Chương 119. Trăm năm hòa hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Vũ, cậu đến rồi à."

Hàn Giang Khuyết và Văn Kha đã đi đến trước mặt mọi người, bước chân bọn họ dừng lại trước Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc.

"Hàn Giang Khuyết, Văn Kha," Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào anh bạn Alpha của mình: "Hôm nay hai người..."

Cậu là người trước sau như một luôn tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhưng sự phấn khích lúc này lại khiến Omega không thể không hít vào một hơi, rồi mới khẽ nói: "Hôm nay hai người đẹp trai lắm."

Lời tán tụng này ít nhiều gì, cũng có phần gắng đè nén cái sự sến súa lại, nhưng đương nhiên đó là lời khen một trăm phần trăm xuất phát từ sự chân thành.

Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng mặc một bộ vest trắng tinh giống hệt nhau, cùng với hai bông hoa Đại màu trắng tâm vàng mang đậm phong cách Thái Lan cài trên ngực áo, thậm chí ngay cả chiếc Rolex trên cổ tay của hai người họ cũng là một đôi.

Nhưng ngoài việc ăn mặc, điều khiến người khác không thể rời khỏi tầm mắt--

Thật ra lại là nét mặt của bọn họ.

"Cảm ơn."

Văn Kha và Hàn Giang Khuyết nắm chặt tay nhau, ngay cả khi trả lời Phó Tiểu Vũ, hai người họ đều là mỉm cười nhìn nhau trước sau đó mới cùng nhau lên tiếng.

"Tiểu Vũ..." Hàn Giang Khuyết tiến lại gần một chút.

Ánh nắng mặt trời trên bãi biển vô cùng rực rỡ, chiếu rọi trên khuôn mặt của người Alpha cao lớn đã có hai con nhỏ này.

Hắn hoàn toàn không giấu được nụ cười của bản thân, giống như biết rằng mình cười như vậy thực ngốc, thế nên biểu cảm trên khuôn mặt mới mang theo chút ngây thơ ngượng ngùng, lúc cười thì hơi cúi đầu xuống sau đó mới ngước đôi mắt đen láy xinh đẹp kia lên.

Alpha dường như phải suy nghĩ mất vài giây mà vẫn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ thoáng buông tay Văn Kha ra và ôm chặt lấy Phó Tiểu Vũ một cái.

"Tôi biết, tôi biết rồi." Phó Tiểu Vũ cũng không kiềm được, khẽ mỉm cười.

Tôi biết cậu rất hạnh phúc, Hàn Giang Khuyết ạ.

Khi nghĩ như vậy, sống mũi của Omega cũng chợt cảm thấy cay cay.

"Này..."

Hứa Gia Lạc đột nhiên chen vào giữa Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ, từ phía sau vỗ nhẹ vào lưng hai người: "Được rồi được rồi, sắp đến giờ rồi đấy, đi thôi."

Anh vừa giống như MC cue đến chương trình, vừa rất tự nhiên quàng tay qua vai Hàn Giang Khuyết và đẩy người này trở lại bên cạnh Văn Kha.

"Ờ ờ."

Hàn Giang Khuyết lúc này cũng không để ý đến Hứa Gia Lạc, vừa nghe thấy sắp đến giờ nhất thời chợt xoay người lại có phần lo lắng nắm lấy tay Văn Kha: "Anh ơi..."

"Chúng ta đi thôi." Văn Kha siết chặt lòng bàn tay của Alpha, mỉm cười nói.

Đúng là đã đến giờ rồi.

Đám cưới của Hàn Giang Khuyết và Văn Kha không phân chia phù rể theo giới tính Alpha và Omega, nên Hứa Gia Lạc đi theo Văn Kha còn Phó Tiểu Vũ thì đi theo sau Hàn Giang Khuyết.

Mấy người bọn họ cứ như thế cùng với tiếng nhạc hôn lễ long trọng, sánh bước bên nhau trong gió biển bước qua cổng hoa được kết lại từ những bông hồng trắng.

Tất cả mọi người lúc này đều đang nhìn về phía bọn họ, Hứa Giac Lạc vô cùng muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ bây giờ, nhưng anh chỉ có thể liếc sang nhìn trong khi nét mặt vẫn phải cực kỳ nghiêm túc nhìn về trước.

Thật quá lạ thường, đừng nói là đi dự đám cưới, vì chính anh là người đã đích thân tự trải nghiệm một lần, hơn nữa còn là người đã từng kết hôn và cả ly hôn.

Nhưng cố tình là vào lúc này, mỗi một bước đi, đều cảm thấy lòng bàn tay của mình khẽ đổ mồ hôi.

"Wow, mọi người nhìn kìa!"

Hồ Hạ ngồi bên bàn ăn nhìn thấy một cảnh này, không khỏi hít vào một hơi: "Anh Hứa và Phó tổng mặc đồ phù rể giống hệt nhau, sóng vai đi bên cạnh nhau thế kia, thật sự là có cảm giác như hai người họ cũng muốn..."

"Muốn gì?" Vương Tiểu Sơn nhấp một ngụm sâm panh, liếc nhìn người kia một cái, cố ý hỏi.

"Cảm giác như họ cũng muốn..." Hồ Hạ vừa nói xong đã bị Tiêu Vân nhét một cốc nước cam vào trong tay.

"Sao thế?"

"Cậu uống một hớp đi, giải rượu." Tiêu Vân ho khan một tiếng.

"Nhưng tôi có uống rượu đâu!" Hồ Hạ suýt nữa nhảy dựng lên kêu oan.

"Hồ Hạ, có phải cậu lâu quá rồi không đăng nhập Dingtalk đúng không," Lý Tinh Tinh ở bên dưới khẽ đá vào ghế ngồi của cậu ta, đồng thời thì thầm nói: "Cậu đã quên mất bốn chữ khổ cực lầm than là cảm giác như thế nào rồi sao? Tự dưng lại đi gán ghép hai người đó, cậu có thù với anh Hứa à?"

Hồ Hạ lúc này mới phản ứng lại, mồ hôi lạnh sau lưng thiếu chút nữa cũng tuôn ra.

Ờ nhỉ, cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy?

Đó là Phó tổng, lạnh lùng, vô tình;

Đó là Phó tổng với dòng chữ ký kinh điển: Thái độ đúng mực, tối ưu hóa hiệu quả, sẽ thông báo làm thêm với khuôn mặt không chút biểu cảm, sẽ tước đoạt sự tự do lúc cậu ta muốn trốn vào nhà vệ sinh lên cơn lười biếng một chút.

Vì vậy ngay cả Hồ Hạ cũng biết rằng, bất kể Phó tổng có đẹp đến đâu chăng nữa thì đó cũng là chết người.

Đối với việc ở chung với Phó tổng mỗi ngày tám đến mười tiếng đồng hồ mà nói, bọn họ đã phải dùng bốn chữ khổ cực lầm than để hình dung, vậy mà cậu ta vừa rồi trong lúc đầu óc mơ màng lại nảy ra một cái ảo tưởng càng khủng khiếp hơn.

Chết tiệt! Đúng là có lỗi với anh Hứa mà!

Hồ Hạ nghĩ đến vừa rồi xém chút đã bị Vương Tiểu Sơn dắt mũi nghĩ đến điều không nên nghĩ, không khỏi buồn bực liếc mắt nhìn Omega kia một cái.

...

Hàn Giang Khuyết và Văn Kha lúc này đã đi đến giữa giàn hoa được che phủ bởi một tấm màn trắng tinh, trong khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đang đứng ở bên trái và bên phải tại vị trí của người làm chứng.

Hàn Giang Khuyết và Văn Kha không tin vào bất kỳ một tôn giáo nào, vì vậy bọn họ không mời mục sư.

Mặc dù theo lý mà nói thì đám cưới càng phải thiên về gia đình hơn, nhưng với hôn lễ trên đảo lần này, toàn bộ thiết kế đều dựa theo ý tưởng của bọn họ cho nên cũng không mời hai anh nhà họ Hàn trở thành người làm chứng, thay vào đó là mời những người bạn thân nhất của bản thân vừa là phù rể vừa là người chứng hôn.

"Em..."

Phó Tiểu Vũ cầm lấy micro từ trong tay của Hứa Gia Lạc, nhưng đột nhiên lại ngắc ngứ.

"Cái đó..."

Hứa Gia Lạc hơi đẩy gọng kính xuống một chút: "Phó Tiểu Vũ, em đừng lo lắng, hình như thực ra là bên anh sẽ thay Omega hỏi trước ấy?"

MK.

Phó Tiểu Vũ hiếm khi chửi thầm trong lòng.

Rõ ràng là cậu đã tham dự không ít những buổi lễ lớn, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên Omega trở thành người chứng hôn, thế nên mới trở nên lo lắng không thể giải thích được vào như thế này.

Cậu căng thẳng, Hàn Giang Khuyết đứng bên cạnh lại càng căng thẳng hơn, đôi mắt đầy mong đợi nhìn vào Omega.

Phó Tiểu Vũ gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch thình thịch của mình và Alpha này, cậu và Hàn Giang Khuyết đúng thật là trông ngốc hệt như nhau.

Cậu vội vàng như vẻ không có chuyện gì đưa lại micro cho Hứa Gia Lạc.

Alpha cũng khó khăn lắm mới dời ánh mắt được khỏi gò má đỏ ửng của cậu, cuối cùng cũng quay về phía những người dưới sân khấu, hắng giọng một cái rồi nghiêm mặt nói: "Trước khi chính thức đọc lời thề, tôi phải chúc mừng người Alpha đang đứng trước mình đây, là người bạn thân nhất của Văn Kha cũng là người nhà của cậu ấy tại nơi này, tôi không thể không nói-- Hàn Giang Khuyết, cmn cậu đúng là quá may mắn."

Có tiếng cười và tiếng huýt sáo dưới sân khấu nhất thời vang lên.

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Giang Khuyết trong thoáng chốc có chút tức nghẹn mà đỏ lên, hắn đương nhiên là đồng ý với câu nói của Hứa Gia Lạc nhưng mặt khác cũng không nhịn được nhìn người kia chằm chằm.

Cảm xúc giữa hai trạng thái này quá phức tạp, não bộ của Hàn Giang Khuyết lại càng khó xử lý.

Hứa Gia Lạc hiển nhiên ra rất giỏi trong những trường hợp thế này, anh giơ ngón tay lên ra hiệu cho những vị khách dưới sân khấu im lặng, sau đó mới nâng micro lên nói tiếp:

"Các bạn chú ý nhé, đây không phải chỉ bởi vì Văn Kha là một ông chủ lớn với giá trị tài sản hàng chục triệu, không phải chỉ bởi vì đã sinh ra hai em bé cho gia đình cậu ấy mà là vì... người bạn thân nhất của tôi đã giao cho tôi đứng tại nơi này, dùng vài câu thơ của Paul Eluard đã được chỉnh sửa qua để miêu tả tình cảm của cậu ấy dành cho cậu."

Alpha ngừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên trầm xuống:

"Hàn Giang Khuyết, cậu là--

Người qua đường cuối cùng trên con đường của tôi

Mùa xuân cuối cùng

Trận tuyết cuối cùng

Cuộc giao tranh cuối cùng nhằm tồn tại."

Giọng nói của Hứa Gia Lạc trầm thấp, khi nói đến câu cuối cùng, Hàn Giang Khuyết đã không còn nhìn anh nữa mà là nhìn sâu vào Văn Kha.

Và người nhìn Hứa Gia Lạc lúc này lại trở thành Phó Tiểu Vũ.

Hứa Gia Lạc cũng nhìn thật sâu vào mắt Omega kia, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, cậu có bằng lòng trở thành chồng của Văn Kha? Để rồi từ nay về sau sẽ luôn có nhau, ủng hộ nhau, bất kể tốt hay xấu, giàu có hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh thì vẫn sẽ yêu thương nhau cho đến khi cái chết chia lìa hai người?"

Hàn Giang Khuyết nhìn Văn Kha, bờ môi mỏng không khỏi khẽ run lên.

Khoảnh khắc đó, Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy cả người mình cũng run rẩy...

"Tôi đồng ý." Hàn Giang Khuyết giọng khàn đi đáp lại.

Mà đôi mắt Văn Kha gần như cùng lúc ấy cũng đỏ hoe.

Hứa Gia Lạc đưa micro cho Phó Tiểu Vũ, ngón tay của hai người họ trong giây phút ấy cũng vội vàng lướt qua, nhưng khi nhìn vào nhau lại trở nên nóng rẫy dài đằng đẵng.

"... Văn Kha," Omega hít một hơi thật sâu, từ tốn lại nghiêm túc nói: "Anh có bằng lòng trở thành chồng của Hàn Giang Khuyết? Để rồi từ nay về sau sẽ yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, bất kể giàu có hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh thì vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi cái chết chia lìa hai người?"

"Tôi đồng ý."

Khi Văn Kha thốt ra ba chữ này, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống.

Mà Hứa Gia Lạc đang đứng cạnh Omega này, ngón tay dưới cổ tay áo cũng khẽ run lên.

Anh không thể không đỡ lấy kính, giấu đi nỗi xúc động có phần xấu hổ của mình.

Giữa tiếng vỗ tay của các vị khách dưới sân khấu, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ nhìn nhau ngơ ngác, cùng cảm thấy ngay cả tần suất dao động lồng ngực giữa hai người cũng gần như nhau.

Cuối cùng cũng đến lượt Nam Dật xuất hiện.

Anh chàng bé nhỏ ôm một lẵng hoa xinh xinh được trang trí bởi một bó hồng trắng, cùng với một chiếc hộp đựng nhẫn tinh xảo, bước lên sân khấu.

"Chú Văn Kha, chú Hàn ơi, con chúc hai chú mãi mãi hòa hợp hạnh phúc!"

Tiểu Nam Dật cười đến cong cong khóe mắt, cậu bé nâng lẵng hoa lên cao: "Phải đeo nhẫn rồi ạ."

"Cảm ơn con, Nam Dật."

Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết và Văn Kha đều đỏ hoe, hai người cùng nhau nở nụ cười rồi cầm lấy chiếc hộp từ trong lẵng hoa lên, với đôi mắt đong đầy nước cùng đeo nhẫn vào ngón áp út của đối phương.

Sau đó, hai người họ ôm lấy nhau rồi bắt đầu hôn.

Vào lúc này, vô số cánh hoa hồng được rải trên toàn bộ tấm màn trắng, giống như một giấc mơ.

Không ngờ là trước khi diễn ra màn này, Hứa Gia Lạc còn nghĩ rằng dù cho ngay cả trong đám cưới thì anh vẫn có thể nghịch ngợm và lười biếng như mọi khi--


Đó đúng là những lời thề nguyền sáo rỗng, bình thường không có gì mới mẻ, nhưng dù đã nghe qua bao lần thì vào giây phút này đây, anh mới hiểu ra được sự linh thiêng ấy.

Con người rõ ràng là những sinh vật tầm thường và nhỏ bé, có lẽ trong đời cũng đã cầu xin thần linh hàng nghìn lần, cầu tài, cầu lộc, cầu thăng quan tiến chức;

Nhưng chỉ duy nhất vào thời khắc này, trong những lời thề nguyện lại không phải là cầu xin.

Không phải là cầu xin.

Đó là một cơ thể phàm trần vượt qua sự tầm thường, hiên ngang và can đảm tuyên bố với các vị thần--

Tôi đã chứng minh rằng tình yêu này sẽ là vĩnh cửu!

Giữa đám đông ồn ào, Hứa Gia Lạc đột ngột sải bước lao đến trước mặt Phó Tiểu Vũ.

Cánh hoa hồng rơi trên vai và cánh tay anh, Phó Tiểu Vũ nhìn người trước mặt với đôi mắt vừa sáng vừa ẩm ướt, đôi môi mỏng khẽ hé mở, muốn nói lại thôi.

Xin lỗi nhé, Hàn công chúa.

Lại làm cậu tức rồi--

Hứa Gia Lạc dùng chút lý trí cuối cùng, liếc nhìn Hàn Giang Khuyết và Văn Kha đang đứng giữa sân khấu hôn nhau, sau đó anh cũng ấn cả người Phó Tiểu Vũ vào cổng hoa hồng phía sau, mạnh mẽ hôn lên.

...

"Đúng thế, sâm panh này uống ngon thật, đợi lát có thể gọi thêm vài chai-- Đù má."

Tiêu Vân đang thảo luận về hương vị của sâm panh với Hồ Hạ và Lý Tinh Tinh, đột nhiên lại há hốc cả mồm.

"Cô muốn uống bao nhiêu chả được, tự nhiên chửi cái gì, dù sao chi phí cũng được Văn tổng thanh toán cho rồi-- Ối làng nước ơi! Anh Hứa đang làm gì thế kia?"

Lý Tinh Tinh vốn đang gửi tin nhắn cho Omega của mình nên không tập trung vào câu chuyện lắm, nhưng khi cô ấy nhìn lên, gần như lại nhanh chóng rơi vào trạng thái cứng đờ.

"Các cô làm sao hết cả vậy, cứ chuyện bé xé ra to."

Chỉ có Hồ Hạ là ghét nắng, mũ cói đã kéo xuống che gần hết nửa khuôn mặt, thế nên tầm nhìn của cậu ta bị hạn chế vì vậy mới còn có thể bình tĩnh ngồi uống nước cam.

"Cậu mau nhìn lên sân khấu đi!"

Tiêu Vân hất bay cái mũ cói của Hồ Hạ.

"Ơ cái cô này làm gì thế?" Cậu ta vô thức dùng một tay che đầu, trong lúc chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn nhìn thấy Hứa Gia Lạc đang đè Phó Tiểu Vũ ra ở bên đó, hôn ngấu nghiến.

"Anh Hứa..." Hồ Hạ đột ngột đứng lên, run rẩy nói: "Anh Hứa uống nhiều rồi sao? Thôi xong, anh ấy hoàn toàn xong phim rồi, lại còn dám cưỡng hôn Phó tổng... Không cứu được nữa, lúc này có phải là đang chơi trò Thật hay Thách đâu, toi thật tồi, ai cũng không cứu được anh ấy, Văn tổng cũng không."

Chính vào lúc cậu ta cứ lải nhà lải nhải, chỉ thấy trên sân khấu, Phó Tiểu Vũ quàng tay qua cổ Hứa Gia Lạc ôm chặt lấy, bờ môi lại càng mãnh liệt dâng lên.

"Đây không phải cưỡng hôn đâu."

Một tiếng "cạch" bỗng vang lên, Hồ Hạ đánh rơi cốc nước cam trên tay mình xuống đất mà không hề hay biết.

Vương Tiểu Sơn chậm rãi nói: "Đấy là đang hôn nhau thôi, hiểu chưa? Anh Hứa và anh Phó đã ở bên nhau lâu rồi."

Tiêu Vân, Lý Tinh Tinh và Hồ Hạ đều nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Sơn, nhất thời không ai lên tiếng, chỉ có Hồ Hạ là nuốt nước miếng ừng ực.

"Chuyện, chuyện từ bao giờ vậy?" Tiêu Vân cuối cùng cũng khôi phục được chút tỉnh táo, giọng run run hỏi.

"Cũng được một khoảng thời gian rồi, cụ thể thế nào thì mấy người tự đi mà hóng." Vương Tiểu Sơn phóng khoáng tự rót cho mình một ly sâm banh, quay đầu sang bàn khác, bỏ lại nhóm ba người đều đang ngơ ngác nhìn nhau, toàn thân vẫn còn dấu vết của cảm giác hóa đá.

"Phó tổng anh ấy, thật sự hẹn hò với anh Hứa sao?" Giọng điệu của Hồ Hạ vừa kinh ngạc vừa có chút mất mát.

"Anh Hứa này là... có chút nghĩ không ngạc nhiên và mang theo vài phần không hiểu.

"Anh ấy toi rồi." Lý Tinh Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên uống cạn một ly sâm panh lớn, bằng một giọng điệu khẳng định lặp lại những gì Hồ Hạ vừa nói: "Anh Hứa toi rồi--"

"Anh Hứa và Phó tổng hẹn hò, đoán chừng không còn phóng khoáng nữa đâu." Hồ Hạ thở dài.

"Khổ cực lầm than." Tiêu Vân nói tiếp.

"Không bao giờ được tan làm." Cuối cùng Lý Tinh Tinh kết luận.

Lời tác giả:

Chương sau bắt đầu về nhà.

------------------------------------

3h00 am.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net