CHAP 16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tại bệnh viện, phòng bệnh Nguyễn Văn Khánh. Nó đi vào ko khỏi xúc động khi thấy hắn đang nằm bất động trên giường thở ôxi. Nó cảm thấy lồng ngực mình đột nhiên đau nhói, đau ko thể tả nỗi và ở mắt hàng ngàn giọt nước tuôn ra.

- Anh! Anh bị sao vậy! Anh tỉnh dậy mau đi! Anh dậy đi! Dậy la mắng em đi mà!

Bàn tay hắn tự nhiên cử động, mắt hắn từ từ mở ra.

- Em ngốc anh tỉnh rồi đây. Đừng khóc nữa,anh đau _ Anh nói rồi bất giác nở nụ cười

- Anh! Anh tỉnh rồi!! _ Nó òa khóc rồi ôm hắn _ Em cứ tưởng sẽ ko đc gặp anh nữa chứ, huhuhu.....

- Thì anh tỉnh rồi đây.

Anh nói rồi mở vòng tay ôm chặt nó, nó ngừng khóc xiết chặt hắn lại. Bác sĩ đi vào đằng hắng làm cho cả hai buông ra.

- Công nhận thật là kì tích. Cứ tưởng anh sẽ bị hôn mê lâu ai ngờ chưa đầy năm tuần anh đã tỉnh. Công nhận sức mạnh tình yêu của hai người mạnh thật _ Sau khi khám xong bác sĩ hóm hỉnh nói

Nó nghe bác sĩ nói vậy nó cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt đỏ như trái cà chua của nó. Bác sĩ đi ra để nhường ko gian riêng tư cho hai người.

- À mà bác sĩ, tôi bao giờ đc xuất viện vậy? _ Anh hỏi trước khi bác sĩ ra khỏi căn phòng

- Chắc là hai hoặc ba hôm nữa thôi. Chúng tôi cần phải theo dõi để xem có để lại di chứng gì ko. Tôi đi đây.

Ba hôm sau, bác sĩ đi vào trên tay là cuốn hồ sơ bệnh án của Khánh. Nó và Khánh đều kiên nhẫn nín thở để nghe bác sĩ nói

- Viên đạn chỉ sượt qua tim, may mắn là ko để lại di chứng gì. Anh có thể xuất viện đc rồi.

- Cảm ơn bác sĩ ạ _ Nó nói. Bác sĩ vừa đi ra cả nó và Khánh đều rất vui mừng. Cả hai nhanh tay dọn lẹ đồ đạc để về nhà.

Những ngày sau đó, nó và hắn đi học trong tâm trạng tình tứ. Nhiều lúc cãi nhau như chó với mèo. Nhưng cả hai ít khi nào giận nhau quá lâu một ngày. Bởi, ông bà nói cấm sai. Càng yêu nhau sẽ cắn nhau đau!

Thấm thoắt cả hai đã ra trường, đầu tiên nó muốn hắn về nhà chơi để biết mặt mọi người sẵn nó muốn dọn đồ về nhà thăm ba mẹ. Đến ngày, anh diện bộ đồ thật đơn giản nhưng cũng rất chất. Là áo thun trắng dài tay cùng với cọng dây chuyền màu đen và quần jean rách xanh đậm. Một lúc sau, tại nhà nó. Anh hồi hộp bấm chuông, anh hi vọng ba mẹ của nó ko gây khó khăn cho anh. Trong nhà, nó phụ mẹ dọn dẹp lại nhà cửa để cho nó giới thiệu bạn trai. Nghe tiếng chuông, nó định đi ra mở thì ba nó nhanh hơn.

- Cậu là ai? Cậu đến đây làm gì? _ Ba nó hỏi

- Dạ, con chào bác. Con là bạn trai của My, hôm nay con qua chơi ạ. _ Khánh lễ phép

- Con vào nhà đi.

- Dạ

Hắn bước vào trong nhà, hắn thấy một bóng người phụ nữ lướt ngang qua hắn. Hắn chớp chớp mắt rồi lẩm nhẩm. "Sao, sao bóng người đó giống mẹ mình vậy? Thật kì lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net