Chap3: Cái cảm giác này thật...đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô gái ấy đi theo anh

- Nè, KHẢI- Cô hét to

Bỗng anh dừng hình, quay lại

- Sao cô biết tên tôi?

- Hôm qua tôi cũng dự buổi họp báo, thấy anh đi cùng chủ tịch Hồng tới đó.

- Vậy sao- Anh tiếp tục bước

Cô đi theo anh, đứng ngay cạnh.

- Anh học lớp nào zợ?- Cô hỏi

-...-Im lặng

- Bộ anh bị điếc hả? Ba má anh có biết anh bị điếc không?

-...- Lại im lặng

- Đẹp trai vậy mà điếc, tiếc ghê- Cô thở dài

-...-im lặng hoài

Cô theo anh đi lòng vòng quanh trường. Một lúc sau sân trường đã đông, tiếng bàn tán xôn xao của học sinh trong trường, mọi ánh mắt như hướng về anh.

-Có phải mấy người đấy thấy tôi xinh quá nên nhìn theo tôi ko?

-...-

- Này! À mà tôi quên, anh bị điếc có nghe thấy tôi nói gì đâu.

Reng...Reng...Reng

Tiếng chuông trường reo lên. Cô bỗng lấy từ giấy từ trong cặp ra, viết lên đó mấy chữ " Chuông reo rồi, anh lên lớp đi". Anh nhìn vào tờ giấy rồi quay người đi.

- Cái con người này kì thật nha. Đến trường để học mà không nghe được cô giảng gì thì đến trường làm mô à?. Mà cũng đẹp trai ghê ta. Haizzzz......Thôi lên lớp đã, mà lớp mình ở đâu ấy nhỉ?

Tại lớp 10-1

-Ây, cô zô kìa- Trình Trình

- Chào cả lớp

-Chúng em chào cô

-Hôm nay lớp ta hân hạnh đón tiếp học sinh mới. Em vào đi

Vũ Hàn( tên cô ) vừa bước vào lớp bọn con trai liêc mặt nhìn theo, "Ồ" lên một tiếng dài, mắt chứ O, mồm chữ A.

- Một lũ mê gái- Oanh Vũ

- Thì sao? Liên quan đến cậu hả?

- Chào các bạn, mình là Vũ Hàn , mới từ hàn quốc về không lâu, mong mọi người giúp đỡ.

- Các em có câu hỏi nào dành cho bạn không?

- Bạn ơi, bạn mới về Trung Quốc mà sao rành tiếng Trung quá vậy?

-Thật chất, mình là con lai Hàn Trung, ba mình là người Trung nên mình mới có thể biết được tiếng Trung- Vũ Hàn cười rồi nói

- Tại sao bạn là về Trung vậy?

- Tại mình muốn về xem đất nước của mình như thế nào

-Bạn ơi, tên Hàn của bạn là gì?

- Tên Hàn của mình là Park Yoo Ian

-Nghe quen quen, cái mặt cũng quen luôn.

-Mình nhớ ra rồi, cậu ta là ca sĩ đó.

-Đúng oy, sao giờ mình mới nhớ ra? Haizzzzzzzzzz.., điên cái đầu

-Hàn ơi, bạn là ca sĩ Park Yoo Ian hã?

-Ukm- Vũ Hàn

-Thảo nào thấy quen quen

- Trong cái trường này ai cũng là người thừa kế của mấy cái cái công ty danh tiếng hết đó, vậy còn bạn?

- Pa Pa mình là giám đốc công ty HI entertainmennt, công ty của mẹ mình là công ty thời trang HAI.

- Mấy công ty đấy nổi tiếng lắm luôn đó.

-Thôi các em hỏi bạn vậy đủ rồi, giờ chúng ta bắt đầu giờ học.

Reng...Reng...Reng

- Hàn ơi, mình đi ăn đi

- Ukm

- Tưởng qua ngắm trai đẹp nữa chứ?- Beta

- Thì đương nhiên là phải đi ngắm rồi- Nhi

- Các bạn ngắm ai vậy? - Hàn

- Bạn biết Ngô Lỗi không? Cứ hễ giờ ăn hay giờ về là Beta cũng qua lớp ảnh để ngắm ảnh hết đó. Mê trai zữ.

- Trai đẹp sinh là là để ngắm, không ngắm để đó phí.

- Thôi kệ, mình đi ăn đi!

-Ukm

Theo thói quen Beta lại ra lớp 11-1 để ngắm Lỗi Lỗi, đương nhiên lần này còn kéo theo cả Hàn Hàn và Nhi đi nữa. 

- Hàn Hàn, cậu nhìn thấy cái anh ngồi cuối góc trong cùng không? Ảnh là Ngô Lỗi đó. Đẹp trai đúng ko?- Beta

-Oh! Mình nhìn anh này thấy rất quen, ko biết có phải đã từng gặp nhau không nữa

- Thì 2 người đều trong giới showbiz nếu đã từng gặp nhau thì cũng không có gì lạ cả. Mà Ngô Lỗi cũng đã từng qua Hàn có thể cậu gặp ảnh ở đó. Thôi lớp ảnh tan rồi, mau đi đi nếu không lại rách việc.

-Ukm. Mà từ đã cái người ngồi góc dưới phía cửa sổ kia là ai vậy?

-Ak, người đó hả? Là con trai tập đoàn VH- Vương Tuấn Khải, mà anh ta chảnh lắm, cậu không nên đụng vào anh ta. Anh ta là một con người đặt biệt kì quái, không thể sánh với Ngô Lỗi nhà mình-Beta

-Thôi tụi mình đi đi-Nhi

-Ukm.

Tại nhà ăn

- Nhà ăn của trường Heredity đúng là rất đẹp và rộng.- Hàn

- Dĩ nhiên rồi, đây là ngôi trường quốc tế mà ai cũng mơ ước vào học mà lại.

Đối diện bàn ăn của Hàn, Nhi , Beta là bàn ăn của Khải. Hàn nhìn theo Khải, cô nhìn anh, cô cũng chẳng biết tại sao cô lại nhìn anh, cái cảm giác này thật...đặc biệt.









-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net