Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán cà phê đối diện J&J quen thuộc, Thư Hân ngồi đợi Tiểu Đường lấy đồ uống mà không ngừng buồn bã. Kiếp trước, cũng chính tại đây, Tiểu Đường đã nói chia tay với nàng. Mặc dù nàng sống lại, có rất nhiều thứ thay đổi không giống với trước kia, điều duy nhất nàng tin tưởng đó là Tiểu Đường yêu nàng, chỉ cần nàng cố gắng, hai người họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Nào ngờ... bây giờ họ lại ngồi nói chuyện với nhau ở đây. Mọi chuyện khi nàng sống lại đều thay đổi lệch lạc, có khi nào, Tiểu Đường sẽ nói chia tay với nàng ngay cả khi hai người chưa kết hôn hay không? Cô và Dụ Ngôn đã là sự thật sao? Nhưng mà...

"Hân Hân..." Tiểu Đường đặt ly nước xuống bàn, cô gọi hồn cô gái đang ở trên mây kia về.

Thư Hân nhận lấy ly nước, nàng vẫn không nói gì mà uống một ngụm. Tiểu Đường vẫn như vậy, vẫn hiểu rõ sở thích của nàng, cô vẫn biết nàng thích uống một ly nước chanh ít đường, và lần này cũng vậy.

Được rồi! Nếu Tiểu Đường muốn chia tay nàng, nàng cũng sẽ chấp nhận như kiếp trước thôi. Dù sao, châm ngôn sống của Thư Hân là không ép buộc người khác. Đó cũng là lý do kiếp trước Thư Hân kí đơn không do dự, nàng không bao giờ vì mình mà ép buộc người mình yêu.

"Hân Hân..." Nhìn người mình yêu cứ thấp thỏm bất an, rồi sau đó nàng thở dài đầy bất lực. Tiểu Đường không nhịn được mà gọi Thư Hân thêm một câu.

"Chị nói đi!" Thư Hân lạnh nhạt nói một câu, giọng điệu này của nàng, là chấp nhận sao?

"Chị!..." Tiểu Đường đã suy nghĩ đến hàng trăm biện pháp để nói sự thật, nhưng nhìn Thư Hân như vậy, cô lại ấp úng như đúng là cô đã làm sai vậy.

"Chị cứ nói, em chấp nhận được." Thư Hân cố nặn ra một nụ cười, mà nụ cười đó còn khó coi hơn sự tức giận. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tiểu Đường sẽ nói "mình chia tay đi." Giống như kiếp trước cô nói "mình ly hôn đi." Là Thư Hân lại không thể chịu nổi.

"Em nói cái gì vậy chứ? Em không tin chị sao? Thư Hân... em..." Tiểu Đường không thể tin mà nhìn Thư Hân. Cô cứ nghĩ Thư Hân chỉ giận cô vì cô không giới thiệu rõ ràng về mối quan hệ của cô và Dụ Ngôn, vậy mà giờ đây Thư Hân là không tin tưởng cô sao? Nàng thà tin cô thích Dụ Ngôn trong lời đồn cũng không tin tưởng về tình cảm cô dành cho nàng sao?

"Em không biết." Thư Hân thật sự không biết. Nếu không có chuyện kiếp trước, nàng chắc chắn sẽ tin tưởng Tiểu Đường không phản bội nàng. Nhưng rõ ràng kiếp trước, Tiểu Đường có dắt tay Dụ Ngôn vào ngôi nhà của cô. Bây giờ, là họ đang bắt đầu mối quan hệ sớm hơn hay căn bản là nàng sớm bị lừa dối mà không nhận ra. Càng suy nghĩ Thư Hân càng cảm thấy hoang mang tột độ.

Nói không thất vọng là giả. Thì ra, tình cảm của cô trong lòng Thư Hân lại dễ dàng bị sụp đổ như vậy, thì ra... nàng vẫn không hiểu một chút gì về cô, nàng không chịu hiểu, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng nhất định không rời bỏ nàng, trừ phi là nàng rời bỏ cô trước mà thôi.

Vốn dĩ là muốn giải thích, muốn thú nhận rằng Dụ Ngôn thật ra là chị gái của cô. Nhưng câu nói của Thư Hân, giọng điệu của nàng đã làm cô thất vọng hoàn toàn. Cô thấy sự thay đổi của nàng, vui vì nàng đã đặt tình cảm lên người cô nhưng bây giờ lại thất vọng vì nàng không chịu yêu mình.

Thì ra là vậy, dù là cô mới cầu hôn nàng đây thôi. Cô còn tính toán rõ ràng là cuối năm nay họ sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng xem ra, tình yêu của họ chưa đủ để tiến tới hôn nhân rồi.

Lắc đầu nở một nụ cười chua xót. Tiểu Đường đứng lên, nói với Thư Hân một câu sau đó quay lưng bỏ đi.

"Chị nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại tình cảm của mình. Lát nữa chị Dụ Ngôn sẽ đến đây, xin lỗi vì chị đã không chính mình giải thích với em."

Nhìn bóng lưng cô độc bước đi của Tiểu Đường. Giống như kiếp trước vậy, cô cũng bước đi cô độc và đau khổ như vậy. Nàng... có phải lại sai rồi không?

Lúc Dụ Ngôn bước vào quán cà phê thì đã thấy Thư Hân ngồi thẫn thờ ở đằng kia. Không có bóng dáng Tiểu Đường, chị đang thắc mắc là Tiểu Đường nói sẽ giới thiệu Thư Hân sớm hơn cho chị, nhưng giờ em ấy đâu rồi?

Tưởng là Tiểu Đường chỉ đi vệ sinh một chút, dù sao trên bàn cũng là có hai ly nước. Dụ Ngôn nở một nụ cười tự nhiên nhất đề chào hỏi Thư Hân.

"Chào em! Chúng ta lại gặp mặt."

Thư Hân ngước lên nhìn Dụ Ngôn. Ánh mắt nhìn tình địch đáng lẽ ra phải nảy lửa mang theo chút tức giận như lần đầu Thư Hân nhìn Dụ Ngôn. Nhưng ánh mắt của nàng bây giờ là hoàn toàn trống rỗng.

"À! Tiểu Đường đâu rồi, em ấy hẹn chị ra đây mà." Bình thường rất ít cười, bây giờ còn nhận được sự lạnh lùng của Thư Hân khiến Dụ Ngôn khó khăn lắm mới nở được nụ cười ngay lập tức ấp úng.

"Chị và Tiểu Đường, là quan hệ gì?" Thư Hân vào thẳng vấn đề, kéo dài chỉ khiến người khác thêm đau khổ. Và nàng rất sợ, rất sợ mình lại mắc thêm một sai lầm nữa.

"Tiểu Đường chưa nói với em sao? Con bé này thật là... chị là Dụ Ngôn, là chị gái của Tiểu Đường. Chắc vì thân phận bọn chị có chút đặc biệt nên em ấy chưa nói với em." Dụ Ngôn còn đang trách thầm Tiểu Đường trong lòng thì gương mặt đối diện của Thư Hân đã hoàn toàn đông cứng.

"Chị gái..." Nói đùa sao? Kiếp trước, nàng sống với Tiểu Đường rất nhiều năm cô cũng chưa từng một lần nhắc đến người chị gái này. Thậm chí, nếu Thư Hân không bắt gặp Tiểu Đường và Thư Hân đi cùng nhau nàng còn không hề biết đến sự tồn tại của Dụ Ngôn.

Kiếp trước, nàng thật đúng là không biết gì về Tiểu Đường. Nàng cũng không hề tỏ ra quan tâm việc cá nhân của cô nên cô không giới thiệu chị gái cho nàng cũng đúng thôi, vậy mà nàng cũng vô tâm đến nỗi không nhận ra sự có mặt của người chị này.

Nực cười thật! Vậy mà mới vừa nãy, nàng còn trách Tiểu Đường, còn không tin tưởng cô. Thảo nào! Vẻ mặt của Tiểu Đường lại mang đầy thất vọng và đau khổ như vậy.

Dụ Ngôn có nói gì đó mà Thư Hân hoàn toàn không nghe được gì, đến khi nàng hoàn hồn thì chỉ nghe được tiếng Dụ Ngôn đang nói điện thoại với một ai đó, sau đó chị xin lỗi nàng rồi rời đi.

Nhìn qua cửa kính thuỷ tinh bóng dáng vội vã của Dụ Ngôn. Giờ thì Thư Hân đã hiểu vì sao mình có ấn tượng đặc biệt với Dụ Ngôn đến như vậy, vì sao Dụ Ngôn lại có khuôn mặt mang những đường nét giống Tiểu Đường đến như vậy.

Nàng thật ngốc, vì yêu nên ngốc, vì mất niềm tin nên ngốc hay vì quá thất vọng về bản thân mà trở nên ngốc nghếch rồi?

Thư Hân đã ngồi ở quán cà phê rất lâu. Đến khi mặt trời xuống núi, mọi người trong công ty đồng loạt tan làm nàng mới hoàn hồn.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều, về tất cả mọi thứ và cũng về tự bản thân nàng. Nàng thật thất bại, nàng không xứng đáng với cô. Đã nói là sẽ bù đắp cho Tiểu Đường, vậy mà nàng lại làm tổn thương cô một lần nữa. Kiếp trước, có phải mỗi lần nàng lạnh nhạt, nàng tổn thương cô cô đều đau khổ như vậy hay không?

Nhận ra sắc trời đã tối, Thư Hân muốn đứng lên để ra về nhưng vì nàng ngồi quá lâu, đôi chân nàng muốn tê cứng nên khi vừa đứng dậy Thư Hân đã lảo đảo như sắp ngã. May là có một anh nhân viên mới mang nước lên cho khách đi qua, anh ta tiện tay đỡ lấy nàng sau đó hỏi thăm nàng một chút.

Lắc đầu nói rằng mình ổn, Thư Hân đứng một chút cho máu lưu thông, sau đó nàng mới cầm túi xách mà hướng ra phía cửa.

Đúng rồi, sáng nay nàng ngồi xe của Tiểu Đường đến công ty nên bây giờ không có xe về. Lắc đầu ngao ngán, cộng thêm nhiệt độ chênh lệch giữa bên trong và bên ngoài quán. Thư Hân run rẩy lấy ra chiếc điện thoại trong túi xách muốn gọi taxi về. Nàng thở từng hơi ấm để làm bàn tay muốn đông cứng của mình hoạt động.

Buổi trưa, Tiểu Đường lôi nàng ra đây khiến nàng không thể mặc thêm áo khoát. Thành ra trên người nàng bây giờ chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng mà thôi.

Khi mở được khoá điện thoại, tưởng rằng các khớp tay của mình muốn đông cứng đến nơi thì hơi ấm từ đằng sau truyền đến khiến Thư Hân giật mình.

Cái áo với mùi thơm quen thuộc được khoác lên người nàng, sau đó là giọng điệu quen thuộc kèm theo chút giận dỗi của người kia.

"Ra ngoài cũng không biết mang theo áo. Em là muốn bị lạnh chết sao?" Gương mặt của Tiểu Đường cũng đỏ bừng vì lạnh, cộng thêm ngữ khí của cô mang đầy ân điệu trách móc nhưng cũng tràn ngập cưng chiều khiến trong lòng Thư Hân ấm áp hơn rất nhiều.

"Chị đứng ở đây bao lâu rồi?" Gương mặt của Tiểu Đường đông cứng, hai cánh mũi đỏ bừng chứng tỏ cô đã đứng ở đây rất lâu rồi.

"Không lâu! Còn chưa có lạnh chết. Lên xe thôi, không thì sẽ thật sự vì lạnh mà chết đó."

Tuyết đã rơi từ rất lâu, vì đứng trong mái hiên của quán cà phê nên hai người mới không bị dính tuyết. Bây giờ bước ra ngoài, cái lạnh thật sự ùa vào kèm theo sự ẩm ướt của những bông tuyết khiến Thư Hân thật sự rùng mình.

Nàng yên vị ngồi trong xe, nhìn người kia đem túi sưởi ấm đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay nàng, sau đó cô chỉnh nhiệt độ lên cao một chút.

Người trước mặt này, dù buổi trưa mới giận dỗi nàng nhưng bây giờ cử chỉ lại đầy sự chăm sóc như vậy. Sao nàng lại dám nghi ngờ tình yêu của cô cơ chứ? Có là yêu, cũng là do nàng yêu chưa đủ, còn Tiểu Đường, đã bỏ ra quá đủ rồi.

Dù hành động rất ôn nhu, cũng mang đầy sự chăm sóc nhưng Tiểu Đường vẫn không nói một lời nào. Cô vẫn còn giận, nàng biết điều đó.

"Đường..."

"Ừm!"

"Tiểu Đường~~~"

"Chị nghe đây!"

"Em xin lỗi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net