Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhà cùng trải qua buổi tối vui vẻ, hạnh phúc. Sau bữa tối, Thư Hân và Tiểu Đường xin phép về trước. Ba mẹ Ngu cũng không ngăn cản, ông bà hiểu được người trẻ tuổi rất cần không gian riêng tư. Tuyết Nhi với Giai Kỳ chưa được phép sống chung với nhau, Tuyết Nhi cũng không có nhà riêng nên hiển nhiên hai bạn nhỏ bị chia cắt, không được viên mãn như cặp đôi đi trước kia.

Vì Giai Kỳ cần về nhà nên Tiểu Đường rất nhiệt tình đưa em về, cô cũng muốn cám ơn Giai Kỳ đã giúp mình trong cả ngày hôm nay. Ngồi trên xe, vì không khí quá im lặng nên Tiểu Đường muốn nói chuyện một chút.

"Năm sau em tốt nghiệp đúng không Giai Kỳ?"

"Dạ!" Giai Kỳ lễ phép trả lời.

"Em có dự định gì không?" Dù gì sau này cũng thành người một nhà, quan tâm nhau chút cũng là điều đương nhiên.

"Em sẽ tự mình đi xin việc, ổn định một chút em cũng sẽ cầu hôn Tuyết Nhi." Giọng điệu của Giai Kỳ rất tự tin, Tiểu Đường hài lòng gật đầu.

"Em có biết về hoàn cảnh của chị không? Giai Kỳ!"

"Sao? Chị..."

Thư Hân ngồi bên cạnh nghe được Tiểu Đường nói câu đó, nàng không vui nắm chặt bàn tay Tiểu Đường, bất mãn trừng cô. Tiểu Đường mỉm cười trấn an nàng, có một số chuyện, mọi người không tiện nói, vậy thì cô phải đích thân nói ra rồi.

"Chị... là đứa trẻ mồ côi. Năm chị mười tuổi, ba của chị theo người phụ nữ khác, bỏ lại mẹ chị một mình vất vả nuôi chị khôn lớn. Khi chị lên đại học, trong tay chị cũng không có bất cứ thứ gì. Không tiền bạc, không địa vị. Lúc đó, chị chỉ có sự cố gắng, cố gắng hết mình để không phụ công nuôi dưỡng của mẹ.

Năm chị tốt nghiệp, chị vui mừng vì mình sắp có thể đi làm, sắp có thể kiếm tiền phụ giúp cho mẹ. Năm đó cũng là năm chị gặp Thư Hân, nhưng cũng là năm chị mất đi người thân duy nhất của mình.

Mẹ chị mất vì bệnh nặng, mẹ không hề nói cho chị là bà bị bệnh. Lúc đó, chị gần như sụp đổ hoàn toàn. Chị không lấy bằng tốt nghiệp, cũng không tham dự khoá tốt nghiệp đó. Chị nhốt mình trong phòng, tự trách mình vì cái chết của mẹ.

Cũng may, lúc đó chị đã quen biết được Thư Hân. Em ấy lúc đó thật lạnh lùng, cũng mang đậm bản chất đại tiểu thư con nhà giàu.

Vậy mà, em ấy đã giúp chị nhận bằng tốt nghiệp, đã ở bên chị trong thời khắc chị khó khăn nhất. Em biết gì không? Chị đã thích Thư Hân từ khi nhìn thấy em ấy lần đầu ở quảng trường thời đại, và chị không biết may mắn thế nào, lại để em ấy cũng nhìn ra, và quan tâm đến chị.

Ngày Thư Hân đến nhà chị để đưa tấm bằng tốt nghiệp cho chị, chị rất ngạc nhiên, cũng có một chút vui mừng.

Sau đó, Thư Hân nói chị phải mạnh mẽ lên, em ấy đồng ý làm người yêu của chị nhưng chị chỉ được coi là "người thích hợp" cho đến khi chị đủ cố gắng, hoặc là em ấy tìm được đối tượng nào khác "thích hợp" hơn."

"Đường..." Thư Hân không nghe nổi nữa, nghe Tiểu Đường kể về chuyện của bản thân mà như tường thuật về chuyện của người khác. Nàng có chút đau lòng, cũng tự trách rất nhiều vì khi đó mình không hiểu chuyện.

"Ừm! Chị chưa nói xong mà." Tiểu Đường mỉm cười với Thư Hân, đảm bảo cô vẫn ổn.

"Lúc đó, câu nói của Thư Hân là động lực lớn nhất để chị cố gắng. Chị đi làm, từng bước để thăng tiến trong công việc. Một thời gian, ba của Thư Hân biết về mối quan hệ của bọn chị, ông ấy yêu cầu chị đến J&J để làm việc. Chị có hơi sợ, nhưng cũng chấp nhận. Dù khó khăn thế nào, vì Thư Hân... chị đã dặn lòng mình như vậy.

Rồi em thấy đó, sau hai năm, bọn chị đã trở nên như vậy, Thư Hân cũng không còn coi chị là "đối tượng thích hợp" nữa."

"Giai Kỳ. Chị nói ra những lời này không phải là kể khổ với em. Em vẫn còn may mắn hơn chị, vì vậy... hãy cố gắng hết mình, chị tin tưởng ở em."

Giai Kỳ tự nhận mình là con người mạnh mẽ nhưng trước câu chuyện của Tiểu Đường, em không thể nào không rơi nước mắt. Thì ra, Tiểu Đường cũng không có xuất phát điểm cao như em đã tưởng, cô cũng là một người bình thường như em mà thôi. Giai Kỳ thật sự cảm động, vì câu chuyện của Tiểu Đường, cũng là vì con người cô.

"Cảm ơn chị."

-----

Đưa Giai Kỳ về nhà sau đó vòng ngược lại nhà của mình, khi Tiểu Đường chuẩn bị quay đầu xe thì Thư Hân lên tiếng.

"Đến nhà của chị đi!"

"Hả?"

"Căn nhà trước kia của mẹ và chị. Em muốn đến đó."

"Được!"

Tiểu Đường cũng muốn về lại nơi đó, để thông báo cho mẹ cô một tiếng, Thư Hân đã chính thức nhận lời cầu hôn của cô rồi.

Căn nhà trước kia Tiểu Đường ở nằm trong khu phố chật hẹp dành cho người lao động. Căn nhà rộng hơn hai mươi mét vuông. Để mua được ngôi nhà như thế này ở thủ đô Bắc Kinh, không biết mẹ Tiểu Đường đã phải cố gắng như thế nào?

Bật đèn, căn nhà vẫn gọn gàng và sạch sẽ như lúc mẹ Triệu còn sống. Mỗi cuối tuần, Tiểu Đường đều đến đây dọn dẹp và sắp xếp lại đồ đạc nên căn phòng không có bụi.

Thư Hân đi đến trước tấm ảnh duy nhất của mẹ Triệu còn sót lại trong phòng, nàng rưng rưng nước mắt chạm lấy khuôn mặt gần giống như Tiểu Đường của bà. Nếu không có bà, nàng đã không có một người yêu hoàn hảo như cô. Tiếc là, Tiểu Đường không có cơ hội được cảm ơn bà khi bà còn sống.

"Đừng buồn! Mẹ luôn theo dõi chúng ta mà." Đáng lẽ người nên an ủi đối phương phải là Thư Hân, nhưng bây giờ hoá ra Tiểu Đường lại đang an ủi nàng khiến nàng bật cười.

"Em biết. Hôm nay là giáng sinh, chị có muốn ra ngoài chơi không?"

"Với chị. Đêm nào có em cũng đều vui vẻ, vì vậy không cần tìm thú vui bên ngoài đâu." Biết là Thư Hân đổi chủ đề để không khí bớt nặng nề, Tiểu Đường cũng vui vẻ mà tiếp lấy nó.

"Miệng lưỡi trơn tru. Có áo ngủ không? Em muốn đi tắm."

"Có đồ của chị. Em có muốn mặc không?" Tiểu Đường chọc ghẹo nàng.

"Làm như chúng ta chưa từng mặc đồ chung. Em đi tắm, mau chuẩn bị áo ngủ cho em."

"Vâng! Đại công chúa."

Mới mấy phút trước, bầu không khí còn nặng nề mà bây giờ đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Nhìn Thư Hân thoải mái bước vào nhà tắm mà không cần chỉ điểm, Tiểu Đường mới đứng trước tấm hình của mẹ mà lên tiếng.

"Cảm ơn mẹ đã mang Thư Hân đến với con, em ấy đã thắp sáng cuộc sống của con một lần nữa. Mẹ! Sẽ luôn dõi theo con đúng không? Nhìn con sống tốt luôn cả phần của mẹ, như mẹ đã từng dặn dò. Con! Nhất định sẽ sống thật tốt, và thật vui vẻ."

"Tiểu Đường! Bật nước nóng ở chỗ nào vậy?" Tiểu Đường bật cười, công chúa không biết chỗ bật nước nóng. Haha...

"Để chị giúp em."

Tiểu Đường xoay lưng đi, và khuôn mặt mỉm cười của mẹ cô hình như có tươi thêm một chút. Có thể là ảo giác đi, nhưng dù sao, bà ở suối vàng cũng mỉm cười thật hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net