Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Đường..."

Ngay cả kiếp trước, khi đã sống chung với Tiểu Đường ba năm Thư Hân cũng không hề biết được, thân thế của Tiểu Đường lại có một phần uất nghẹn như vậy. Nàng vẫn luôn chỉ biết, ba của Tiểu Đường bỏ đi, mẹ của cô mất khi cô tốt nghiệp đại học. Vậy mà, bây giờ sự thật đau lòng lại được chính miệng Tiểu Đường nói với nàng. Thật sự, nàng thật sự không biết cô đã phải trải qua những gì, sau đó... khi sống cùng nàng cô lại phải chịu đựng những gì? Ông trời cho nàng sống lại, là để nàng không phải hối tiếc hay là để bù đắp cho việc ông ấy đã thiếu Tiểu Đường quá nhiều.

"Chị chưa nói hết đâu." Tiểu Đường mỉm cười gạt đi dòng nước mắt trên mặt Thư Hân. Nàng đau lòng vì cô, cô đã biết rồi.

"Mẹ đã phải làm rất cực khổ mới có thể nuôi chị ăn học. Chị biết, mỗi đêm mẹ đều ôm tấm ảnh của người đàn ông kia mà khóc. Mỗi đêm, mẹ đều tự trấn an bản thân hãy vì chị mà mạnh mẽ. Vậy mà, người đàn ông kia lại ăn sung mặc sướng, trở thành người đàn ông thành đạt trong mắt tất cả mọi người. Thành công sao? Một người đàn ông thành công sao? Vậy mà chính người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được." Tiểu Đường nhìn lên tấm ảnh mẹ cô vẫn đang được treo trên tường kia. Bà đã hi sinh quá nhiều, vậy mà... cô chưa kịp cho bà hưởng hạnh phúc một ngày nào mà ba đã ra đi mãi mãi rồi.

"Chị... ông ta, là ai?" Thư Hân không nhịn được mà hỏi. Trong lòng Tiểu Đường chứa đầy sự oán trách nhưng sâu trong đó là sự thất vọng tràn trề.

Tiểu Đường là một người thông minh, biết suy nghĩ và rất trọng tình cảm. Vậy mà, người đàn ông kia là ba của cô ấy, ông ta đang đi ngược với lý tưởng sống của Tiểu Đường, cô có thể không thất vọng sao?

"Không quan trọng. Chị và ông ta đã không có quan hệ gì nữa rồi. Trước đây không, bây giờ và sau này cũng không. Bây giờ, người thân của chị chỉ có em, ba mẹ và Tuyết Nhi mà thôi."

"Đường..." Thư Hân ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Đường. Người phụ nữ này của nàng, cô đã bỏ ra quá nhiều rồi, nàng thật không biết, mình phải đáp lại tình cảm thế nào mới đủ so với sự bỏ ra của cô.

"Haha... vậy nên sau này, em phải yêu thương chị đó, không được... vì người khác mà bỏ rơi chị." Giọng Tiểu Đường hơn nghẹn lại. Cô đã từng rất sợ, rất sợ Thư Hân vì "đối tượng khác thích hợp hơn" mà bỏ rơi cô. Bây giờ đã đỡ hơn một chút, ít ra Thư Hân cũng đang dần đáp lại tình cảm của cô rồi.

"Ừm! Rời bỏ chị là rời bỏ mạng sống của em, vậy nên em sẽ không làm điều ngu ngốc đó."

Nhiều lúc, hai người yêu nhau không cần hứa hẹn quá nhiều vì điều quan trọng nhất là họ làm được cho nhau bao nhiêu, bỏ ra cho nhau bao nhiêu. Nhưng đối với Tiểu Đường, cô đã bỏ ra quá nhiều rồi, vì vậy... lời hứa của Thư Hân là một thứ đảm bảo nhất, làm Tiểu Đường an tâm nhất sau bao nhiêu sóng gió mà cô phải trải qua. Nếu người yêu vui vẻ chỉ vì một lời nói của mình, vậy thì tiếc gì một lời nói cơ chứ.

Buổi tối, cả Tiểu Đường và Thư Hân đều không thức quá khuya. Họ tắm rửa, ngủ lại nhà của mẹ Tiểu Đường.

Căn nhà không lớn, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp chung một gian. Tính ra cả căn nhà chỉ có hai phòng. Nhà nhỏ có thể tiết kiệm điện, tiết kiệm nước. Trước đây, mẹ Tiểu Đường chỉ là người lao động nên việc mua được ngôi nhà này bà đã làm hết sức rồi.

Bây giờ, được nằm trên chiếc giường mẹ cô để lại, ôm một cô gái mà mình hết lòng yêu thương. Tiểu Đường như nhớ lại hình ảnh trước đây, khi còn nhỏ cô cũng ôm bà để ngủ như vậy. Hiện giờ, cô thành công rồi, có được ái nhân rồi nhưng mẹ cô lại không thể chứng kiến.

"Mẹ! Con đang hạnh phúc, là mẹ đã giúp Thư Hân trở nên như vậy sao? Mẹ đã đưa Thư Hân đến bên con, bây giờ em ấy đã thật lòng yêu con rồi. Mẹ cũng sẽ vui vẻ, có đúng không mẹ. Còn người đàn ông và người phụ nữ kia, con sẽ không để hai người họ tiếp tục an nhàn được nữa."

-----

Một đêm không mộng mị, đến khi Thư Hân tỉnh lại đã là hơn bảy giờ sáng. Tiểu Đường đã rời giường, có lẽ cô đang làm bữa sáng rồi.

Hôm nay cả hai phải đi làm nên Thư Hân không thể ngủ nướng thêm được. Nàng bước xuống giường, đi đến phòng bếp nơi bạn gái của nàng đang bận rộn kia.

"Dậy rồi sao? Chị đang làm bữa sáng, một chút nữa là xong rồi. Em đánh răng xong là có thể ăn." Tiểu Đường nhìn gương mặt mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ, mái tóc hơi rối mà vẫn cố xuống nhìn mình kia mà mỉm cười.

Thư Hân lắc đầu, nàng mè nheo đi xuống, ôm lấy tấm lưng nhỏ bé đang đeo tạp dề của Tiểu Đường, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào tấm lưng cô.

Hiếm lắm mèo nhỏ nhà cô mới làm nũng, Tiểu Đường tắt lửa, quay lại ôm con mèo nhỏ đang không ngừng tìm hơi ấm kia.

"Sao vậy? Mới sáng sớm đã muốn làm nũng?"

"Không được sao? Em chỉ làm nũng với người yêu của mình." Thư Hân bất mãn bĩu môi. Nàng chỉ muốn thể hiện tình cảm với cô nhiều hơn một chút, bù lại một chút tình cảm mà nàng đã thiếu cô. Vậy mà người kia còn khó chịu với nàng sao?

"Được! Chỉ là chị yêu chết dáng vẻ này của em. Chị không đảm bảo em còn làm vậy chị sẽ không ăn em đâu." Tiểu Đường cười thật tươi xoa hai bên má dễ thương của mèo nhỏ nhà cô. Thật dễ thương, thật mềm.

"Xì... em đi đánh răng. Chúng ta sẽ ăn gì đó?"

"Trứng và bánh mì được không công chúa? Thêm cho em một ly sữa nóng. Vì nhà mẹ không có đồ ăn sẵn nên chỉ mới mua được một chút ở cửa hàng tiện lợi thôi."

"Không sao, cái gì cũng được. Em đi đánh răng đây, nhanh còn về nhà thay đồ nào."

Thư Hân hôn lên môi Tiểu Đường một cái, khi cô chưa kịp phản ứng nàng đã quay ngoắt vào trong phòng tắm khiến Tiểu Đường mở to mắt lên nhìn. Mèo nhỏ này, càng ngày càng biết câu dẫn. Biết vậy tối hôm qua cô đã ăn nàng sạch sẽ rồi, xem nàng còn sức mà câu dẫn cô không?

Ăn xong bữa sáng, về nhà thay quần áo công sở. Lúc đến công ty đã gần chín giờ.

Thư Hân theo thói quen đi vào văn phòng của mình, trường hợp Tiểu Đường đưa nàng đi làm rất ít xảy ra. Trước đây, Tiểu Đường bị cấm túc một thời gian, sau đó Thư Hân đòi xe ai người ấy đi làm nên Tiểu Đường rất ít khi đi cùng nàng, cô chỉ hay đi đón nàng những khi nàng về khuya mà thôi. Chỉ khổ tài xế của Tiểu Đường, hôm sau phải chạy xe của Thư Hân về nhà, xong lại phải bắt taxi đến công ty. Tiểu Đường cũng có phản đối, vì điều đó thực sự rất phiền nhưng Thư Hân đã muốn, cô có phản đối cũng không thay đổi được quyết định của nàng.

Vậy mà, hôm nay Thư Hân lại đàng hoàng trịnh trọng ngồi xe cô đến công ty. Ngay cả tài xế của Tiểu Đường cũng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy may mắn vì hôm nay mình không phải vòng mấy lượt.

Nhìn phản ứng của mọi người mà xem, Thư Hân đã biết trước, nếu nàng cứ ngồi xe của Tiểu Đường mà đi làm thì sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nàng cơ chứ. Mọi lần, Thư Hân không muốn mọi người quá chú trọng vào việc nàng là người yêu của tổng giám đốc mà quên đi năng lực của nàng. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã khác. Năng lực của nàng đã được chứng minh, và nàng cũng không còn là người yêu của tổng giám đốc nữa, mà là vợ sắp cưới của tổng giám đốc nhà bọn họ. Vì vậy, việc nàng đường hoàng ngồi xe của Tiểu Đường cũng không khiến nàng khó xử như trước nữa.

Vừa bước vào căn phòng, tất cả mọi người, bao gồm cả trưởng phòng đều đổ dồn ánh mắt về Thư Hân. Hôm nay nàng rất đẹp, tuy vẫn là bộ đồ công sở hơi cứng nhưng ai cũng cảm nhận được nàng đẹp hơn rất nhiều. Có thể là do khí chất thành thục, tự tin nhưng vẫn hơi lạnh lùng của nàng thu hút ánh mắt của mọi người, cũng có thể là đôi mắt hoa đào, mái tóc được buông thả nhẹ nhàng kết hợp với khuôn mặt vốn đã hoàn mĩ của nàng càng khiến mọi thứ trở nên tuyệt diệu hơn. Ngay cả Thân Băng, người vẫn luôn ganh ghét Thư Hân cũng không thể rời mắt khỏi sự xinh đẹp này của nàng.

"Chào mọi người!" Thư Hân lễ phép, lịch sự chào hỏi khiến tất cả phòng kế hoạch đều hoàn hồn.

"Chào... chào em..." Các anh tiền bối của Thư Hân đều ấp úng. J&J có phải là công ty toàn mĩ nhân không vậy? Trước đây có Tiểu Đường, bây giờ có thêm Thư Hân và sắp tới, nghe nói J&J sẽ kí hợp đồng độc quyền với Dụ Ngôn. Xem ra, việc đi làm ở J&J thật xứng đáng.

Thư Hân gật đầu nhẹ sau câu chào hỏi của mọi người. Nàng bước về chỗ ngồi của mình nhưng nàng chưa kịp ngồi nóng chỗ thì đã có giọng nói hưng phấn của người bên cạnh nàng cất lên.

"Thư Hân! Oa... là nhẫn sao? Em và tổng giám đốc..."

"Thật sao? Chúng ta lại sắp được uống rượu mừng."

Mặc dù ai cũng tiếc rẻ khi Thư Hân là hoa đã có chủ, mà chủ kia lại là cô gái trong mơ của bao chàng trai cô gái. Nhưng mà... Thư Hân và Tiểu Đường thật sự rất xứng đôi, họ vui mừng vì sự kết hợp hoàn hảo này. Duy chỉ có một người, mặt đen như tiết trời mùa đông ngồi ở đằng kia.

Thân Băng cứ nghĩ, Tiểu Đường yêu Thư Hân chỉ là qua đường, điều kiện của Tiểu Đường tốt như vậy, cô cũng có nhiều sự lựa chọn như vậy cơ mà. Thân Băng ganh ghét Thư Hân không chỉ vì nàng đẹp hơn cô ta, mà quan trọng là do nàng được Tiểu Đường công nhận là người yêu. Phải nói, cô ta thích Tiểu Đường đã lâu, cũng từng có một số lần câu dẫn, ám chỉ cho Tiểu Đường biết là cô ta thích Tiểu Đường. Nhưng cái cô ta nhận lại thì là sự thờ ơ lạnh lùng, kèm theo một số lời cảnh cáo từ vị tổng giám đốc kia khiến cô ta sợ hãi. Nhưng mà... Thư Hân lại xuất hiện với vai trò là người yêu của Tiểu Đường, cứ tưởng Tiểu Đường không thích phụ nữ mới cự tuyệt cô ta, nào ngờ... Tiểu Đường đã có người phụ nữ cho riêng mình. Cô ta không phục, Thân Băng thua Thư Hân ở điểm nào chứ? Sắc đẹp? Gia thế? Tiền? Mọi thứ cô ta đều có. Thân Băng không tin, cô ta sẽ không thể đoạt lại Tiểu Đường. Chỉ cần Tiểu Đường thích con gái là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net