Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lisa, Lisa cậu làm sao thế ?

Giờ chào cờ, tôi tựa vào người Rose, uể oải :

- Tớ muốn ngủ, cậu ngồi im đi.

Rose xô đầu tôi ra, lải nhải :

- Tớ mới là người phải ngủ mới đúng. Mới 4, 5 giờ sáng, anh Jimin đã nhắn tin ầm ỹ.

Tôi bĩu môi :

- Xì, hai người đúng là lắm chuyện. Đi chơi cả ngày rồi về nhà còn tí tởn.

- Tí tởn ? - Rose đánh nhẹ vào người tôi - Nhắn tin bảo tớ tới bệnh viện .

- Bệnh viện ? Jimin bị gì ?

Rose lấy tay bịt miệng tôi :

- Cậu hét cái gì. Anh ấy dặn tớ mua cháo tới bệnh viện sớm. Lúc tớ đến thì Jimin đã chờ ở cổng, lấy cháo xong, dặn tớ trưa học xong thì lại đến rồi chạy biến.

- Sao cậu ko hỏi kĩ ?

- Tính anh ấy cậu cũng rõ, anh ấy đã ko muốn nói thì chả ai có thể ép được cả. Mà anh ấy cũng bảo trưa tới rồi mà.

- Thế sao cậu ko nói sớm cho tớ ?

Rose lườm tôi :

- Cả sáng nay cậu cứ lơ mơ như thế, tớ nói gì cậu có để ý đâu.

- Thật à ? Tại tớ buồn ngủ.

- Được rồi. Trưa có đi cùng tớ ko ?

- Có chứ. Nhưng mà bây giờ bọn mình cùng tập hợp trí tuệ để suy đoán xem Jimin nhà cậu có bí mật gì đi.

Rose đồng ý, sau một lúc nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ thì bắt đầu khua tay :

- Anh Jimin nhà tớ bây giờ sống cùng bố mẹ. Nhưng thời gian này, bố mẹ anh ấy sang Đài Loan thăm bạn nên anh ấy ở một mình.

Tôi gật gật. Hay lắm...Toàn những điều mà ai cũng có thể nghĩ ra được.

Rose lại tiếp một dăng lí luận ngoằn nghèo :

- Hôm qua, hai đứa tớ 8 giờ thì tạm biệt nhau trước cửa nhà tớ, từ nhà tớ đến nhà anh ấy cách 20 phút đi xe máy, mà hôm trước, dự báo thời tiết là hôm qua có mưa lớn lúc hơn 8 giờ tối. Vậy nên lúc Jimin nhà tớ về đã bị dính mưa.

Tôi gật gật. Đúng là em anh Jin, đưa ra đống lí luận thật rắc rối.

Rose khoanh tay, nói đầy vẻ chắc nịch và đắc chí :

- Kết luận là Jimin nhà tớ do dầm mưa nên vào viện. - lại bắt đầu vênh váo - Lisa, cậu thấy tớ ko. Haha, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra kết luận. Cậu là sướng nhất đấy, sau này cứ để nữ luật sư tương lai vạch đường, tư vấn cho cậu.

Thật là quá ...logic. Thế mới biết, dù Rose và anh Jin có là anh em ruột thì cũng chẳng thể giống nhau được.

Rose bỗng nhiên cuống lên :

- A, Jimin nhà tớ ốm. Làm sao đây. Anh ấy ốm nặng ko. Lisa, mau, gọi mẹ cậu xem người ốm nên ăn gì.

Từ nãy giờ, tôi vẫn tập trung suy nghĩ, thấy Rose như thế cũng ko chịu nổi :

- Cậu hâm ơi là hâm. Nếu Jimin nhà cậu ốm thì lúc sáng ai chạy ra lấy cháo đấy ?

Rose ngẩn người một lúc, lại nói ngay lập tức :

- Thì anh ấy ra lấy. Ơ, sao cậu lườm tớ. Jimin đang ốm nặng, nằm mê man trên giường bệnh. Nhưng một linh tính đã báo cho anh ấy biết là tớ đến, vậy là anh ấy đã cố gắng chống chọi thoát khỏi tất cả các bác sĩ và y tá để ..ra lấy cháo của tớ. Quá tuyệt. Haha, Lisa, cậu là may mắn nhất đấy. Sau này tớ là đạo diễn nổi tiếng thì sẽ cho cậu một vai chính.

Đúng là hết chịu nổi. Hôm qua hai người ấy đi leo núi chắc bị ngã nên Rose mới như thế này đây !!!

Mà sáng nay, tôi chưa thấy V. Có khi nào...

Những tiết học hôm đó, tôi ko tài nào tập trung được dù đã tự trấn an mình rằng V rất hay cúp học để gây chuyện, có lẽ hôm nay cũng vậy thôi. Nhưng một linh cảm cứ bám lấy tôi ko chịu rời đi : chuyện này có liên quan tới hắn...và cả tôi.

***

Đứng trước cửa phòng bệnh, Rose đá đá mấy túi chất đầy đồ ăn, lay lay tôi :

- Cậu còn ko mau mở cửa đi.

Tôi đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng :

- Đừng ồn ào. Tớ đang suy nghĩ.

- Còn nghĩ gì nữa. Vào rồi biết, tớ tò mò muốn chết.

- Đã bảo cậu đừng ồn mà.

- Cả hai đứa mình đứng đây gần nửa tiếng rồi, cậu định để mọi người đưa mình đến khoa thần kinh đấy à ?

Tôi bịt miệng Rose lại :

- Cậu yên đi. Tớ chỉ nghĩ một chút nữa thôi.

Rose đẩy tay tôi ra, hết kiên nhẫn tiến tới định mở cửa.

Tôi cuống quít dựa người chắn trước cửa.

Bỗng...

...Rầm...

Jimin còn giữ tay nắm cửa, kinh ngạc nhìn tôi ngã dưới chân, dù cố tỏ vè như bình thường nhưng khuôn mặt lại tố cáo rõ ràng là anh ấy đang muốn-cười-gần-chết :

- À Lisa, em vào đi.

Chuyện này...làm sao có thể xảy ra được với tôi cơ chứ. Bây giờ dù có hàng ngàn cái lỗ để chui vào thì cũng chẳng thể nào hết xấu hổ cả.

Tôi khổ sở đứng dậy, xua tay Jimin đang định đỡ tôi ra :

- Anh cố tình.

Jimin nhịn cười :

- Đâu có. Thấy hai em ở ngoài mãi mà ko chịu vào nên...

Lúc này có thể nói tôi là đang thẹn quá hóa giận, lườm lườm Jimin :

- Anh và cả Rose nhà anh nữa, hai người gài bẫy em.

Jimin vừa cười vừa lắc đầu :

- Ko có mà.

Rồi trốn ra xách đồ, giả bộ kêu Rose:

- Em vào đây đi chứ.

Rose ngồi bệt trước cửa phòng bệnh, ôm bụng cười ha hả :

- Haha, oa, Lisa, haha, cậu thật là...giờ thì tha hồ nghĩ nhé. Haha.

Jimin vẫn làm như ko có gì, cười cười kéo Rose vào trong...tránh tôi.

Bình tĩnh. Bĩnh tĩnh lại. Xem như hôm nay là ngày xui xẻo vậy.

Mọi chuyện tưởng như đã xong nhưng lại xuất hiện thêm một tiếng cười còn kèm theo cả tiếng ho.

Điều mà tôi linh cảm đã trở thành sự thật...

***

- Lâu lắm rồi hai chúng ta mới cùng ăn như thế này đấy .

Ánh mắt anh thoáng chút trầm tư, anh gật đầu :

- Ừ.

- Anh đừng làm việc nhiều quá nhé, ko tốt đâu.

- Được. Phim của em tới đâu rồi ?

- Khoảng trong tuần này sẽ hoàn thành những cảnh cuối. Buổi họp báo ra mắt phim mới, anh đến dự với em chứ ?

- Anh sẽ sắp xếp.

Những câu nói của anh luôn gượng gạo như vậy. Dù anh đã cố gắng, đã tự dặn mình đó chính là Bé con đấy nhưng lúc đối diện với Tzuyu, anh lại ko thể ngăn được bán tính lạnh lùng vốn có của mình. Có lẽ...trái tim anh đã phân biệt rõ ràng Bé con và Tzuyu là hai người hoàn toàn khác nhau.

______________________________________

Trên giường bệnh trắng tinh, V mặc bộ đồ bênh nhân, đầu tựa vào tường, nửa nằm nửa ngồi, chăn đắp hờ, khuôn mặt trắng nhạt hiện rõ sự mệt mỏi...vừa cười vừa ho.

Nhìn bộ dạng hắn lúc này, muốn bực cũng ko được.

Jimin bỗng nhiên dắt Rose đi :

- Lisa em ở lại giúp V ăn và uống thuốc nhé, anh đã để sẵn thuốc trên bàn rồi đấy. Anh về nhà nghỉ ngơi một chút, chiều sẽ quay lại ngay.

Tôi bối rối :

- Anh về thì về đi nhưng anh còn kéo cậu ấy đi làm gì. Rose, cậu ở lại đây với tớ.

Rose le lưỡi lắc đầu, trốn sau lưng Jimin.

- Lisa, anh để Rose lại với em...ko an toàn.

Nói xong, hai người ấy kéo nhau chạy. Rõ ràng là cố tình. Gạt tôi tới đây với V để thoải mái chơi bời. V ơi, anh với em thật là đáng thương, đều bị bạn bè bỏ rơi. Quá đáng thật đấy.

Phòng bây gờ chỉ còn lại hai người, V nhìn tôi, tuy ko còn cười nhưng cũng chẳng nói gì.

Tại sao tôi lại nghĩ hắn bây giờ và cuộc điện thoại tối qua và cả tôi nữa...có liên quan tới nhau. Sao cũng được. Có hay ko thì tôi cũng là người cực kì lương thiện, giúp chăm sóc hắn một ngày cũng ko sao. Đôi khi sau khi khỏi bệnh, hắn biết ơn mà ko phá tôi nữa thì sao.

Tôi cố nói thật bình thường :

- Anh bị ốm à ?

- Ừ, có lẽ là vậy.

Cách nói chuyện này thật là ...kì lạ. Bây giờ, nhìn thấy hắn hung dữ, đáng sợ nằm viện vì...bị ốm thì có chút buồn cười. Nhưng như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

- Vui lắm à ?

- Ko có.

- Thế thì đừng cười.

Con người này vẫn thế. Tính tình thật là khó chịu. Quên đi, ko chấp.

- Lúc nãy, Rose cậu ấy có mua cháo. Anh muốn ăn ko ?

- Còn em mua gì ?

- Em...

- Nếu em biết là tôi thì em có tới ko ?

Có tới ko ? Ko phải là tôi đã đoán ra hắn là người nằm đây sao, tôi vẫn đến đấy thôi. Nhưng nếu biết trước một cách chắc chắn thì tôi có tới ko ?

- Em...

- Tôi đói rồi. Em tới đây.

Thật ra tôi định nói " em có tới " nhưng kệ đi, đồ lập dị.

- Có bánh mì, bim bim, táo, cam, kem...anh định ăn gì - Những thứ này đều là tôi mua.

V ngồi luôn dậy :

- Em định cho bệnh nhân ăn mấy thứ đó ?

Tôi gật đầu. Ăn gì mà ko được.

V bất đắc dĩ nói :

- Tôi ăn cháo.

Cháo thì cháo. Cứ làm như ghê gớm lắm. Tôi lấy sẵn một tô con con đưa cho hắn, nhắc nhở :

- Còn nóng, anh đợi chút rồi ăn.

V ko nói gì, vứt chăn sang một bên, định ăn nhưng nghĩ nghĩ gì đó, ném thẳng chăn đến giường đối diện... Đây là đang ốm sao ?

- Ngồi đây.

- Thôi. Em đứng cũng được.

- Tôi bảo em ngồi thì ngồi đi. Em cứ đứng trước mặt tôi như vậy, tôi nuốt ko nổi.

Lại còn thế nữa. Cứ như thế này thì người ốm sẽ là tôi mất.

Nhịn đi. Mình là người tốt, ko sao, ko sao.

Mỗi người một góc giường, V ăn cháo còn tôi ăn kem.

Được một lúc, V hỏi :

- Còn nữa ko ?

Sao ăn nhanh vậy ?

- À, còn nhiều lắm. - Tôi nhận lấy, định đi lấy thêm nhưng ....cháo trong tô vẫn còn nguyên cơ mà. Hắn lại định làm trò kì quặc gì nữa thế !!!

Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, V cau mày :

- Đưa tôi kem socola.

Huh ? Bị ốm thôi chứ có phải chấn thương ở đầu đâu ? Lúc trước thì luôn nhăn mặt, càu nhàu, tỏ vẻ ko hiểu nổi khi thấy tôi ăn kem, giờ lại đòi. Mà lại còn đang bị ốm nữa chứ.

Tôi cũng chẳng thèm hiểu, lấy kem đưa cho hắn

- Em thực sự rất thích cái này à ?

- Ừm.

- Tại sao ?

Chính tôi cũng ko biết. Hình như, sở thích này bắt đầu từ lâu lắm rồi, lớn lên, sở thích đó vẫn ko thay đổi và theo tôi tới bây giờ. Có nhiều người , thích một thứ gì đó cũng ko cần phải có lí do .

- Em ko biết.

V cũng ko nói thêm gì, nhưng một lúc sau lại nhăn mặt :

- Lạnh. Tôi ko ăn được. Em đưa cháo đây.

Biết ngay mà. Cứ phải lúc thế này, lúc thế kia mới là V.

Cũng chỉ được một lúc, lại đẩy cháo ra :

- Em cất hết đi.

Đến là hết kiên nhẫn mất. Nếu ko phải hắn bị ốm thì tôi đã mặc kệ rồi.

Nhưng mà anh Jimin dặn phải cho V uống thuốc, chưa ăn gì thì đâu có uống được.

Tôi nhìn nhìn hắn đang nhắm mắt, tựa người vào tường :

- Anh ko muốn ăn à ?

- Ko.

- Lúc nãy anh ăn gì rồi nên giờ mới ko muốn ăn ?

- Ko.

- Anh ko đói à ?

- Ko.

Cố tình ko hợp tác đây mà. Chọn phương án khác vậy.

- Anh nên ăn gì đó rồi uống thuốc .

- Tại sao phải làm thế ?

- Vì anh đang ốm.

- Ừ

Hừm, ko hợp tác thì thôi. Hắn làm sao mà hiểu được như người bình thường, bây giờ dù tôi có nói gì thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là " ko " với " ừ " cho xem.

Tôi cũng mặc kệ.

***

Tại một nhà hàng nhỏ cách bệnh viện ko xa.

- Chúng ta có nên báo cho người nhà anh ấy ko ?

- Anh ko biết cách liên lạc, điện thoại V thấm mưa hư rồi.

- Anh vẫn còn chưa nói cho em biết tại sao V anh ấy phải vào viện đấy.

Jimin đang ăn, ngẩng đầu lên :

- Anh ấy là vì Lisa ?

- Lisa ?

- Đúng. V cậu ấy cũng mất lí trí như một số người đang yêu khác.

- Anh đừng nói với em là anh ấy thích Lisa thật nha ?

- Nếu ko, cậu ấy sẽ chẳng làm những việc ngốc nghếch như thế. Dầm mưa cả một đêm.

Rose tay chống cằm :

- Với bản tính của anh ấy, chịu nằm viện cũng thật lạ.

- Gần sáng, cậu ấy tỉnh dậy, phát hiện ra mình mặc đồ bệnh nhân thì rất tức giận, đồi đi ngay lập tức. Nhưng lúc đó, cậu ấy còn rất yếu, bác sĩ nói ít nhất mai mới xuất viện được. - Jimin vừa nhớ lại vừa lắc đầu.

- Thế sao anh ấy chịu ở lại ?

Jimin nháy mắt,cười tinh nghịch :

- Anh đã nói là ...con gái rất thích chăm sóc và quan tâm những người bị ốm.

______________________________________

Ko có gì làm. A, thấy rồi. Tôi xòe tay ra, để mấy viên thuốc trên đó...ngắm nghía.

Cũng màu mè, nhỏ nhỏ, xinh xinh rất đáng yêu. Thích thật đấy. Tôi bắt đầu đưa một viên lên miệng...

V bỗng nhiên lao tới, giằng lấy viên thuốc đó, nhìn tôi một cách giận dữ :

- Em có biết mình đang làm cái gì ko ?

Tôi hơi giật mình, mấy giây sau mới mở miệng được :

- Em uống thuốc.

Vô lí, mình ko uống thì để người khác uống chứ có sao đâu. Thật quá đáng.

V lấy hết số thuốc trong tay tôi, bỏ vào miệng cùng một lúc.

Tôi rùng mình trước cảnh tượng đó nhưng cũng chẳng hiểu nổi những hành động và thái độ kì quặc kia.

Đặt ly nước xuống, hắn nhìn tôi với vẻ bực bội :

- Tôi uống rồi đấy. Thế đã được chưa.

Huh ? Tôi nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

- Thôi bỏ đi. Đến hết kiên nhẫn với em mất.

Hứ, tôi mới phải là người hết kiên nhẫn chứ.

Bây giờ, tôi thật sự muốn đánh hắn, với người như thế này, đối xử tốt cũng là một việc khó khăn.

***

- A, anh Jungkook kìa, tớ đã nói là anh ấy hay tới nhà hàng này mà - Một cô gái tóc tím kích động, ko ngừng lay hai cô bạn.

- Woa, đúng là anh ấy rồi, điển trai chưa kìa, tớ ...đi chết đây . - Cô gái tóc vàng nhìn Jungkook như muốn lao tới nuốt chửng anh.

Cô gái tóc tém màu hung đỏ còn lại trong bàn cau mày : ( có ai còn nhớ bộ 3 cô nàng này ko ^^ )

- Người ngồi gần anh Jungkook của chúng ta là Tzuyu phải ko ?

- Ơ, đúng là cô ta rồi.

- Anh Jungkook sao lại ngồi với người như thế.

- Ko phải cô ta vừa mới đây có tin đồn tình cảm cùng với bạn diễn à ?

- Tin đồn gì, với cô ta thì là sự thật rồi.

- Thấy anh Junhkook của chúng ta quá tuyệt vời nên mới mặt dày theo tán tỉnh mãi đấy mà.

- Hừ, vì anh Jungkook của chúng ta nhân nhượng nên mới ko đuổi cô ta đấy thôi.

- Đồ giả tạo, thế mà báo chí cứ ca ngợi thiên thần.

- Báo lá cải, ăn tiền công ty đó chứ gì

....

Bao nhiêu chuyện xấu của Tzuyu cứ thế mà bị lôi ra hết, trong mắt họ, hình ảnh một con quái vật đóng giả công chúa suốt ngày bám theo hoàng tử của họ.

Vì âm lượng bàn tán của họ là ko hề nhỏ, tới nỗi nhân viên phải tới nhắc nhở. Có sao đâu, họ cố tình làm thế cơ mà.

Bàn bên, Tzuyu giận tím mặt, nghiến răng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, điệu bộ tao nhã thưởng thức bữa ăn. Có sao đâu, diễn kịch là một phần ko thể thiếu của cô. Huống gì, cô đang ở ngay trước mặt anh Jungkook.

Nhưng mà từ nãy cho đến giờ, anh Jungkook ko hề quan tâm tới cuộc-đấu-đá-ngầm giữa những cô gái nên chẳng trách được tại sao anh ko phản ứng gì.

Não bộ của anh bắt buộc phải tuân thủ theo nguyên tắc : những chuyện mà anh đã ko bận tâm thì ko cần phải xử lí mà tự động quăng vào sọt rác.

Anh đang nhớ một người. Người ấy ko phải là bé con.

***

Từ lúc nãy tới giờ, tôi và V vẫn chẳng nói thêm điều gì với nhau. Đúng thế, tốt nhất là nên im lặng như thế này.

Tôi mải mê chơi Angry Bird nên cũng ko quan tâm xem hắn làm gì.

- Lại cái trò con nít .

Ko quan tâm.

- Cứ như là trẻ con.

Vẫn ko quan tâm.

Đột nhiên V giật lấy điện thoại ko thèm nhìn xem tôi phản ứng như thế nào, thản nhiên vừa chơi vừa nói :

- Tôi mượn.

Bình tĩnh. Nhịn nào , nhịn nào.

- Haha - nhìn thấy hắn đã chơi lại nhiều lần mà vẫn ko qua nổi level, tôi phì cười.

- Vui lắm à.

Tôi gật đầu. Vui chứ, có người vừa bảo trò con nít mà ko chơi nổi.

- Tôi cố tình thua đấy. Trò trẻ con . - Nói rồi vứt lại di động cho tôi.

Một lát sau....

- Em chơi mãi mà ko chán à ?

- Ko, càng chơi càng thích.

- Máy em còn trò gì khác ko ? Cảm giác mạnh ấy.

- Có,snake - rắn săn mồi.

- Đó mà là cảm giác mạnh à ?

- Đối với em là thế.

- Tắt đi. Tôi ko chịu nổi mấy cái tiếng game con nít phát ra.

- Ồ, vậy để em bật im lặng.

V lại giật điện thoại, lần này giấu dưới gối:

- Đừng nghịch điện thoại nữa. Tôi ko thích.

- Vậy được rồi. - Có lẽ đã quen bị bắt nạt nên tôi cũng chỉ ngồi im, đưa mắt nhìn linh tinh.

V lại chẳng chịu yên được một giây, chỉ một lát đã tỏ vẻ bức bối, khó chịu rồi nói với tôi :

- Em đi gọi bác sĩ, tôi xuất viện.

- Nhưng anh vẫn còn chưa khỏi hẳn mà ?

- Ừ.

- Vậy sao lại xuất viện được ?

- Tôi ko chịu nổi như thế này.

- Điện thoại em mấy game đó cũng hay mà. Cho anh chơi đấy.

- Con nít. Tôi ko chơi.

- Vậy ở đây thì có trò gì đâu.A, anh với em chơi đố vui đi.

- Cũng được, em đố đi.

- Đố anh gà có trước hay trứng có trước.

Tôi cười thầm, mắc bẫy nhé, haha, trả lời đi. Cho V nghĩ tới khi anh Jimin đến luôn cũng được. Càng nghĩ tôi càng thấy mình thông minh.

Nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi, gần như ko phải suy nghĩ, V đáp :

- Con gà.

Tôi nhíu mày :

- Con gà ? Ok. Anh giải thích lí do đi.

- Chả có lí do nào hết. Tôi nói con gà thì nó là con gà.

- .................

Nói xong còn giục tôi :

- Câu khác đi. Câu nào khó ấy. Đừng nói là em hết câu đố rồi nhé.

Tôi tiu nghỉu :

- Ừ, em hết rồi.

V hừ một tiếng :

- Vậy mà cũng đòi chơi.

Bá đạo !!! Câu này tôi nói mới đúng chứ.

- Anh có muốn chơi caro ko ? Em lấy giấy ra nhé ?

- Ko. Em sẽ thua.

- Anh chưa chơi sao lại biết em thua ?

- Vì tôi thắng.

- ....................

Thật muốn điên lên mất. Nhưng đúng lúc tôi sắp phát điên thì có tiếng gõ cửa. Woa, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

***

- Nếu ngày mai anh ko bận thì cùng em đi mua sắm nhé. Cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa đi. - cô gái tóc uốn nhẹ buông xõa, ở cô là vẻ đẹp yếu đuối cần được che chở.

Chàng trai phía đối diện lại bỗng hỏi một câu ko mấy liên quan :

- Tại sao em lại thích kem socola ?

Cô mỉm cười, ánh mắt nhìn anh thật say đắm :

- Ko phải là vì anh cũng thích à.

Anh gật đầu nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cùng là một câu nói, cùng là một người nhưng vẫn ko thể nào giống được.

Trước mặt cô gái này anh ko tìm được cảm giác ấy. Đúng hơn là anh chưa từng một lần rung động trước một người tên Tzuyu.

- Anh bận. Ko đi được.

Cô gái thoáng chút chưng hửng, nhưng vẫn tỏ vẻ thông cảm :

- Kem socola quán này ngon đấy chứ.

Anh lắc đầu :

- Kem em đang ăn ko phải là kem socola.

Cô gái có chút bối rối cười cười :

- Anh đừng đùa chứ. Em ăn bao nhiêu lần mà ko biết chứ.

- Đó là kem hương cà phê. Dù cà phê và socola có giống nhau tới thế nào nhưng ko thể là một.

- Ánh mắt anh kiên định, giọng nói đầy dứt khoát.

- Sao cũng được mà.

Anh cười. Cuối cùng, anh đã biết mình thật sự muốn gì rồi.

***

Tôi hớn hở chạy ra mở cửa, cười toe toét :

- Hai người tới rồi.

Trước cửa, đúng là có hai người thật...nhưng...ko phải hai Rose và Jimin.

Tôi ngẩn nhìn người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi đang cười...cười với tôi !

- Đây là phòng của V phải ko ?

Tôi đờ đẫn ...gật gật đầu.

Người đàn ông đó nghiêng đầu nhìn tôi...lại cười.

- Ta vào được chứ ?

Tôi sực tỉnh, xấu hổ tránh sang một bên.

Có lẽ ngày hôm nay kẻ-ở-trên-kia lại trở tính nên mới tìm cách đẩy tôi vào những tình huống mà ai cũng cười nhưng chỉ mình tôi là muốn khóc như thế này.

- Con bị như vậy mà sao ko báo với bố một tiếng.

Người này là bố anh ta? Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Nhưng tại sao bố vừa bước vào thăm thì hắn lại tảng lờ, nhìn ra hướng khác như thế.

- Nhẹ. Ko cần thiết.

Bác ấy nhìn V thật lâu rồi nói với người đàn ông có lẽ là trợ lí đang đứng bên cạnh :

- Cậu đi hỏi bác sĩ xem.

- Đứng lại, ko cần hỏi. Con đã bảo là bị nhẹ.

Bác ấy ngồi xuống bên cạnh V:

- Thôi được rồi. Con ở đây có thoải mái ko ?

Chắc chắn bác ấy là một người rất thương con. Giống bố của tôi vậy.

- Hôm nay xuất viện.

Bác ấy cũng ko nói gì thêm, vẫy tôi lại :

- Cháu cũng tới đây ngồi đi.

Nhưng ngay lập tức, V nhăn mặt :

- Ko phải bố bận à ? Lát con về nhà.

- Hôm nay bố ko bận.

- Con muốn nghỉ ngơi.

Bác ấy nhìn hắn một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net