Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng âm u và mờ mịt của những sáng mùa đông đã dần bị xua đi, thay vào đó là từng vệt nắng vàng chiếu xuống, len lỏi vào gian phòng bếp ấm áp...

- Lisa, cậu cho thêm vào một ít dầu vừng đi.

Rose đeo tạp dề, làm tiểu chỉ huy.
Lấy một muỗng nhỏ cho vào, tôi nhíu mày :

- Còn bỏ thêm gì không ?

Rose vứt quyển sách nấu ăn sang một bên :

- Tạm thời cứ như thế đã đi.

Tôi vặn nhỏ lửa nồi súp, bắt đầu rửa hành, có chút lo lắng hỏi :

- Rose cậu nghĩ ...có ăn được không ?

Cậu ấy vừa nhặt rau vừa liếc xéo tôi :

- Gì mà không ăn được hả ? Mà sao cũng được đi. Bọn mình cố gắng hết sức rồi còn gì !. Đúng không!

Hừm...thật không yên tâm ! Trình độ nấu bếp của hai đứa chỉ thuộc vào cơ bản, từ khi ên cấp ba thì lại hầu như không động vào mấy việc này. Không biết là sẽ thế nào đây !

Theo như công thức trong sách thì các qui trình được chúng tôi thực hiện tốt rồi !

Phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ !

Ừ, đúng thế ! Cứ vậy đi !

- Lisa, cậu có nghĩ việc Sehun chuyển trường liên quan tới Jungkook nhà cậu không ?

Tôi ngồi cạnh, giúp Rose nhặt rau, lắc đầu :

- Không phải đâu, chẳng có lí do nào để anh ấy làm thế cả ! Cậu nghĩ là thế à ?

Rose có vẻ nghĩ ngợi, sau đó vung vẩy một ngọn rau trước mặt :

- Đó là linh cảm của tớ thôi mà. Với lại có hay không cũng chẳng quan trọng.

Tôi lười biếng ừ một tiếng :

- Rose này, khi nói chuyện với anh Jungkook ấy, tớ hay có cảm giác như là có những điều tớ đã từng nói với anh ấy rồi. Thế là sao nhỉ ?

Thứ cảm giác này cứ ám ảnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn có cả những hình ảnh mơ hồ lướt qua nữa...mặc dù là rất mờ nhạt.

Rose nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách hời hợt :

- Có rất nhiều khả năng.

Ngồi khoanh tay dạy dỗ, để mình tôi với đám rau :

- Khả năng thường xảy ra nhiều nhất là chỉ có mỗi mấy câu mà cậu cứ nói đi nói mãi. Ví dụ như là Jungkook em yêu anh tới phát điên !

Tôi ném một ngọn rau vào người cậu ấy, chưa hết, còn tặng thêm một ánh mắt xem thường :

- Tớ không phải là cậu mà nói những lời đó, biết chưa ?

Rose cười gian ác, sau đó ra vẻ đàn chị :

- Tớ á ? Những lời đó cũng chẳng nói đâu. Mà phải thế này. [ Jimin, một ngày thiếu anh thôi đối với em như là ngày tận thế vậy. Anh là người mà em nghĩ tới trước khi ngủ và sau khi thức dậy, Ji ... ]

Không để cậu ấy nói hết câu, ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, bịt tai la lên :

- Đừng ! Đừng nói nữa ! Rose, tớ xin cậu nhé, đừng nói nữa ! Đừng làm mất đi sự trong sáng của nơi đây !

Rose bĩu môi, vẻ mặt lại trở nên thật nghiêm túc :

- Còn một khả năng nữa, cậu có muốn biết không hả ?

Tất nhiên. Tôi tiến sát lại gần cậu ấy, chớp chớp mắt mong chờ một lời giải đáp từ chuyên gia.

Rose vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, lấy tay dí dí vào trán tôi :

- Chỗ này. Có khả năng là một số dây thần kinh đã bị đứt dẫn đến ảo tưởng !

Sau đó, Rose vừa chạy vừa cười còn tôi đuổi theo.
Đồ đạc cứ thế mà bay toán loạn.

***

Một người phụ nữ mặc bộ đồ y tá trắng tinh, gương mặt thật phúc hậu.
Bà đang cẩn thận xem một tờ giấy, sâu trong đôi mắt là sự u uất...
Bà nhíu mày.
Không có gì là bất thường cả, vậy thì tình trạnh hiện nay do đâu mà ra ?
Chỉ mới lúc xảy ra chuyện đó, Lisa mới thường bị như vậy !
Bà thở dài...ý nghĩ đó cứ mãi đeo bám lấy.

- Jin, con chắc chắn là Jungkook và Lisa không hề gặp nhau ?

Giọng người thanh niên đầy quả quyết :

- Vâng. Con đã hứa là sẽ phụ trách cho cô việc này mà !

Mẹ Lisa lặng lẽ đặt tờ giấy kết quả khám sức khỏe xuống bàn.

Jin thì bà hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nhưng mà bà vẫn không thể nào thoát ra khỏi nghi vấn đó được.
Jungkook chính là điểm nhấn quan trọng của chuỗi ký ức mà Lisa đã đánh mất.

Cho nên...nếu không phải cậu ấy thì tại sao những ác mộng lại tìm đến con gái bà như thế ?

Ác mộng...ác mộng...là dấu hiệu cho biết...con bé Lalissa yêu dấu của bà...đang tìm lại những ký ức đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net