Tình yêu liệu có thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lâm Phong là tổng giám đốc công ty điện thoại nổi tiếng châu á . Một người đẹp trai , có tiền nhưng lại có vấn đề về giới tính . Sanh Tiêu là cô điều dưỡng mới ra trường . Cô ngoại hình ưa nhìn , gia đình bình thường nhưng sau này gia đình cô gặp vấn đề về kinh tế khiến cuộc đời cô thay đổi . Lâm Phong và Sanh Tiêu thực sự là duyên phận hay nghiệt duyên ??? ( Đây là câu chuyện có tình cảm cao trào giữa tình yêu đồng tình và tình yêu trai gái, có đề cập đến công việc và con người ngành y , nếu bạn thích truyện này , sau khi đọc xong thì commen và bình chọn nha . Để mình có nghị lực update Xin Cảm ơn )

Ngồi trong ô tô Lâm Phong thấy ngột ngạt , anh hạ kính xe cho không khí vào dễ chịu hơn . 

Rầmmmmmmmmmm

Lâm Phong " Cái quái gì xảy ra thế này " . Lâm Phong bực bội mở cửa xe bước ra ngoài xem vừa có tinh thể lạ nào đã đâm vào đuôi xe anh . 

Sanh Tiêu lúng túng " tôi... tôi xin lỗi "

Lâm Phong " Cô bị mù à không thấy đèn đỏ hay sao mà đâm vào xe tôi " . Mặt anh lúc này đầy sát khí , như chỉ cần thêm 1 tác động nhỏ chọc tức anh là anh có thể giết người . "

Sanh Tiêu " Thực sự tôi không cố ý đâu . tôi xin lỗi " . Mặt Sanh Tiêu đã cúi sát như ai ép phải tự mình nhìn ngực mình .

Lúc này đường đã trở nên tắc nghẽn hơn vì 2 người vẫn đứng đó không chịu đi . Lâm Phong " Cô nghĩ là xin lỗi là xong à , đúng là xui xẻo khi gặp lũ đàn bà mà "

Sanh Tiêu mặc dù rất muốn phản biện nhưng cô biết bây giờ mình to tiếng cô sẽ phải đền , mà cô lúc này kinh tế thực sự khó khăn . Cô chỉ biết đứng trơ ra đấy ,lo lắng đến nỗi cắn cho đôi môi chảy máu mà không hề hay biết, 

Lâm Phong nhìn dáng vẻ của cô lúc này cũng chẳng muốn đôi co , liền một mạch bỏ lên xe rồi đi mất .

Sanh Tiêu lúc lên xe máy thì nước mắt mới bắt đầu trào ra , càng cố cho nước mắt không rơi thì nước mắt lại càng chảy . Dạo này tâm trạng cô rất dễ xúc động , cô không thể điều khiển nổi cảm xúc của chính mình . Về đến nhà trọ cũng là 10 giờ đêm , cô ể oải bước từng bước nặng nề . Nằm lên giường Sanh Tiêu không muốn ăn uống gì nữa rồi dần dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ .

6h30 đồng hồ kêu , Sanh Tiêu vội vàng mở mắt và nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân . Sanh Tiêu " Sao hôm nay lại tắc đường thế này , mình đang thử việc nếu đến muộn thì chết mất " Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể làm gì vì xe cô cũng chỉ có thể dịch chuyển từng chút một . Đến nơi lúc này đã 8h15 , cô nhanh chóng chạy vào bệnh viện . Trưởng khoa nhìn thấy cô liền cau có " Cô đang là điều dưỡng thử việc mà giờ này mới đến à ? " Sanh Tiêu " Cháu xin lỗi bác trưởng khoa , tại vì.... " Trưởng khoa liền ngắt lời cô " Tôi không cần biết lý do , cô là người làm ngành y cô phải có trách nhiệm với người bệnh của mình và còn điều này nữa tôi không muốn trong thời gian này cô tái phạm bất kỳ lỗi nào đâu " Sanh Tiêu " Dạ vâng ạ " Trưởng khoa " Thôi cô đi làm đi " Nói xong , ông cũng tiếp tục đi đến các khoa phòng . Diệp Chi thấy trưởng khoa đi liền chạy lại cạnh Sanh Tiêu " Này sợ không ? bác trưởng khoa rất nghiêm khắc đó nhưng bác ấy lại rất thương mọi người " Sanh Tiêu ngước mắt lên nhìn Diệp Chi " Dạ vâng em biết rồi , thôi em đi thay quần áo rồi làm việc đây " Trong sáu tháng học việc tại bệnh viện , Sanh Tiêu phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác .Cô biết đây là nơi cô đã khó khăn lắm mới thi được vào . Đến giờ ăn trưa , Diệp Chi gọi " Sanh Tiêu đi ăn thôi em " Sanh Tiêu " Dạ vâng chị chờ em một lát " Đang ngồi ăn thì Sanh Tiêu có điện thoại " Alo mẹ ạ , dạ mẹ yên tâm con vẫn khỏe , bố mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đó , mà sao hôm nay mẹ dặn dò con nhiều vậy , con không phải em bé nữa đâu nha " Lúc kết thúc cuộc điện thoại Sanh Tiêu vui vẻ tiếp tục ăn , chỉ cần nghĩ về gia đình cô lại không nản lòng mỗi khi gặp khó khăn . Bốn tháng sau , " Sanh Tiêu cuối tuần này đi chơi không " Tuyết Nhi gọi Sanh Tiêu " Không mình không đi được , cuối tuần này mình phải trực " Đầu dây bên kia khó chịu " Thôi , Cậu lúc nào cũng công việc , mình đi chơi một mình , không thèm nói chuyện với cậu nữa " Sanh Tiêu biết cô bạn thân của mình lúc nào cũng nóng tính nhưng rất tốt bụng " Thôi để bữa khác , mình dẫn cậu đi ăn kem nha nha nha " Tuyết Nhi " Mình không phải học sinh nữa mà cậu dụ dỗ nha , thôi mình cúp máy đi ngủ đây bye " Sáng hôm sau thức dậy Sanh Tiêu thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của bố . Cô liền gọi lại " Alo bố ạ , có chuyệ gì thế bố ? " Chỉ thấy đầu dây bên kia khóc mãi cuối cùng cũng trả lời " Tiêu à , mẹ............mẹ con đi khám bị ung thư rồi " Sau đó ông lại nức nở khóc . Sanh Tiêu nghe như tiếng sét bên tai " b......ố mẹ bị từ bao giờ " Bố Sanh Tiêu " Mẹ con đi khám cách đây 1 tháng nhưng giấu không cho ai biết hứ hức "

Sanh Tiêu " Bố thế mẹ bị giai đoạn mấy rồi "

Bố Sanh Tiêu " bố không biết , bố chỉ vô tình nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm của mẹ con thôi , Tiêu mẹ con dạo này gầy quá mà bố vô tâm không để ý hu hu "

Sanh Tiêu không còn tâm trí nhưng vẫn cố trấn an bố mình " Bố , bố yên tâm mẹ không sao đâu . Mai bố cùng mẹ bắt xe lên lên trên đây , bệnh viện nơi con làm việc có các bác sĩ giỏi , các thiết bị tốt , rồi mẹ sẽ khỏi thôi "

Bố Sanh Tiêu " Ừ bố biết rồi , thôi con đi làm đi "

Đến bệnh viện Sanh Tiêu làm mọi việc mà đầu cứ để trên mây .

Diệp Chi " Sanh Tiêu , em sao vậy cứ thất thần như người mất hồn vậy? "

Sanh Tiêu thấy có người quan tâm có liền khóc nức nở " Chi chị ơi hu hu "

Diệp Chi thấy vậy vô cùng hốt hoảng " sao em làm sao vậy có chuyện gì thì phải nói ra chị mới biết chứ "

Sanh Tiêu ôm Diệp Chi rồi nức nở " Chị em phải làm sao đây , mẹ sắp bỏ em đi rồi , chị chị em phải làm thế nào đây ? . Mẹ em bị ung thư rồi chị ạ hu hu "

Diệp Chi ôm cô gái bé bỏng đang sướt mướt mà cũng không cầm được nước mắt " Sanh Tiêu , em nghe chị nói này , em cho mẹ đi khám lại đi , biết đâu kết quả kia không chính xác . Còn nếu đúng như vậy thì đâu phải cứ ung thư là không chữa được đâu em . Ngốc ạ học ngành y nà lại như vậy à "

Tại tổng công ty của Lâm Phong " Thưa tổng giám đốc chiều nay ngài có cuộc họp hội đồng quản trị ạ " vừa nói cô thư ký vừa liếc mắt đưa tình .

Lâm Phong cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy 1 cái , rồi nói " Được rồi ,cô ra ngoài đi "Đút tay túi quần Lâm Phong ngắm nhìn những tòa nhà cao ốc đang phát triển từng ngày mà anh cảm thấy ngán ngẩm .Đang suy nghĩ thì điện thoại rung , nhìn thấy số gọi đến , miệng Lâm Phong mỉm cười .

Đầu dây bên kia " Anh Phong tối nay qua đón em rồi mình đi bar nha "

Lâm Phong " Tử Thiên , ngoan chờ anh rồi anh sẽ qua đón cưng , chụt , bye em bây giờ anh đang bận " .

Tử Thiên " vâng , bye baby nha "

Lâm Phong lại chìm vào suy nghĩ , anh và Tử Thiên đã qua lại 2 năm nay rồi , bố mẹ anh nhiều lần giục cưới nhưng anh không đồng ý , họ đã bắt đầu nghi ngờ và cho người theo dõi các mối quan hệ của anh . Ôi điên mất .

Nhìn dáng vẻ anh lúc này như 1 thiên thần ,mái tóc hơi dài màu tím nhạt , dáng người cao , body chuẩn đứng dưới ánh nắng hắt vào phòng khiến ai nhìn vào cũng phải ngất ngây .Khi bố mẹ lên đến nơi , Sanh Tiêu dẫn bố mẹ về nhà trọ . Nhìn mẹ , Sanh Tiêu phải cố kìm nước mắt , mới có 2 tháng cô chưa về quê mà mẹ gầy quá . " Bố mẹ nghỉ ngơi đi , con nấu cơm 1 lát là xong thôi ạ " . Cô cố nở nụ cười tươi nhất để mẹ cô không buồn sau đó nhanh chóng vào bếp .

Đêm 2 mẹ con nằm bên nhau , cô lại rúc vào lòng mẹ như 1 đứa tré . Mẹ cô cười bảo " Lớn thế này mà còn làm nũng mẹ à " rồi giọng mẹ chùng xuống " Sau này mẹ không còn thì làm nũng ai "

Nghe mẹ nói xong , bao nhiêu cảm xúc Sanh Tiêu như vỡ òa , cô nức nở khóc " mẹ mẹ không được nói gở , ung thư của mẹ nếu giai đoạn sớm vẫn chữa được mà . Mẹ mà lo lắng bệnh sẽ nặng hơn , mẹ có mệnh hệ nào con với bố biết sống sao đây hu hu " .

Ba ngày sau ,  " Sanh Tiêu , cô là con bà Mai Phương đúng không ? "

Sanh Tiêu " dạ đúng , xin hỏi ai đấy ạ ? "

" Tôi là nhân viên bên khoa ung bướu , bây giờ cô có rảnh thì đến khoa tôi để lấy kết quả cho mẹ cô "

Nhìn đồng hồ vừa đúng lúc hết giờ làm việc , Sanh Tiêu bèn nói  " Dạ vâng khoảng 15 phút nữa tôi sẽ qua "

Bác sĩ khoa ung bướu của bệnh viện đưa kết quả cho cô và nói " mẹ cô bị ung thư vú nhưng rất may là giai đoạn đầu , vì thế chỉ cần cắt bỏ để khối u không bị di căn . Nếu gia đình đồng ý phẫu thuật thì sau khi tiến hành phẫu thuật , chúng tôi sẽ đem khối u đi xét nghiệm xem có cần trị xạ hay thôi "

Sanh Tiêu lúc này lòng đã nhẹ hơn phần nào , cô biết ông trời đã mở lối thoát cho gia đình cô . " Dạ thưa bác sĩ , nếu phẫu thuật thì hết bao nhiêu ạ ? "

Bs " Mẹ cô có bảo hiểm không ? nếu không thì cuộc phẫu thuật và tiền thuốc khoảng 50 triệu " 

Sanh Tiêu nghe con số mà không khỏi giật mình " Thưa bác sĩ mẹ tôi không có bảo hiểm "

Ông bác sĩ già nhìn mặt Sanh Tiêu nói tiếp " Cô nên cho mẹ cô phẫu thuật càng sớm càng tốt , để lâu bệnh sẽ diễn biến xấu hơn , cô hiểu ý tôi nói chứ ? "

Sanh Tiêu " Dạ vâng tôi hiểu , chào bác sĩ "

sau khi đi ra , Sanh Tiêu vội gọi cho mẹ " Alo mẹ ạ , mẹ ơi con vừa lấy kết quả của mẹ , bác sĩ nói mẹ chỉ cần cắt bỏ khối u là mẹ không sao cả . Dạ , mẹ yên tâm cuộc phẫu thuật khpoong tốn kém mấy đâu , à mẹ nhớ nói tin mừng này cho bố nha . Thôi con cup máy đây , tối về gia đình ta nói chuyện .Sau khi tắt máy , Sanh Tiêu lại thở dài ,cô biết số tiền này không hề nhỏ  với gia đình cô lúc này .

Sanh Tiêu liền gọi điện thoại cho Tuyết Nhi " Nhi cậu rảnh không tối mai đi uống cafe với mình được không ? "

Tuyết Nhi mặt mày hớn hở " Hôm nay mặt trời mọc cả ngày lẫn đêm hay sao mà nàng lại rủ ta đi chơi thế này "

Sanh Tiêu cũng gượng cười " Ừ , nhớ mai 8h tối nhá , lúc đó mình mới làm việc xong . Thôi mình lại đến giờ làm việc rồi , mình cup máy đây " . Giờ nghỉ trưa cô chỉ nghỉ 45 phút sau đó lại quay lại làm việc . Ai nhìn vào đều nghĩ cô là người máy , chỉ biết cặm cụi với công việc và bệnh nhân .

8h tối hôm sau tại quán cafe Nỗi lòng , Sanh Tiêu sau khi kể cho Tuyết Nhi nghe . Tuyết Nhi nhìn con bạn thân có mấy ngày không gặp mà gầy rộc người đi , cô không khỏi đau lòng . 

Sanh Tiêu " Cậu có thể giúp tớ tìm công việc nào kiếm được nhiều tiền không ? "

Tuyết Nhi " Có thì có nhưng cậu đang làm cả ngày ở bệnh viện , đó là chưa nói đến vài buổi trực đêm nữa đó . Thế thì lấy đâu ra thời gian mà làm ? "

Sanh Tiêu buồn bã " Mình không còn lựa chọn , bây giờ mình làm ở viện cũng chỉ là học việc không có lương , cho dù chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa la mình được nhận thì với đồng lương của người mới ra trường thì cũng không đủ tiền cho mẹ mình phẫu thuật " .

Tuyết Nhi nghi hoặc " Cậu không định nghỉ công việc ở bệnh viện đấy chứ ? "

Nhìn Sanh Tiêu tuy mỏng manh nhưng lúc này vô cùng kiên định " Đúng , mình sẽ nghỉ nhưng không phải là bỏ nghề vì đó là ước mơ của mình "

Tuyết Nhi nhìn cô bạn đau lòng mà không giúp được gì " Cậu có thể đi phục phụ cho khách chỉ uống rượu và không gì khác làm từ 6h tối đến 1h đêm , 1 tháng khoảng 7 triệu ,nơi đó mình quen để mình giới thiệu . Ban ngày cậu vẫn có thể đi làm công việc khác " .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net