Chiếc giày thủy tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay không khí của thái ấp Rosier cứ rần rần lên, mọi người đang xúm lại xem cái gì đó. Stella vì tiếng ồn mà không thể ngủ, cô lật đật xuống nhà xem có trò gì vui.

– Tiểu thư dậy rồi sao người mau đến xem phu nhân đi ạ? – Cô người hầu đánh mắt về phía phòng khách.

– Không phải nên gọi là thiếu phu nhân sao? – Stella thẫn thờ nhìn vào cánh cửa trước mặt.

– Đâu có đâu lão gia có thêm một ý trung nhân, cô ấy rất xinh đẹp trông hơi hao hao bà cả.

– Tôi biết rồi chị xuống nhà đi. – Stella từ từ đẩy cánh cửa ra, quả thật người phụ nữ đó rất đẹp nhưng cũng khá giống bà cả Tracy.

– Con gái dậy rồi sao? Mau qua đây chào hỏi dì đi con. – Thomas đứng dậy nhường vị trí lại cho cô, trên mặt cô lộ rõ vẻ lúng túng nhưng vẫn phải ngồi xuống.

– Chào con dì là Megan Carrow. – Là thuần chủng sao?

– Dì nghe nói con là người con gái duy nhất của gia tộc Rosier. – Stella thoáng lo lắng cái danh " công chúa độc nhất vô nhị của gia tộc Rosier " rõ ràng không phải của cô.

– À... Chào dì con là Stella Rosier. – Cô cười nhạt nhìn người phụ nữ kia.

– Trên mặt dì dính gì hả? – Megan vui vẻ nhìn cô, Stella cũng không rõ trong đầu người phụ nữ này chứa đựng ý nghĩ gì.

– Không có con thấy dì rất đẹp, giống y chang mẹ hồi trẻ vậy. – Mẹ ở đây là Tracy.

– Được rồi, Stella ta thấy Megan khá mến con hai người đi sắp xếp đồ cùng nhau nhé? – Thomas đưa ra lời đề nghị và dĩ nhiên cô phải đồng ý.

Cô giúp Megan trải ga giường và sắp xếp đống sách của cô ta ( Megan bị bệnh sạch sẽ nên không muốn ai đụng vào đồ của bản thân). Vô tình Stella làm rơi cuốn truyện "Lọ Lem" của Megan.

Dì còn đọc mấy thứ này sao? – Stella dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Megan.

– Hoàng tử và Lọ Lem rất đẹp đôi mà phải không? Dì rất thích cuốn này... Không biết đã sưu tầm bao nhiêu bản rồi.

– Hoàng tử mà yêu Lọ Lem sao? Dì ngây thơ thật đó. – Stella quăng cuốn truyện cho Megan, nằm dài trên chiếc ghế sofa.

– Không phải sao? Hoàng tử yêu Lọ Lem nên mới cưới cô ấy.

– Nếu hoàng tử yêu Lọ Lem thì đã không quên cô ấy sau một đêm, cũng không bị hai cô em lừa gạt. Megan Carrow tôi biết vì sao cha thích dì rồi. Ngoài việc có khuân mặt giống mẹ cả lúc trẻ, dì còn rất ngốc, ngốc đến mức ai nói gì cũng nghe. – Stella liếc nhìn người phụ nữ kia, cô ả vẫn ngồi đó vẫn vuốt ve cái bìa trang.

– Con chỉ là một đứa trẻ cớ sao lại phải nói toẹt ra như thế?

– Ai nói với dì tôi là một đứa trẻ? Tư tưởng và suy nghĩ của tôi còn trưởng thành hơn dì rất nhiều lần. Dì chính là Lọ Lem xinh đẹp, bần hàn nhưng sẽ không có một chàng hoàng tử nào tới cưới dì cả. Dì sẽ bị giam cầm ở cái thái ấp này cho tới già, giống như những người vợ khác của cha tôi. – Stella lạnh lùng nhìn cô ta đang chuẩn bị rưng rưng.

– Khóc sao? Tôi cũng từng như dì cũng dùng nước mắt giải quyết mọi chuyện nhưng tôi với dì có xuất thân khác nhau. Dĩ nhiên trí tuệ và cách giải quyết cũng sẽ khác. – Stella bỏ đi mặc kệ người phụ nữ kia đang ôm lấy cuốn truyện mà nức nở.

Khi trở về phòng cô tình cờ gặp Thomas cũng lâu lắm rồi "hai cha con" chưa có dịp trò chuyện dăm ba câu với nhau. Cô nghe theo lời đề nghị của ông mà vào trong ngồi, căn phòng vẫn vậy  bộ ấm chén cô tặng ông vẫn giữ.

Nó cũ lắm rồi người không định vứt đi sao? – Stella nhìn tách trà nóng hổi, những cánh hoa cô tỉ mỉ viết đã phai nhòa đi không ít.

– Vẫn dùng tốt đồ của con gái tặng sao cha nỡ vứt đi chứ? – Nếu cô là con gái ruột của ông thì hay biết mấy, người đàn ông này đã lợi dụng mẹ con cô cớ sao cô vẫn thương. Có lẽ là vì ông đã chung sống và yêu chiều cô suốt 16 năm.

– Cha yêu dì Megan là thật sao? – Thomas ngập ngừng rồi cũng trả lời.

– Dĩ nhiên là không người ta yêu trước giờ chỉ có Tracy. – Ông nhấp một ngụm trà lớn.

– Người sai rồi! Người chỉ yêu dáng vẻ hồi trẻ của mẹ mà thôi, người kết hôn với dì Megan là vì cô ấy có khuôn mặt giống với mẹ lúc trẻ, có tính tình ngoan hiền, ngây thơ như hồi hai người mới quen. Cha à, bấy nhiêu năm qua người mãi chỉ đâm đầu đi tìm mối tình đầu mà không hay mối tình đầu của người đã già nua, héo úa theo năm tháng rồi. Người đã quên mẹ rồi, người đã quên những kỉ niệm đẹp giữa người và mẹ rồi.

– Ta quả thật đã lãng quên bà ấy... Cũng không ngờ bà ấy giờ đây lại tàn phai héo úa như thế. – Ông đờ đẫn nhìn ra cánh cửa rộng lớn, Stella nói đúng ông đã quên Tracy, quên đi mối tình đầu ngỡ như chân ái một đời rồi.

– Mẹ lúc nào cũng đợi người nhưng chắc không thể đợi nữa rồi, con người mà đến một thời khắc nào đấy người ta sẽ tự rời đi dù có ngăn cản hay khuyên nhủ thì cũng chỉ là con số không tròn trĩnh mà thôi. Cha à! Người đã bị những điều hay, ý đẹp sự hào nhoáng bên ngoài làm mờ mắt rồi. Người có một nhưng lại muốn hai, có chín mươi chín thì lại muốn một trăm, lòng tham của người là vô đáy không thể lấp đầy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net