[Oneshot]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình yêu trên thế giới này vốn dĩ đã như vậy. Cho dù anh ấy không yêu tôi, dù tôi có biến mất khỏi thế gian này, tôi vẫn yêu anh ấy!"

Gửi chàng trai của em, Kim Seok Jin

Em và anh gặp nhau vào trời nắng.
Ngày ấy, nắng vàng chiếu rọi muôn nơi, mang đến cho thế giới cảm giác ấm áp. Anh bước đến bên em khiến tâm em mách bảo rằng đây là một nửa cuộc đời mình. Lúc gặp em, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc bạch kim nở nụ cười toả nắng, cầm một hộp quà nhỏ sang nhà em.

- Xin chào ! Anh là hàng xóm của em ! Anh mới dọn đến !
Anh là người ở nơi khác, chuyển về Seoul phồn hoa này. Thật may...anh ở cạnh nhà em, là hàng xóm của em.

Chả biết tự bao giờ, em trở thành một đứa luôn phụ thuộc vào người khác đến vậy. Em luôn tìm đủ mọi lí do để được gần bên anh...Giờ nghĩ lại mới thấy, những lí do ấy thật ngu ngốc...Vậy mà anh chẳng khó chịu tí nào.

- Sao em ở đây ?

- À...em đang tìm đồ vật...có lẽ nó rơi bên nhà anh !

Anh quan tâm em, chăm sóc em, lo lắng cho em, luôn động viên em khi những bài kiểm tra của em điểm kém. Nhiều lúc, anh pha cho em một ly cacao ấm nóng, gõ nhẹ vào đầu em mỗi khi giải bài tập sai hoặc đơn giản chỉ là cái xoa đầu dịu dàng. Chả biết tự lúc nào...những cử chỉ ấy lại khắc sâu vào tâm trí em đến vậy.
Ừ thì....Em đơn phương anh đấy !

....

Nhớ mùa đông năm ấy, anh cùng em đón giáng sinh. Mùa đông rất lạnh...nhưng ở cạnh anh, dù tuyết có bủa vây, em vẫn cảm thấy ấm áp. Lúc đi qua đường, một bà lão lớn tuổi đã nhìn đôi ta. Bà ấy bảo :

- Hai đứa nhìn xứng đôi thật đấy!

Có vẻ trái với gương mặt hạnh phúc của em, anh chỉ gượng cười ái ngại...rồi xua tay ý bảo quan hệ của em với anh không phải như thế.
Tối hôm đó, em đã khóc rất nhiều. Lần đầu tiên, em khóc vì một người con trai...chỉ vì lí do không đáng ! Xin lỗi,  chỉ tại cảm giác uất ức ngập tràn lòng em rồi...

...

Đến ngày sinh nhật em, em chẳng mong đợi điều gì cả. Điều em nao nao nhất đó là sự hiện diện của anh. Đã hơn một tiếng từ khi bữa tiệc bắt đầu, anh vẫn chưa đến. Mọi người thì vui vẻ dự tiệc...còn em...chủ nhân của tối hôm đó lại mang vẻ mặt u sầu.
Đôi mắt em chợt sáng lên, khi thấy anh như một chàng hoàng tử, mặc áo vest đen lịch lãm bước đến bên em. Nụ cười háo hức trên khuôn mặt em chợt tắt lịm khi bên anh còn có một cô gái khác.
Chị ấy vừa đẹp lại vừa quyến rũ. Làn da trắng nõn, má ửng hồng, tóc xoăn xã ngang lưng. Chị ấy mặc chiếc váy đỏ xòe đến gối trông giống như đóa hoa hồng rực rỡ.
Còn em...Không đẹp lại càng không quyến rũ. Em luôn vận trên người những bộ đồ đơn giản, chỉ là áo thun, quần dài
Hôm nay, em đã cố thử cho mình một chiếc váy thật đẹp...Nhưng có lẽ, điều đó quá dư thừa rồi ! Chị ấy đã chiếm trọn ánh mắt của anh.

- T/b ! Đây là So Hye...Cô ấy là bạn gái anh! Em xem...tụi anh xứng đôi chứ ?

- À...đương nhiên là có rồi ! Em chào chị !_ Em quay sang chị ấy

- Thì ra em là t/b ! Anh ấy luôn hay nói về em cho chị biết lắm đấy!

- Cô ấy là em gái tốt của anh mà !

"Em gái" ! Chỉ hai tiếng của anh thôi, đã khiến tim em tan theo từng mảnh.
Thì ra...tình cảm em dành cho anh, chỉ được đón nhận, gói gọn bằng hai từ "em gái"
Tại sao em ghét đôi mắt anh ôn nhu nhìn cô ấy, ghét đôi bàn tay dịu dàng ôm eo cô ấy, ghét cả vị trí anh dành cho em...

Giá như...ngay từ đầu, em nên nhận ra điều đó. Em nên biết anh không yêu em.

Bữa tiệc hôm đó...có lẽ sẽ rất vui nếu không có cô ấy ! Không phải vì em ích kỷ đâu...anh à.

Sau đêm sinh nhật, em ngại tiếp xúc với anh hơn...em tránh gặp anh mọi lúc có thể. Em không như lúc trước, không còn tìm cớ sang nhà anh, không còn nhờ anh chỉ bài tập, không còn cacao nóng, không còn gì cả ! Chỉ là hiện tại...em không muốn tình cảm em dành cho anh ngày một lớn mà thôi.

...

Ngày kia, khi em đang chuẩn bị mở cổng nhà, thì vừa đúng lúc, anh mới chạy bộ về. Em đứng sững người nhìn anh rồi toan chạy vào nhà. Bàn tay anh níu chặt em lại, mang theo tông giọng trầm khàn pha lẫn tiếng thở dốc vì mệt, anh nói :
- Sao dạo gần đây, có cảm giác như em trốn tránh anh thế ?

- À...chỉ là em không được khoẻ! Thôi em vào nhà !

- Đợi đã...cho em này !_Nói rồi anh bỏ đi.

Nhìn xuống lòng bàn tay, một chiếc kẹo mút. Anh vẫn vậy...vẫn luôn xem em là em gái cần được chở che...Nhưng anh à...em muốn anh xem em như một cô gái đã trưởng thành, một cô gái biết yêu và biết đau.
Có lẽ khoảng cách giữa cô gái 18 và chàng trai 26 có vẻ khá xa anh nhỉ ? Anh không hiểu được tâm tư em cũng đúng...nên em không trách anh. Chỉ trách em ngu ngốc mà đơn phương anh.

Em đã suy nghĩ về hai ta rất nhiều, cuối cùng, em quyết định buông tay anh bởi chị ấy xứng đáng hơn. Nên sáu năm trôi qua, mối quan hệ giữa anh và em vẫn bình chân như vại...Cũng chỉ là "Anh trai" và "Em gái".
Em vẫn ôm hi vọng, một ngày, em có thể dũng cảm nói ra tình cảm của mình ! Thất bại cũng được, nhưng ít nhất phải nói một lần...Rốt cuộc...Em không dám nói !

....

Ngày hoàng hôn phủ một màu đỏ rực, anh và chị ấy tay trong tay đến nơi em làm việc. Đặt trên bàn, tấm thiệp màu đỏ chói mắt ghi dòng chữ " Mời em T/b". Anh và chị ấy kết hôn...Điều này, em đã biết từ trước, chỉ là không biết bao giờ sẽ đến mà thôi.

Nơi lễ đường rải đầy hoa hồng, chú rể mặc vest xanh, trông cực kỳ lịch lãm, gương mặt ôn nhu nhìn cô dâu bước vào lễ đường.
Chị ấy hôm nay đẹp quá, trông như thiên sứ sống vậy. Ngồi ở hàng ghế khách mời, em bình tĩnh nghe cha xứ thực hiện nghi lễ.

- Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau.

- Seok Jin, con có đồng ý lấy So Hye làm vợ không ? Trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe..con có nguyện sẽ yêu thương và tôn trọng So Hye trọn cuộc đời không ?

- Con đồng ý !_Anh nói không một chút do dự

- So Hye, có đồng ý lấy Seok Jin làm chồng không ? Trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe..con có nguyện sẽ yêu thương và tôn trọng Seok Jin trọn cuộc đời không ?

- Con đồng ý !

Hai người trao nhẫn cưới cho nhau, hôn nhau dưới sự chúc phúc mọi người. Nhìn mặt anh tươi cười hạnh phúc như thế, em cũng cố nở nụ cười theo...Anh nào biết tim em đau cỡ nào !

Kết thúc !

Một lát sau, anh nắm tay chị ấy đến chỗ em.

- T/b ! Anh muốn nhận lời chúc phúc của em !

- Được rồi...Chúc anh chị hạnh phúc, sống đến đầu bạc răng long ! Mong anh chị sẽ sinh được những đứa trẻ kháu khỉnh! Lúc đó...chắc em sẽ rất vui !_Cố kìm nén tiếng nấc, em nói những lời dối trá trong lòng.

- Cám ơn !_ Anh niềm nở gật đầu, rồi cùng cô dâu đi đến nơi khác.

Khoảnh khắc anh bước đi, cũng là lúc em chạy thật nhanh khỏi lễ đường. Nước mắt em rơi xuống, thấm đẫm đôi gò má, làm nhoà cả phấn trang điểm. Mọi người nhìn em ăn mặc thật xinh đẹp....lại khóc đến bi thương. Có thể họ nghĩ...cô gái này mới vừa chia tay hoặc thất tình ! Nhưng thật ra nào phải...em chỉ đang khóc vì đánh mất một thời thanh xuân của mình mà thôi !

- Này cô bé... Tại sao lại khóc vậy ?
Giọng chàng trai xa lạ nào vang lên

" Anh có biết điều bi ai nhất trong tình ái là gì không? Đó là khi em muốn buông xuôi tất cả thì anh vẫn không biết đã từng có một người yêu thương anh rất nhiều."

Seok Jin ! Chàng trai em thương, thương đến chẳng dám chung đường ! Dù sao này, đoạn đường anh đi là với chị ấy...Nhưng em mong, trong kí ức của anh vẫn còn một ngã ba đường dành cho em !

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net