Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếc là, sự thật cuối cùng cũng là sự thật. Một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế nhỏ, Vu Tiểu Đồng bắt đầu cùng đạo diễn cùng lĩnh và cư mà sinh nhai.
Vị trí này, ánh nhìn rất tốt, có thể nhìn rõ mọi góc độ của mỗi cảnh diễn, đương nhiên, người khác cũng có thể nhìn cậu rõ ràng.
Và sau ngày hôm ấy, cơ hồ người của toàn công ty đều phút chốc định một vị trí mới cho cậu.
Và vị hàng xóm kế bên, tự khắc là Hàn Hiểu Viêm.
"Tiểu Đồng, nghe nói cậu và Hàn Âm Diệc rất thân thiết?" một vị tiểu thư đứng quầy chạy đến hỏi.
Thân thiết? Vẫn còn ổn thôi. "tôi và anh ta chỉ là quan hệ....bình thường....."
"tôi rất muốn có chữ kí của anh ấy, làm phiền cậu giúp nhé!" một tấm bảng kí tên nhét vào trong tay cậu.
"Tiểu Đồng." Chị Hoa thư kí đi đến.
"có chuyện gì vậy chị Hoa?"
"lần quảng cáo này, chúng ta cần Hàn tiên sinh là tuyên cáo, cho nên cần mới anh ta chụp một tấm áp phích, em hãy đi nói với anh ta một tiếng nhé!"
"hả? Em đi?"
"ngoài em ra thì còn ai đi nữa! Nếu thành công, chị sẽ bảo ông chủ tăng tiền thưởng cuối năm cho em."
Việc này....không phải vấn đề tiền thưởng cuối năm, thật sự không phải! Tiếc là còn chưa đợi cậu nói hết, chị Hoa đã vỗ mong biến mất.
"Vu Tiểu Đồng!" đạo diễn tức giận hầm hầm đi đến.
"đạo diễn hảo." Cậu cẩn trọng nói.
"hảo gì mà hảo, tên Hàn Hiểu Viêm cư nhiên nói mệt rồi, hắn hôm nay mới quay có vài cảnh! Cậu lập tức đến phòng nghỉ ngơi bảo hắn ra đây tiếp tục quay ngay!"
"tôi làm được sao?"
"nếu cậu không được thì cả công ty này không ai được rồi!" Dương Phong vừa nói vừa đá Vu Tiểu Đồng vào trong phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ ngơi, Hàn Hiểu Viêm đang nhắm mắt nằm trên ghế sofa.

Nên gọi hắn dậy? Nếu như hắn nổi giận thì sao? Nhưng nếu không gọi hắn dậy, hình như đạo diễn sẽ nổi giận!
Vu Tiểu Đồng trái phải đều khó khăn, người bất tri bất giác đi đến bên sofa.
Nhìn hắn ngủ đẹp tựa bức tranh, khiến người khác không nhẫn tâm làm phiền.
Cậu cúi người, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Hàn......"
Đột nhiên, một cánh tay đưa ra, ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào ghế sofa. Không đợi cậu kịp định thần, đầu hắn đã gối trên đùi cậu.
"gọi tên tôi." Hắn nói.
Lúc này cậu đột nhiên mừng rỡ vì hắn không mở mắt nếu không hắn nhất định sẽ thấy bộ dạng thảm bại của cậu.
"Hiểu Viêm." Tiếng cậu so với muỗi còn nhỏ hơn.
"cơ thể cậu mềm mại thật." Tay hắn thu chặt lại, "cơ thể ai cũng đều mềm mại như cậu sao?"
"anh chắc là ôm qua rất nhiều nữ nhân." cậu liếm môi. Cho nên--không cần dùng ngữ khí của cách thức nói chuyện này với cậu.
"không có." Hắn lãnh đạm đáp.
"cái gì?"
"tôi không có ôm qua rất nhiều nữ nhân, đều là do nữ nhân tự động áp đến, ngoài đóng MV ra, tôi chưa từng chủ động dang tay ôm bất kì nữ nhân nào." Hắn ngửi mùi hương nhè nhẹ toát ra trên người cậu.
"sao có thể chứ!" cậu kinh hô.
Mâu dài hẹp mở ra, nhìn cậu chính diện.
"cậu là người đầu tiên, khiến tôi có cảm giác đặc biệt." Hàn Hiểu Viêm nói.
Đặc biệt....sao? mắt cậu không biết là nên liếc đi đâu!
"đúng...đúng rồi, đây là bảng kí tên." Cậu đột nhiên lấy từ trong người ra một tấm bảng kí tên, lúng túng nhét cho hắn, "Phương Phương trước quầy muốn anh kí tên."
"ò." Hắn ngồi thẳng người, rút cây viết mực tùy thân ra, tùy ý kí vào tấm bảng kí tên.
"còn....còn có, chị Hoa nói, lần tuyên cáo này, hy vọng anh phối hợp chụp một tấm áp phích." Cậu tiếp tục tìm chủ đề để nói, nếu không sẽ khiến cậu có cảm giác tay chân lúng túng.
"tiếp theo thì sao, cậu còn gì muốn nói không?" hắn ung dung đợi cậu tiếp tục.
"còn nữa--anh nên đi đóng MV đi!" cậu cơ hồ nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực nói ra mấy chữ này.
"nếu như tôi làm theo lời cậu nói, cậu sẽ thuộc về tôi chứ?"
Hả?
Cậu hoàn toàn không hiểu ý của hắn.
"những gì cậu nói tôi hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm hoàn mĩ, như vậy cậu sẽ thuộc về tôi?" hắn chỉ là rất đơn thuần hỏi một vấn đề rất đơn giản.
"tôi...tôi không biết." Hoặc phải nói là, cậu căn bản không biết phải trả lời hắn thế nào.
"sao không biết? Đây không phải là một vấn đề rất đơn giản sao? Cứ như 1+1=2, 2×2=4 vậy."
Làm ơn, căn bản không phải vậy!
"trả lời tôi, nói cho tôi biết đáp án của cậu!" giọng nói của hắn thì thầm bên tai cậu.
Vu Tiểu Đồng co cổ lại, khẩn trương không biết nên làm gì.
Cậu lại sợ hắn sao? Mắt hắn bất giác nheo lại. Bất cứ ai cũng có thể sợ hắn, nhưng cậu thì không thể!
"cậu đang khẩn trương gì vậy?" hắn ép cậu co vào trong sofa.
Khẩn trương? Cậu là khẩn trương.
"hay là sợ hãi?" ngón tay thon dài ôm thân hình nhỏ nhắn vào lòng mình.
Sợ hãi, có lẽ có chút.
"hay là muốn toàn thân run lên lần nữa?" ra sức ôm lấy eo cậu, cứ như muốn hòa cả người cậu vào lòng hắn, "không lẽ tôi diễn thiên sứ còn chưa thể khiến cậu không sợ tôi nữa sao? Tại sao cậu cứ một rồi hai rồi ba lần sợ tôi?"
Đau quá! Lưng cậu hình như sắp bị hắn ép gãy.
"nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào, cậu mới không sợ tôi nữa? Cậu nói tôi thích hợp diễn thiên sứ, tôi đã diễn, cậu nói muốn tôi kí tên, tôi cũng kí."
Hô hấp..cậu ngay cả hô hấp cũng sắp không được nữa rồi. hắn ôm chặt quá, cánh tay ôm lấy eo cậu cứ như là sắp thép.
"ngay cả lúc tôi diễn thiên sứ, cậu cũng nhìn đi nơi khác?"
Không...không phải, cậu nhìn đi nơi khác là bởi vì--
"tôi chưa từng thấy qua thiên sứ có vẻ ngoài mị hoặc, cho nên.....tim nhảy rất nhanh khiến tôi rất ngại." Cậu thành thật khai báo.
Cánh tay nơi eo bỗng dưng nới lỏng, cảm giác ngộp thở phút chốc biến mất.
"tôi diễn thiên sứ khiến cậu cảm thấy ngại?" hắn khẽ nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm cậu nói.
"ừ." mặt cậu vì thiếu oxy mà từ trắng chuyển thành đỏ ửng.
"tim đập rất nhanh à?"
"...ừ."
"còn nhanh hơn bây giờ?"
"gần như vậy, nhưng nhanh hơn...một...một chút."
chỉ đơn giản vài câu của cậu, sự lo lắng, không vui trong lòng hắn hoàn toàn biến mất. thật là đáng yêu, còn có âm thanh mê người khiến hắn hoàn toàn muốn độc chiếm, "Đồng Đồng, nhanh một chút nữa đi! Làm cho tim cậu nhảy nhanh hơn nữa, như vậy tôi sẽ càng vui hơn."
Vui đến mức- - không gì sánh bằng.
bởi vì sự hợp tác của Hàn Hiểu Viêm, việc quay phim thuận lợi hơn rất nhiều.
và mỗi khi đến ngày quay phim, phàm là nhân viên nữ của công ty, bất kể là có kết hôn hay chưa, đều nghĩ đủ mọi cách đến trường quay.
"thật là hạnh phúc a!"
"tôi lần đầu tiên cảm thấy thật may mắn khi mình có thể làm nhân viên của công ty này."
"tôi thiệt là mong mình có thể trở thành nữ chính, được Hàn Hiểu Viêm ôm a!"
Những lời này trước này không hiếm ở trường quay.
"Tiểu Đồng, nếu như không có Hàn Hiểu Viêm thì có lẽ tôi không dám tưởng tượng cảnh mình có thể đào tạo được một minh tinh là cảm giác thế nào." Âu Tuấn Kiệt nói với Vu Tiểu Đồng, "chọn ra Đông Nghi Mai, là bởi vì tôi cảm thấy cô ta có tố chất trở thành minh tinh, thân hình, tướng mạo đều không tệ, hơn nữa lại có năng khiếu âm nhạc, ca hát cũng không tồi. nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì không đủ trở thành minh tinh, minh tinh còn cần may mắn."
"lão đại?"
"vào Hàn Hiểu Viêm chính là người đem lại vận may cho công ty ta!" Âu Tuấn Kiệt tiếp tục nói, "từ khi hắn ta đến công ty, cả công ty dường như đầy sức sống, mọi người đều cố gắng hết sức, đều hy vọng có thể cống hiến một phần sức mình cho công ty."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net