước gọi tới tuyên bố rằng ko phải là fan bí mật của tổng giám đốc đúng ko ?

A, là thư kí của anh Jungkook. Người này là một người cực kì tốt. Nhưng sao cứ phải nhắc lại câu nói đáng xấu hổ của tôi như vậy.

- Bạn còn nhớ mình à ? Bạn khỏe ko ?

Giọng người kia ngay lập tức ỉu xìu :

- Mọi thứ đều ổn cả chỉ có điều ko khí trong công ty mấyh ôm nay nặng nề lắm.

Hừm, dù mấy chuyện kinh tế kinh doanh này tôi ko có hứng thú lắm nhưng có lien quan tới anh nên tôi cực kì quan tâm :

- Bạn cho mình biết tại sao được ko ?

- Tất nhiên. Có dính líu tới bạn đấy.

- Tới ...mình ?

- Ừ. Tại sao bạn ko gọi điện cho tổng giám đốc nữa ?

Hai chuyện này đâu có liên quan tới nhau đâu. Nhưng tôi cũng thật thà đáp :

- Tớ ngại. Anh Jungkook, à ko, tổng giám đốc của bạn bận lắm. Nhưng mà, bạn nói mình có dính líu là sao vậy ?

Người kia thở dài :

- Vì ko thấy cậu gọi tới nên tổng giám đốc bọn mình khó chịu, bực bội. Tất nhiên, công ty làm sao lại ko nặng nề được.

Tôi có nghe nhầm ko ? Jungkook, anh ấy...bực bội, khó chịu ? Chuyện này thật sự rất khso tin. Một người điềm tĩnh, luôn tỏ ra ko quan tâm tới mọi thứ như anh lại có thể bực bội, khó chịu như một người bình thường được sao ? Mà lại còn là vì tôi ? Ko thể nào. Chuyện này còn vô lí hơn cả cầu vồng chỉ có một màu nữa.

- Bạn ko tin đúng ko ? Vậy bây giờ bạn có thể tới công ty bọn mình. Tổng giám đốc mới vừa nổi giận xong đấy.

Tôi nhìn vào tòa cao ốc hùng vĩ ngay bên cạnh. Bên trong đó, thật sự anh đang nổi giận sao ?

Tôi cũng ko biết mình dã tự động đứng dậy từ lúc nào.

- Có phải bạn nhầm lẫn gì đó ko ? Anh ấy còn ko biết rõ mình mà.

- Chắc chắn là do bạn. Tổng giám đốc cơm trưa còn ko ăn, cứ tự hỏi sao Lisa còn chưa gọi tới.

Tôi giật mình, mất thăng bằng, ngã bệt xuống.

Câu nói vừa rồi giống như một quả bom giáng thằng xuống đầu tôi.

Chuyện này làm sao có thể xảy ra được. Hoang đường.

Nhưng nếu ko thì sao thư kí anh ấy lại biết chính xác tôi là Lisa. Tôi nên hiểu như thế nào đây ?

Giọng người kia đột nhiên hơi run run : (Có bạn nào biết tại sao lại run ko ? ) )

- Bạn đến công ty mình một chuyến đi. Tổng giám đốc cứ như thế này mãi thì ko ổn một chút nào.

Tôi còn chưa hết choáng váng, nghe lơ mơ thấy người kia than vãn thì đáp :

- Mình tới rồi, mình ở ngay dưới công ty đấy.

- Thật à ? vậy bạn lên đây ngay đi nhé. Tầng 10.

Trong trạng thái đầy hoang mang, tôi lảo đảo tiến vào công ty.

Thiết kế hiện đại, độc đáo và sang trọng khiến cho tôi cảm thấy, bất kì là ai được bước vào đây đều là người có địa vị lớn.

Nhưng sao tự nhiên tôi lại liên tưởng tòa cao ốc này tới căn biệt thự trắng lúc trước nhỉ ?

Tôi e ngại nhìn xung quanh.

Một người mặc đồng phục tới trước mặt tôi, hơi cúi người, chìa tay làm động tác mời, nụ cười nhã nhặn :

- Xin mời đi theo lối này. Tổng giám đốc đang đợi bạn.

Lại lảo đảo, lảo đảo.

Tới khi vào trong thang máy, tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Kẻ-ở-trên-kia lại đan giở trò gì nữa ? Những chuyện vô lí cứ nối tiếp nhau một cách kì lạ. Nhưng tôi chợt phát hiện ra, chính mình đang cố tình bị cuốn theo.

Ting một tiếng ! Cửa thang máy mở ra. Tôi giật mình lùi vài bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net