Truyện ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: cà phê đen đá: ly cả phê lạnh của mùa đông
Nhấm nháp ly cà phê nóng hổi, tôi nhìn phố phường. Xe cộ đi lại tấp nập. Ai cũng chọn cho mình một bộ cánh rực rỡ, ấm áp cho cái se se lạnh của đầu đông. Riêng tôi, tôi chọn thưởng thức tại một quán cà phê chứa nhiều kỉ niệm buồn vui. Đầu mùa Đông năm ngoái, tôi gặp bạn trai cũ của tôi ở đây. Chúng tôi đã có nhiều kỉ niệm tại quán cà phê này. Buồn có, vui có, hạnh phúc có. Anh ấy tỏ tình với tôi tại đây, cùng nhau ăn kem trong ngày mùa Đông lạnh nhất năm, tặng cho nhau những món quà mùa Đông bất ngờ, không vì lý do gì cả. Đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất. Nhưng quãng thời gian hạnh phúc đó diễn ra chưa được bao lâu. Noel năm ấy, vì một hiểu lầm nho nhỏ, chúng tôi chia tay nhau. Tình yêu của chúng tôi chỉ kéo dài trong một mùa Đông lạnh giá nhưng mùa Đông ấy tôi không cảm thấy lạnh mà đó còn là mùa Đông ấm áp nhất mà tôi từng trải qua. Giờ đây, khi nhớ lại khoảng thờ gian đó, tôi vẫn cảm thấy chút ấm áp nhè nhẹ. Một chút thôi. Trái tim tôi ngay lúc này nó đã bị đóng băng, kể từ mùa Đông ấy.
Trả tiền cho cốc cà phê vừa uống, tôi rảo bước, bước chân ra khỏi quán cà phê quen thuộc. Có một sự lạnh lẽo bao phủ lấy tôi làm cho tôi bước thật nhanh để ra đến cửa. Vừa mở cửa, tôi bắt gặp một chàng trai. Nó thật giống với ngày hôm đó, cái ngày mà tôi cho là định mệnh cuộc đời ấy. Tôi sợ tôi lại lặp lại quá khứ một lần nữa. Chính vì vậy, tôi rảo bước, bước qua chàng trai ấy thật nhanh, Hoà vào dòng người tấp nập.
Hôm nay là một buổi chiều thứ 7 buồn nếu không muốn nói là quá nhàm chán. Tôi bước thật nhanh qua các con phố, nơi mà tôi đã đi lại không biết bao nhiêu lần kể từ mùa Đông năm đó.. Người đó tạo cho tôi thói quen này. Người đó nói khi đi bộ sẽ cảm thấy cơ thể ấm áp hơn nhưng mùa Đông năm nay, khi làm như thế, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo hơn thôi.
Trở lại quán lúc 6h30, tôi đến bãi gửi xe của quan. Móc túi lấy chìa khoá xe tôi mới phát hiện nó không còn ở trong túi áo tôi nữa. Tôi chạy vào hỏi chị chủ quán. Chị ấy cười đưa cho tôi chiếc chìa khoá kèm theo một mẩu giấy:
"Chào cô gái mùa đông.
Tôi là một chàng trai cô đơn, gặp được cô như gặp được ngọn gió Đông ấm áp. Nhưng cô lướt qua nhanh quá, tôi chưa cảm nhận được sự ấm áp của cô. Chính vì cô lướt qua nhanh quá nên cô đánh rơi chiếc chìa khoá này. Tôi trả chiếc chìa khoá lại cho cô, cô cũng phải trả ơn tôi chứ nhỉ? Không Cần nhiều đâu, chỉ Cần ngày mai cô đến quán nước này và uống với tôi một ly cà phê, thế là đủ. Nhớ đến nhé, cô gái mùa Đông.
Chàng trai cô đơn.
Hữu Phong".
Tôi bật cười. Lại một việc nhỏ nhặt khiến đầu óc to lớn của tôi phải suy nghĩ rồi đây. Tôi thở dài thườn thượt, cảm ơn chị chủ quán rồi ra về.
Trên đường đi, tôi suy nghĩ rất nhiều về việc này. Liệu tôi có nên gặp hay không đây. Và liệu nếu tôi gặp, quá khứ ấy có lặp lại lần nữa?
Về đến căn hộ, tôi thả mình lên ghế so pha. Ba mẹ tôi định cư bên Mĩ, để lại cho tôi căn hộ này với tiền Chu cấp hàng tháng nhưng số tiền Chu Cấp đó tôi gửi tiết kiệm trong Ngân hàng. Tôi nghĩ với bằng giỏi khoa kế toán đại học kinh tế Quốc dân, tôi có thể nuôi sống bản thân mình và sự thật thì đúng là như thế.
Ngồi làm báo thu chi tháng này cho công ty, tôi không sao tập Trung được. Tôi không biết mình có nên gặp hay không vì tôi sợ cái quá khứ ấy sẽ lặp lại một lần nữa
Chương 2: cacao- Ly cà phê ấm áp
Một buổi sáng yên bình, tôi cho phép mình ngủ nướng một chút. Dậy vào lúc 8h 30, tôi sửa soạn rồi thả bộ trên con đường xung quanh khu phố mà tôi đang sống. Mọi thứ xung quanh tôi thật yên bình, yên bình như chính cuộc sống của tôi vậy
Chợt tôi nghĩ tới chàng trai đó. Tôi nghĩ liệu anh ta có đến quán cà phê đó và đợi tôi không nữa. Nghĩ vậy, tôi vội chạy về nhà, lấy chìa khoá xe và phóng thẳng tới đó
Nhưng tới nơi, tôi mới cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi mặt anh ta, làm sao mà tôi biết anh ta có tới hay không chứ? Tự cười cho việc làm ngu ngốc của mình, tôi phóng xe trở về nhà
Như thường lệ, đúng 4h30, tôi đến quán, chọn cho mình cốc cà phê caphuchino. Chị chủ quán niềm nở đón tiếp tôi nhưng lần này khi đặt cốc cà phê xuống chị có đặt kèm theo một tờ giấy
- Của ai vậy chị?
- Của chàng trai hôm nọ trả chìa khoá xe cho em đấy. Anh ấy đợi em suốt cả ngày, vừa về xong. Trước khi về anh ấy để lại lời nhắn này, bảo phải đưa tận tay cho em
Tôi dạ khẽ. Vậy là anh ấy có đến. Tôi cũng đã đến nhưng lại không thể nhớ nổi khuôn mặt của anh ấy đến nỗi tự cười bản thân mà vòng xe về. Tôi còn nghĩ là anh ấy không tới. Rở tờ giấy mà anh ấy gửi, tôi khẽ thở dài
"Gửi cô gái mùa đông
Tôi không biết vì sao cô không đến nhưng tôi đoán vì một lý do gì đó nên cô mới làm như vậy. Thôi, cứ coi như là chúng ta không có duyên. Yên tâm, tôi sẽ không ép cô gặp tôi nữa đâu. Biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó, tôi với cô lại gặp lại thì sao?
Mong là sẽ có ngày đó
Chàng trai cô đơn
Hữu Phong"
Nhấm nháp ly cà phê nóng hổi, tôi khẽ thở dài. Tôi không nghĩ rằng kể từ mối tình đó tôi lại trở nên lãnh đạm với những người đàn ông khác như vậy. Trả tiền cho cốc caphuchino đang uống dở, tôi ra về mà lòng nặng trĩu nỗi buồn
Đêm nay là một đêm dài với tôi vì tôi phải làm bảng báo cáo thu chi hàng tháng để mai nộp. Vì cái bảng thu chi ấy mà hơn 12h tôi mới rời bàn làm việc để đi ngủ
Thức dậy vào lúc 6h30 sáng, tôi sửa soạn và ăn sáng một cách nhanh chóng rồi đến công ty
Có mặt ở công ty lúc 8h kém, tôi thấy những bà tám phòng tôi đang ngồi buôn về một chuyện gì đó mà tôi cá là chuyện này sẽ không liên quan tới tôi
- Giám đốc mới hôm nay nhận chức nhìn đẹp trai nhỉ, lịch sự chào hỏi chị em trong công ty, lại còn đến sớm để làm việc. À, độc thân nha mấy bà
- Điều tra được gì nữa, nói nghe coi
- anh ấy giới thiệu mà mấy bà không nghe thấy sao? Tên là Hữu Phong. Còn chuyện này mấy bà không biết đâu, anh ấy là con trai của tổng giám đốc, cháu trai chủ tịch, thấy bảo là mới du học bên Mỹ về
Nghe thấy cái tên Hữu Phong mà tôi thoáng giật mình. Tôi tự nói với bản thân, đó chỉ là trùng tên thôi

- Trúc Đông, làm xong bản báo cáo chưa em- một bà chị trong đám đông lên tiếng gọi tôi
- Dạ rồi ạ- tôi khẽ mỉm cười
- Lại đây tám với tụi chị đi, có trai đẹp đấy
- Dạ, nếu là chủ đề đó thì em xin kiếu ạ
- Em cứ như vậy sẽ ế dài cổ ra đấy
- Em tính ế chung với mấy chị cho vui
- con bé này- một bà chị mắng yêu
- thôi em vào nộp báo cáo đây- tôi cúi đầu
- À quên, giám đốc bảo ai nộp bảng thu chi thì nhớ đem vào phòng anh ấy
- Dạ em biết rồi- tôi toan bước đi
- Trúc Đông này- một bà chị gọi giựt lại
- Dạ?
- Em cao 1m65 đúng không?
- Vâng
- Vậy lúc đứng cạnh anh ấy, em thử ước lượng xem anh ấy cao bao nhiêu nha
Tôi bật cười, khẽ gật đầu rồi đi vào trong
Cốc cốc
Đằng sau cánh cửa, một chàng trai có giọng trầm vang lên
- vào đi
Tôi bước vào căn phòng, khẽ đặt bản thu chi xuống bàn rồi nói
- Thưa anh, em đến nộp bản thu chi tháng này
Anh ấy xoay ghế lại
- là cô sao?- anh ấy nhếch môi
Tôi khẽ run lên như không nghe rõ lời anh ấy vừa nói
- Anh, nói vậy là sao?
- Cô thật sự không nhớ tôi sao, cô gái mùa đông?
Tôi giật thót. Thực sự là anh ấy. Thực sự chính là anh ấy sao?
- Chà, chúng ta có duyên thật đấy. Xem hôm nay có phải ngày đẹp trời không nào?- anh ấy đứng dậy và kéo rèm cửa- có vẻ hơi âm u. Nhưng không sao, gặp lại cô là tôi vui rồi. Tên tôi thì cô biết rồi, còn cô, cô tên gì?
Tôi khẽ bật cười
- Tôi tên Trúc Đông
- Cô tên Đông, tôi tên Phong. Đông Phong, gió đông. Xem ra chúng ta khá hợp nhau đấy chứ. Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, 26 ạ
- ồ, kém tôi 3 tuổi cơ đấy- anh ấy chìa tay ra- rất vui được làm quen với em, Trúc Đông
Tôi đã lưỡng lự khi bắt tay anh ấy. Khi bước ra khỏi phòng anh ấy, tôi đã có một linh cảm không lành. Trả lời câu hỏi của bà chị một cách hời hợt, tôi trở lại bàn làm việc với tâm trạng không mấy thoải mái
Tan sở lúc 11h trưa, tôi định bụng sẽ ăn cái gì đó ở một quán ăn gần đây để lót dạ nhưng không may khi tôi vừa bước chân ra khỏi công ty thì trời đổ mưa
Nhìn bầu trời hôm nay tôi đã dự sẵn là sẽ mưa rồi nhưng mà tôi lại không ngờ là nó tới nhanh như vậy. Định bụng quay trở lại công ty và ăn trưa trong căng tin thì có một giọng nói trong cơn mưa xối xả nhưng đủ to để tôi nghe thấy
- Trúc Đông, em định đi ăn trưa hả?
Tôi quay lại thì nhìn thấy anh ấy bước ra từ một chiếc xe hơi, cầm ô và chạy tới chỗ tôi
- Dạ vâng nhưng trời mưa to quá, em định ăn tạm thứ gì đó trong căng tin công ty
- Vậy để tôi mời em bữa trưa nay nhé
- Vậy có được không ạ?- tôi lưỡng lự
- Em còn nợ tôi một lời cảm ơn đấy- chưa để tôi kịp nói gì, anh ấy đã kéo tôi vào trong xe
Trái với suy nghĩ của tôi sẽ là một quán ăn sang trọng thì anh ấy lại dắt tôi tới một cái quán nhỏ nhưng ấm áp
- sao hôm đó em lại không đến?
- Dạ, là có một số lý do- tôi nói rồi quay đi
- Từ giờ đừng tránh né tôi nữa nhé
Tôi dạ khẽ
Từ hôm đó chúng tôi thân thiết hơn, trao đổi số điện thoại, email và một số phương tiện liên lạc khác. Vì chúng tôi quá mức thân thiết như vậy nên các đồng nghiệp trong công ty, nhất là các đồng nghiệp nữ tỏ ra ghét tôi ra mặt nhưng tôi không để tâm. Giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là tình cảm bạn bè, đồng nghiệp trong sáng. Đó là suy nghĩ của cá nhân tôi vì chúng tôi từ trước tới nay chưa có gì gọi là vượt quá ranh giới đó cả
Chương 3: Cà phê socola sữa- Vị đắng của sự ngọt ngào
Và mùa đông năm đó lại là một mùa đông ấm áp nữa đối với tôi. Anh ấy luôn mang lại những cơn gió bất ngờ như là bất thình lình đứng trước cửa nhà tôi vào buổi sáng để dẫn tôi đi ăn và sau đó sẽ cùng đến công ty hay có thể ngồi nghe hằng giờ những câu chuyện nhạt nhẽo mà tôi kể. Anh ấy biết được thói quen đến quán cà phê vào 4h30 mỗi chiều thứ bảy và chủ nhật nên lúc nào cũng đến,dẫn tôi tới quán và trò chuyện với tôi. Có những lúc ngồi làm việc mệt mỏi trong công ty hay làm tăng ca là liền được anh ấy đưa cà phê, nhắc nhở giờ cơm hay thậm chí là đưa cơm tới bàn làm việc của tôi
Mối quan hệ đáng lẽ ra là của đồng nghiệp với nhau nếu như anh ấy không là con trai của tổng giám đốc và với chức vụ là giám đốc hiện đại. Rất nhiều lời xì xào về chúng tôi thậm chí là nói xấu sau lưng tôi, nói tôi dụ dỗ anh ấy. Bản thân tôi thì mặc kệ nhưng điều này khiến các anh chị trong công ty xa lánh tôi, lúc tôi đi qua thì chỉ e dè chào một tiếng làm bản thân tôi thấy lo sợ. Bình thường tôi không nói nhiều, chỉ là một cái bóng lặng lẽ sống qua ngày, với trai đẹp thì không ham nên được các chị ế trong phòng khá quý nhưng từ ngày anh ấy tốt với tôi, quan tâm và chăm sóc tôi thì tôi đã không còn là một cái bóng nữa. Các bà chị trong phòng tôi thì không trò chuyện với tôi, đồng nghiệp nữ thì nhìn tôi với ánh mắt căm ghét lẫn khinh bỉ. Tôi rất muốn sống yên ổn trong công ty nên tôi đã xa cách anh ấy hẳn
Nói tôi không có chút tình cảm gì với anh ấy thì quả là một lời nói dối tồi tệ. Tôi đã thích anh ấy, rung động trước anh ấy và, yêu anh ấy. Nhưng thứ tình cảm này tôi hoàn toàn không muốn tiến tới. Thứ nhất là vì tôi muốn sống yên ổn trong công ty, thứ hai là vì mối tình cũ của tôi. Tình yêu bắt đầu và kết thúc vào mùa đông, nghe thì có vẻ lãng mạng đấy nhưng đối với tôi đó là một điều tồi tệ. Tôi không muốn bản thân lại bị cuốn vào thứ tình cảm này sau đó lại đi theo vết xe đổ đó
Và thế là tôi có ý định rời bỏ công ty. Đơn xin nghỉ việc cũng đã viết nhưng tôi lại do dự, chần trừ không nộp. Hiếm hoi lắm mới có công ty tốt như thế, tôi lại làm lâu năm ở đây, rời bỏ nơi này quả là có chút tiếc nuối
Nhưng có một sự kiện đã khiến tôi có một quyết định dứt khoát
Noel năm ấy, anh ấy nhắn tin cho tôi
"Đến quán cà phê ấy, anh sẽ giành cho em một điều bất ngờ
Hữu Phong"
Vào mùa đông năm ngoái, cũng một tin nhắn tương tự như vậy. Điều bất ngờ ấy, tôi đã sớm biết rồi
Lúc ấy tôi đang ở công ty. Nhận được tin nhắn tôi đã không do dự mà nộp ngay đơn xin nghỉ việc. Trưởng phòng nhìn tôi khẽ nheo mày một chút rồi hỏi:
- Tại sao em nghỉ?
- Gia đình em ở bên Mĩ gọi em sang đó nên...
Tôi đã nói dối như thế
- Thôi được rồi, trường hợp này là anh đặc cách. Sang đó sống cho tốt, gửi lời hỏi thăm của anh tới ba mẹ em
Dọn dẹp xong đồ đạc, tôi bước chân ra khỏi công ty mà lòng nặng trĩu buồn. Về khu căn hộ, tôi dọn dẹp đồ đạc sau đó chuyển về căn nhà cũ mà tôi từng sống. Tôi lập tức thay đổi số điện thoại, email,....
Thế là tôi đã hoàn toàn biến mất trước mặt anh ấy chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ kể từ lúc nhận tin nhắn đó
Những ngày tiếp sau đó, tôi không đến quán cà phê đó nữa. Tôi đã hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh ấy mà không để lại một chút dấu tích
Hai năm sau
- "Trúc Đông à, mình con đón Noel sẽ buồn lắm đấy, hay để ba mẹ về đón với con, tiện đón Tết tây với con ở bên ấy"
- Thôi mẹ ạ, con ổn mà, năm nào chả thế
- "Công việc vẫn ổn định chứ con?"
- Dạ, vẫn tốt ạ. Cu Bin vẫn học tốt chứ?
-"Vẫn tốt. Học xong năm nay nó thi đại học đây, chả biết có đậu nổi Harvard không nữa"
- Mẹ yên tâm đi, Bé Bin nhất định sẽ đỗ mà. Thôi, con cúp máy đây. Chúc mẹ Noel vui vẻ
- "Noel vui vẻ, con gái. Con cũng mau lấy chồng đi, 28 tuổi rồi đó, không ít ỏi gì đâu"
-Vâng ạ. Tạm biệt mẹ
-"Chào con gái"
Hai năm, quãng thời gian này cũng không phải dài, cũng chẳng phải ngắn để kí ức về anh ấy trong tôi nhạt dần. Sau khi nghỉ làm ở công ty đó, tôi tìm tới một công ty khác trong thành phố, không liên quan gì tới công ty cũ của tôi nên việc hợp tác với cạnh tranh với công ty cũ thì hoàn toàn không có khả năng
Sang công ty mới, tôi vẫn như trước, vẫn chỉ lặng lẽ sống như một cái bóng không hơn không kém. Khi tôi gặp đồng nghiệp nam liền cúi đầu không nói gì, khi gặp đồng nghiệp nữ cũng chỉ thuận miệng mà chào một tiếng. Bản thân tôi thấy cuộc sống không gây thù chuốc oán, không gây sự chú ý nữa có khi lại hay
Năm nay, tôi được trưởng phòng giao mua quà cho mọi người trong phòng. Tôi gật đầu đồng ý, dù sao Noel tôi cũng không có gì để làm ngoài việc nằm ở nhà và xem những bộ phim yêu thích
Tình cờ bước qua quán cà phê ấy, tôi đứng khựng lại rồi lại không kiềm chế nổi mà bước vào. Hai năm rồi, quán cũng không thay đổi gì. Chị chủ quán sau nhiều năm không gặp vẫn nhận ra tôi. Để cốc cà phê caphuchino xuống bàn, chị mỉm cười rồi nói
- Mấy năm rồi không thấy em ghé quán làm chị nhớ quá
- Dạ, em sang Mĩ nên mới không ghé được
Quả thực sau ngày hôm ấy tôi có sang đó với ba mẹ một thời gian cũng khá dài, sau đó mới quay trở lại đây và bắt đầu một cuộc sống mới
- Mà này, em nhớ cái người hay tới với em ngày trước không? Anh ấy vẫn ghé quán suốt, hỏi em có tới đây không. Đấy, vừa nhắc, anh ấy tới rồi kìa
Tôi ngoái ra phía cửa, một dáng hình quen thuộc từ từ bước vào quán
- Vào ngày này hai năm trước, anh ấy bao cả quán chị sau đó trang hoàng đẹp lắm, thấy bảo giành cho người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ý. Thôi chị đi đây, chúc em thưởng thức vui vẻ
Người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy. Không phải là tôi sao? Nước mắt tôi không kiềm chế nổi mà chảy thành hai hàng dài, nhìn bóng người ngồi ở một góc trong quán mà không nhịn được bất giác quay đi. Để tiền lại bên cạnh cốc cà phê, tôi chạy vội ra khỏi quán nhưng vừa mở cửa thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy
- Trúc Đông, em chạy trốn tôi hai năm rồi mà còn chưa đủ sao?
Tôi đứng khựng lại, cảm nhận được anh ấy đang tiến sát rồi khẽ ôm tôi vào lòng
- Hai năm về trước tôi đã nói gì? Tôi nói em đừng trốn tránh tôi nữa cơ mà, tại sao em vẫn làm thế?
Tôi im lặng không nói gì. Tôi thừa nhận, những việc mà tôi làm là hoàn toàn sai trái nhưng tôi có thể làm gì? Biện minh sao? Hoàn toàn không thể
- Trúc Đông, hãy để tôi chăm sóc em cả đời này nhé, có được không?
Tiếng nói ấy nhẹ nhàng phả vào tai tôi như một cơn gió xuân ấm áp tới lạ kì
Lời cầu hôn không có một chút nào gọi là lãng mạng ấy đã được tôi đồng ý ngay tắp lự
Đám cưới của chúng tôi được gia đình hai bên chấp thuận, chúng tôi liền tổ chức nó vào đầu mùa xuân sau đó cùng nhau đi tới Jeju để hưởng tuần trăng mật.
Đi bộ trên bãi biển, tôi khẽ co lại vì lạnh. Bỗng có một chiếc áo khoác lên người tôi. Tôi quay ra là liền thấy anh ấy mỉm cười nhìn tôi. Tôi mỉm cười lại với anh ấy sau đó cùng anh ấy đi dọc theo bãi biển
- Sao hôm đó em lại không tới?
- Mối tình đầu của em bắt đầu ở đó, anh ấy cũng tỏ tình ở đó và sau đó bọn em cũng chia tay ở đó. Em không muốn lịch sử lại một lần nữa lặp lại
Anh ấy khẽ ôn tôi vào lòng
- Trúc Đông à, em không thể rời bỏ anh được đâu. Gió vào mùa đông cũng chỉ vào mùa đông mới có cũng như tình cảm của anh cũng xuất phát từ chính mùa đông ấy. Em là mùa đông khiến cho cơn gió đông là anh trở nên ấm áp tới lạ kì. Vì vậy, em đừng hòng rời bỏ anh. Còn nữa, anh nhịn lâu lắm rồi đấy, bao giờ em mới chịu sinh em bé cho anh hả?
Tôi khẽ bật cười và tôi tin chắc một điều, đến với anh ấy không phải là sự lựa chọn sai lầm của tôi
Chạy trốn tình yêu hiện tại chỉ vì không muốn quá khứ tiếp tục diễn ra là một việc làm ngu ngốc. Những thứ ở quá khứ chỉ là quá khứ và cái ta cần là nhìn vào thực tại và tiến tới tương lai. Vì vậy hãy nắm bắt tất cả mọi thứ, đừng để nó qua rồi mới quay lại mà hối tiếc. Duyên phận là một thứ gì đó rất vô hình. Nếu có duyên có phận thì cho dù có trốn tránh đi nữa cũng không thể nào tránh được
THE END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net