chương 3 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Anh 10:00 biệt thự của My

Thảo My vẫn còn nằm trong chăn ấm áp thì điện thoại  vang lên bản nhạc chuông

" Mùa đông đã quá lạnh để có thể

chia tay

Vì mùa đông rất cần có đôi vòng tay

Người ta ôm lấy nhau

Người ta quấn quýt nhau

Tại sao anh và em cứ phải quên nhau

Mùa đông đã quá lạnh để có thể
quên anh

Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm
ngày

Cứ chỉ mong những ngày qua

Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc

Chỉ vậy thôi

( mùa xa nhau - Emil)

- My nghe cho hỏi ai vậy ?_  Thảo My vừa nói vừa díp mắt cuốn tròn trong chăn

- là mẹ đây, giờ con đang làm gì vậy ? _  Diệp Bích Hoa ( mẹ My )

- hoàng hậu ? Con đang ngủ mà hoàng hậu _ Thảo My đáp tỉnh bơ

- Giờ con còn đùa được ? Mẹ hỏi con bây giờ là mấy giờ rồi ? _ bà Hoa nói to

- dạ bây giờ là 10:00 ạ, còn sớm mà hoàng hậu _ Thảo My vẫn giả lai

- còn sớm à ? cô dậy ngay cho tôi ! Con gái con đứa ngủ đến giờ vẫn chưa chịu dậy  ? _ bà Hoa tức giận quát

- con dậy liền, hoàng hậu bớt giận _ Thảo My bật dậy rồi nói

- mẹ không đùa  ! mẹ gọi điện là nói cho con " trở Việt Nam ngay lập tức  " _  Diệp Bích Hoa tức giận nói

- con không về !_ Thảo My quát lên

- không về thì mẹ cắt tất cả tài khoản của con , tịch thu chìa khóa xe , nhốt con ở đó bao giờ đồng ý về thì thôi  _ Diệp Bích Hoa nói giọng nhỏ nhẹ

- Dù thế nào con cũng không bao giờ về cái nơi quỷ quái đó _ Thảo My quả quyết

- Đây là ý của ông nội  con cũng không về ? _ ông Dương Vũ Đình Quang  ( ba My ) nhận điện thoại từ tay  vợ cũng lên tiếng khuyên con gái

- dù đây là chủ ý của ai , ba mẹ có làm cái gì thì con sẽ không về đâu !_  Thảo My khẳng định với quyết định của mình rất là thẳng thắn

- có thật là không về ? _  Quỳnh Trang nhận điện thoại từ ba My hỏi  Thảo My bằng giọng điệu nhẹ nhàng

- A ... a ...Trang ơi ! Trang à ! dù gì chúng ta cũng là bạn , mình xin cậu đừng làm thế  ! _  Thảo My giật mình khi nghe thấy giọng nói của Quỳnh Trang trong điện thoại

-   Về không ? _ Quỳnh Trang lớn tiếng quát

- không !!! .... À !!! ... có về , mình về là được chứ gì ? _  Thảo My ngập ngừng một lúc rồi cũng trả lời

- vậy thì luôn về đi  ! _  Quỳnh Trang vang giọng lạnh lùng lên

- Trang ! cho mình hết tuần này đi nha !!! ...nha !!! được không ? năn nỉ đó ! _  Thảo My vừa nói, vừa năn nỉ

- không  ! cho cậu 3 ngày  !!! _ Quỳnh Trang vẫn sắc mặt lạnh lùng đáp

- Mình biết rồi  _  Thảo My vui sướng

- mà đừng có dở trò , những trò vớ vẩn của cậu không qua được mắt mình đâu  _ Quỳnh Trang cảnh cáo 

- yên tâm mình sẽ không làm gì đâu _ Thảo My

- tốt nhất là vậy _ Quỳnh Trang lạnh lùng

tút ...tút ....tút

- sao rồi ? nó có về không con ? _ Dương Vũ Đình Quang ( ba My ) lên tiếng hỏi

- Hai bác yên tâm , nó đồng ý với con là 3 ngày nó về  _ Quỳnh Trang đặt điện thoại trên bàn rồi nói

- nhưng... - Bác cứ cho nó 3 ngày nữa , ba ngày nữa nếu nó không về thì đích thân con đưa nó về _ Quỳnh Trang

- cảm ơn con nhiều lắm ! _ Diệp Bích Hoa lên tiếng tay bà cầm chặt tay Quỳnh Trang

- không có gì đâu ạ ! bây giờ cũng muộn rồi con còn có việc ở nhà nên...  _ Quỳnh Trang nhìn vào đồng hồ đeo trên tay mình

- Con vừa mới về nước , ông ta ( ba nó)  đã giao việc cho con làm rồi à ? _ Dương Vũ Đình Quang bất bình lên tiếng

- Dạ ! Không phải,  là do con đi cả ngày hôm nay chưa nói với ông nội và ba là con đi đâu. Con sợ họ lo lắng . _ Quỳnh Trang mỉm cười

- Cũng đến giờ cơm tối rồi con ở lại ăn cơm cùng hai bác cho vui , nhà độc mỗi hai ông bà già à chán lắm ! Còn  ông  và ba con cứ để bác lo _ Diệp Bích Hoa

- thôi ạ !  bây giờ con phải về rồi ạ , hay là để khi khác đi bác ! _  Quỳnh Trang lễ phép nói

- Con xem, trời cũng tối rồi ở lại ăn cơm cùng hai bác đi. về nhà con cũng phải ăn mà, chi bằng ăn ở đây có tốt hơn không  ? _ Diệp Bích Hoa đang ra sức níu kéo cô ở lại ăn cơm

- hay là thế này ạ,  ngày kia con sang nhà bác ăn cơm được không ạ _ Quỳnh Trang đứng dậy và đưa ra yêu cầu để rời khỏi đó

- ừ ! thế cũng được mà con về cẩn thận và nhớ ngày kia dảnh sang nhà bác ăn cơm đấy ! _ ba mẹ Thảo My cũng đứng đưa cô ra tận  cửa xe

- vâng ! vậy con chào hai bác con về _ Quỳnh Trang cúi đầu chào ba mẹ  Thảo My

- khoan ! Đợi bác một chút – cô vào bếp lấy tôi túi quà mà tôi chuẩn bị sẵn  ra đây  _  Diệp Bích Hoa quay lại nói với hai người làm trong nhà

- thôi ! Bác ơi con không...  _ Quỳnh Trang từ chối thì mẹ My  dúi túi nó vào tay nó

- dạ, túi quà đây thưa bà chủ _ cô người làm đưa cho Diệp Bích Hoa một chiếc túi giấy

- Trang biết con thích ăn nho, ở có 2,5 kg nho bạn bác gửi từ bên Mĩ  về  con cầm lấy đi _ Diệp Bích Hoa đưa cho Quỳnh Trang và bắt nó cầm

- hai bác không để lại ăn . Sao đưa nhiều thế ạ !_ Quỳnh Trang cảm ngại ngùng khi nhận quà từ mẹ Thảo My

- nhiều nhặn gì đâu con, nếu con thích  bác có thể trồng cây cho con ăn nữa kìa _ Diệp Bích Hoa vui vẻ nói

- con nhận lấy đi, để cho hai bác ấy vui nào ! _ Dương Vũ Đình Quang

- Vậy con cảm ơn ! Chào hai bác con về !

Quỳnh Trang mở của xe bước vào trong để  túi quà ở bên cạnh ghế phụ lái , thắt dây an toàn rồi lái xe rời khỏi khu biệt thự chỉ trong chớp nhoáng .

Ở bên kia đang  có  người rất bực mình  , không ai khác chính là chị My nhà ta  . Trang ơi ,Trang à ! Cậu  được lắm ! để tôi mà về thì cậu biết tay tôi _ Thảo My lẩm bẩm trong miệng và không biết suy nghĩ trong đầu cái gì mà cười như con điên ở trên giường

Tầm khoảng 15 : 00 chiều chiếc xe mà vệ sĩ đến đón nó đã về đến nhà. Mọi người làm trong nhà thì chạy ra xếp hàng đón trở về thì chỉ thấy vệ sĩ còn tiểu thư thì không thấy đâu bà Hoài ( quản gia ) liền hỏi :

- tiểu thư đâu  ? sao các người lại về một mình thế ?_ bà Hoài nóng ruột  hỏi vệ sĩ khi biết họ đi đón tiểu thư từ sáng mà giờ vẫn chưa thấy người đâu cả

- chúng tôi đến đón thì tiểu thư bảo muốn đến trung tâm thương mại mua một ít đồ nên bảo chúng tôi về trước _ một vệ sĩ đáp .

- được rồi các người mau giúp họ mang đồ tiểu thư vào nhà trước đi _ bà Hoa lên tiếng

- vâng _ mọi người đồng thanh

Thế là 3 cái vali của nó lần lượt được đưa vào trong nhà. Thì ở ngoài có 3 chiếc xe sang trọng tiến vào trong sân chủ nhân của những chiếc xe đó không ai khác chính là bọn hắn và bọn nhỏ mới đi mua sắm về. Mọi người làm trong nhà đều thấy việc này đã quen lên chỉ chào hỏi qua

- các thiếu gia và các tiểu thư đi chơi đã về rồi sao ? _  một người làm hỏi với giọng nhỏ nhẹ

- ừkm ! chuẩn bị hoa quả và nước uống đi rồi mang để ở phòng khách  _ nhỏ Nguyệt hắc giọng ra lệnh cho những người làm

- vâng !!!  _ một người làm đáp

Bọn hắn và bọn nhỏ ngồi ở phòng khách xem , mở nhạc ,ăn uống cười sằng sặc. Bỗng Minh Nguyệt lên tiếng

- nghĩ lại chuyện hồi sáng lại thấy bực mình, cục tức này mình nuốt không trôi. _ Minh Nguyệt nghĩ ngợi và than thở

- con nhỏ đó là ai mà dám to tiếng ở đấy chứ ? _ Việt Anh

- cô ta quá kiêu căng, ngạo mạn, ngang ngược   _ Băng nói

- thú vị  ! _ Nam Phong lên tiếng nói hai từ mà chẳng ai hiểu gì

-  Cậu vừa bảo cô ta thú vị hả Phong  ?_ Việt Anh chưa tin vào những lời hắn nói, anh sợ mình nghe nhầm đành lên tiếng hỏi lại

- gặp lại tôi sẽ cho cô nàng đanh đá đó một bài học _ Nam Phong giải thích

- thế mà em cứ tưởng anh có ý gì với cô ta ! _ Huyền Thư nói với giọng dỗi hờn

- Thiên Long đi đâu rồi  Minh Nguyệt , từ sáng giờ chẳng thấy  ? _ Việt Anh thắc mắc hỏi

- anh ấy cùng ba em đến tập đoàn , và đi đón ông nội để chào mừng em gái sinh đôi của anh ấy trở về nước _ Minh Nguyệt nói

- em gái song sinh ?  _ Khải Nam thắc mắc

- vâng hôm nay chị ta về _  Minh Nguyệt khẳng định lại vì thấy mọi người không tin

- nghe nói là Long có người em song sinh nhưng chưa nhìn thấy mặt bao giờ ? Mọi thông tin liên quan đều được giấu kín _ Việt Anh giải thích

- thật ra chị ta  từ nhỏ sống ở bên Anh  quốc , lên mọi người chưa nhìn thấy cũng đúng thôi ! _ Nguyệt nói bằng giọng nhỏ nhẹ đến phát ớn

- Nguyệt kia là đồ của ai mà nhiều vậy ? _ Huyền Thư nhìn thấy 3 vali để chân cầu thang liền hỏi

Lúc này bọn hắn mới chú ý đến những chiếc vali để ở chân cầu thang

-  đồ của ai  mà nhiều vậy  ? Nguyệt ? _ Khải Nam  

- em không biết ? _ Nguyệt lắc đầu

- đừng bảo đây là đồ của cô ta nha Nguyệt _ Băng lên 

- để mình hỏi người làm _ Nguyệt

- Bà Hoài đâu rồi lên đây tôi bảo _ Nguyệt quát lên

- dạ tam thư tiểu bà quản gia đi ra chợ mua đồ cho nhị tiểu thư rồi  !_ một người hầu trong nhà chạy ra

- có biết bà ta mua đồ gì không ? _ hắn hỏi

- thưa thiếu gia tôi nghe nói là tiểu thư rất thích ăn kem và nho lên chắc là bà ấy đi mua hai thứ đó " vali kia có phải là của nhị tiểu thư của các cô không " _ Huyền Thư chỉ vào hỏi

- đúng ạ ! _ người làm

- Vậy chị ta đâu rồi !  _ Minh Nguyệt

- tôi không biết, nhưng tôi nghe vệ sĩ với  bà quản gia là nhị tiểu thư đi trung tâm thương mại _ cô người làm

- được rồi lui ra đi _ Khải Nam

- Nguyệt thấy sao ? Tôi trông người làm còn coi trọng cô ta hơn cậu ! _ Băng nói kích

- các cậu yên tâm đi mình sẽ làm cho chi ta không còn gì và đoạt lấy tất cả những gì mà chị ta có _ Nguyệt hắc giọng nói

- đồ của ai mà nhiều vậy Nguyệt _ bà Hương lên tiếng hỏi

- mẹ vừa đi đâu về vậy ?_ Nguyệt chạy ra chỗ bà Hương hỏi

- mẹ vừa đi uống trà cùng với mấy người bạn _ bà Hương

- các cháu đến chơi ? Vậy thì ở lại đây ăn cơm đi_ bà Hương hỏi

- vâng ! Chúng cháu chào bác _ Huyền Thư

- Nguyệt ! mẹ hỏi kia là đồ của ai mà nhiều thế ?_ bà Hương

- vậy theo bác là đồ của ai ? _ Băng lên tiếng

- đừng nói với bác  là đồ của con nhỏ đó _ bà Hương

- đúng là đồ của cô ta đấy mẹ _ Nguyệt nói với giọng ghen tị

- sao cô ta có nhiều đồ vậy ? Không biết trong đấy đựng những thứ gì nhỉ  _ bà Hương tò mò ( đó là những suy nghĩ trong đầu)

- vậy con nhỏ đó đi đâu rồi ? _ bà Hương

- cô ta đi chơi rồi bác _ Gia Bảo nói vừa cầm rượu lên uống

- cô ta đúng là vô giáo dục mà đáng lẽ về thì phải chào bác một tiếng ai ngờ lại đi chơi. Nó mà về thì bác bảo bác trai cho nó biết tay _ bà Hương nói với giọng tràn đầy sự tức giận

- mà bà quản gia đi đâu rồi ?  _bà Hương

- Bà ta đi mua đồ ăn mà chị ta thích rồi _ Nguyệt nói

- cô ta như thế nào mà ai cũng quan tâm , chẳng bù cho ai đó _ Huyền Thư

- cô ta là cục vàng, bảo bối của nhà này ,không quý nó thì quý ai . Còn bác và Nguyệt họ cũng chẳng quan tâm hay coi trọng _ bà Hương vừa khóc, vừa kể

- bọn cháu luôn đứng về phía bác và ủng hộ bác mà ! đúng không mọi người _ Khải Nam an ủi

-  cháu nghĩ cô ta không dám làm gì bác đâu . Nếu có thì giống như lời anh Khải Nam nói tất cả chúng cháu ngồi đây luôn bảo vệ bác mà _ Huyền Thư

- Cảm ơn tụi con nhiều lắm ! Minh Nguyệt nhà bác phải tu mấy kiếp mới có những người bạn tốt như tụi con _ bà Hương vừa cười vừa đắc ý ở trong lòng

- Phong sao mày từ lẫy giờ chẳng nói gì ngoại trừ nói về con nhỏ gặp lúc sáng trong TTTM _ Việt Anh

-  ngậm miệng vào , cứ mở mồm ra là nhắc à _ hắn quát lên

- con nhỏ bọn con gặp ở TTTM làm gì bọn con sao , có cần bác giúp gì không ? _ bà Hương hỏi

-  con nhỏ đó kiêu ngạo, tự cao tự đại, lạnh lùng, kinh người kinh khủng . Nó chẳng xem bọn con ra gì, ngang nhiên cướp chiếc váy mà Minh Nguyệt định mua _ Huyền Thư

- thế các con có biết nó là ai không ? thân thế con nhỏ đó như thế nào ? _ bà Hương hỏi

- bọn con không biết ? _ Băng đáp

- nhưng mình cảm thấy đang bị xúc phạm,  thù này không trả tao không phải là Trần Hoàng Nam Phong  _ Phong rất bức xúc lên tiếng

- hình như từ sau khi cậu gặp con nhỏ ở TTTM mình cảm thấy cậu nói nhiều hơn thì phải ? _ Khải Nam trêu hắn

- thôi đi mọi người đừng trêu anh ấy  nữa _ Huyền Thư lên tiếng giải vây

- chưa gì em đã bảo vệ cậu ta . Nhưng cẩn thận hắn bỏ mặc em đi yêu con nhỏ đó , lúc đấy đừng trách tụi này không nói _ Việt Anh kích

- không có chuyện đó mấy anh đừng nói bậy . Anh sẽ không bỏ em đúng không Phong ? _ Huyền Thư nói và quay sang hỏi hắn

- ừkm !!! .... em đừng nghe bọn hắn nói bậy  _ Phong lườm cảnh cáo tụi hắn rồi quay sang an ủi Huyền Thư 

- hôm nay bọn con ở lại ăn cơm đi, dù sao con nhỏ đó  cũng về tiện thể cảnh cáo nó giúp bác _ bà Hương nhờ bọn hắn giúp

- nếu bác nhờ thì bọn cháu sẵn sàng giúp đỡ _ Khải Nam lên tiếng

- bác cảm ơn cháu _ bà Hương

-  chuẩn bị cho chị ta một bài học dần đi là vừa _ nhỏ Nguyệt nói

- nhưng phải làm gì bây giờ ? _ Huyền Thư hỏi với thái độ vô cùng hứng thú

- đầu tiên là những chiếc vali của nó _ bà Hương lên tiếng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net