Chương 9. Những bức thư tình nói rằng anh yêu em ( P5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

108. Nửa đêm sau khi em dọn nhà đi, anh liền một mình mò mẫm vào phòng của của em, đồ đạc đều mang đi hết, cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại vài tờ giấy khen trên tường là không bị mang theo,
anh liền cẩn thận gỡ hết chúng xuống, nhẹ nhàng cuốn lại mang về nhà, dùng vòng tay mà em tặng để buộc chúng lại. Những lúc nhớ em, anh liền đọc to từng chữ một trên những giấy khen ấy, mỗi lần đọc xong tên của em, anh cơ hồ thấy được khuôn mặt cười khúc khích đầy thỏa mãn của em, đây là chuyện đem lại cho anh nhiều thỏa mãn nhất trong những năm tháng ấy.

109. Thấy trên tờ báo sáng hình ảnh một cặp vợ chồng già năm tay nhau tản bộ trong ánh hoàng hôn, em nói thật là tốt, thật hâm mộ, hy vọng tương lai em cũng có thể hạnh phúc như vậy, em không biết là,bđối với người yêu cái đẹp như anh mà nói,
một khắc ấy, anh đã không còn thấy sợ nếp nhăn và tuổi già nữa.

110. Sinh nhật năm ấy,

dì mang về từ Singapore tặng anh một chiếc bình ước nguyện (4) cực kỳ đẹp,

anh hăng hái bừng bừng mà viết lên ước nguyện,

rồi chạy ra bờ biển chuẩn bị thả đi.

Thả đi,

nhặt trở lại;

lại thả đi,

lại nhặt trở lại.

Cuối cùng, vẫn là làm không được.

Bởi vì anh vẫn luôn lo lắng khi thả đi rồi,

miệng bình đã vặn chắc hay chưa,

bình có khi nào đụng phải đá ngầm mà vỡ mất không,

giấy ghi nguyện ước liệu có dính nước mà nhòe mất chữ không.

Bởi vì ước nguyện ấy đối với anh, là quá quan trọng.

Sau đó, anh đem nó cùng với giấy khen của em đều cất chung vào tủ quần áo,

bởi vì anh luôn tin tưởng,

ước nguyện cũng sẽ giống như trong "Biên niên sử xứ Narnia", (5) tới được một thế giới khác bên kia cánh cửa tủ.

111. Em bị sâu răng, phải đi nhổ.
Toàn bộ quá trình em đều nắm thật chặt tay anh, giống như chỉ thả lòng một chút thôi là sẽ đau chết mất,
anh nói em nắm nhẹ một chút đi,
em bảo cùng lắm là lần sau khi anh nhổ răng,
em cũng cho anh nắm.
Hôm đó sau khi về nhà,
anh liền đem toàn bộ đường trong nhà ra ăn sạch,
nhưng mà ăn bao nhiêu cũng không thấy sâu răng chút nào,
ảo não suốt nửa học kỳ,
vẫn không thể nắm tay em được.

112. Em hỏi, nữ sinh mặc váy cưới thì có cảm giác ra sao?
Anh nói, cảm giác rất ngọt ngào đó.
Em bảo, em cũng muốn mặc.
Anh đáp, vậy để anh nghĩ biện pháp.
Sau đó, toàn bộ màn ở ba ký túc xá liền đều bị anh cắt mất,
gom đông góp tây làm ra được một cái cũng coi như là váy cưới cho em mặc,
cả tuần sau đó anh đều bị rượt đuổi khắp hành lang như siêu sao vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net