Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai Thư Hân xuất viện kể từ sau khi trọng sinh.

Khác với cảm giác lần trước. Lần trước nàng còn hoang mang không phân định được mọi chuyện. Còn lần này, trong nàng chỉ có nhẹ nhõm.

Mọi chuyện đã qua rồi, điều nàng lo lắng nhất là lý do Tiểu Đường muốn ly hôn với nàng, nàng sợ điều đó lặp lại. Nhưng bây giờ nàng đã biết lý do, và nàng chắc chắn nó sẽ không bao giờ lặp lại.

Vì cũng sắp qua mùa đông rồi, trời cũng không còn quá lạnh.

Hôm nay Thư Hân chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, một chiếc quần dài và đi dày thể thao. Trên đầu nàng có đội một cái mũ len màu đen của Chanel, cái này là Tiểu Đường mang đến cho nàng.

Lớp băng trên đầu Thư Hân đã được tháo, vết thương cũng đang lành dần nhưng tóc thì không thể nói dài là dài được. Cho nên sắp tới chắc nàng phải mang tóc giả một thời gian rồi.

Đồ đạc ở bệnh viện của Thư Hân không có nhiều. Giống như lần trước, mẹ nàng và dì Phúc giúp nàng dọn dẹp. Tiểu Đường vẫn chu đáo bồi bên nàng, theo nàng từ lúc ở bệnh viện về đến nhà.

Thư Hân cảm nhận, có lẽ bây giờ nàng là người hạnh phúc nhất thế gian. Gia đình êm ấm, bạn đời ôn nhu chăm sóc, công việc cũng thuận lợi. Thật tốt, ít ra nàng không còn vô dụng như kiếp trước nữa. Ông trời cho nàng một cơ hội này cũng thật xứng đáng.

Vừa về đến nhà Thư Hân đã chạy ngay lên phòng, ngả lưng lên chiếc giường êm ái quen thuộc. Nàng thoả mãn thở dài.

Giường ở bệnh viện cũng rất tốt nhưng không khí ở đó lại không tốt lắm. Không ở đâu so được với nhà của mình.

Thấy Thư Hân vừa vào nhà đã gấp gáp, Tiểu Đường còn tưởng nàng bị làm sao. Cô cũng chạy theo nàng lên phòng, mới đến cửa phòng đã thấy mèo nhỏ nằm dài trên đó, sau đó là lăn tròn mấy vòng khiến Tiểu Đường bật cười.

Cô hơn Thư Hân một tuổi, nếu nàng trọng sinh từ ba năm sau thì tính ra nàng lại lớn hơn Tiểu Đường hai tuổi đó. Vậy mà nhiều lúc nàng vẫn trẻ con đến đáng yêu như vậy.

Việc đồ đạc dưới nhà đã có mẹ Ngu và dì Phúc lo. Tiểu Đường cũng thoải mái mà nằm xuống cùng Thư Hân, không nhịn được mà trêu chọc nàng.

"Chị Hân! Thoải mái sao?"

"Chị!???" Cái xưng hô gì kì lạ như thế này. Thư Hân tròn mắt nhìn Tiểu Đường.

"Chị!? Em già đến như vậy sao? Triệu Tiểu Đường!"

Haha... nhìn khuôn mặt dễ thương của mèo nhỏ kìa. Tiểu Đường không nhịn được mà nhéo hai má bánh bao của nàng một chút. Hiện giờ không có mái tóc dày che đi một phần khuôn mặt, nhìn Thư Hân càng khả ái và dễ thương hơn bao giờ hết.

Bị Tiểu Đường vò nắn khuôn mặt, sau đó lại bị cô ôm lại không ngừng hôn lên. Thư Hân vẫn ngu ngơ chưa kịp hiểu gì. Nàng đang suy nghĩ chữ "chị" từ miệng Tiểu Đường.

A! Hoá ra Tiểu Đường đang nhớ đến câu chuyện trọng sinh của nàng. Đúng ha! Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng trọng sinh lại ba năm là lớn hơn Tiểu Đường hai tuổi rồi. Cô gọi nàng một tiếng "chị" cũng không có gì quá đáng. Điều quan trọng là khiến nàng cảm thấy không quen thôi.

"Ừm... hừm... Hai đứa muốn ăn món gì?"

Đến khi nghe tiếng mẹ Ngu phát ra từ ngoài cửa thì cả hai mới hoàn hồn. Thư Hân thì ngạc nhiên nhìn ra cửa, Tiểu Đường lại xấu hổ lấy bàn tay đang ở trên eo của Thư Hân ra. Nếu không có mẹ Ngu, thì Ngu Thư Hân của chúng ta bị ăn đậu hũ cũng chẳng biết rồi.

"A! Ăn gà đi mẹ." Thư Hân lên tiếng.

Đợi mẹ Ngu đi ra ngoài, Thư Hân mới quay lại nhìn khuôn mặt xấu xa hơi đỏ lên của Tiểu Đường.

Được lắm! Triệu Tiểu Đường đúng là nhớ dai, nhưng cô không biết Ngu Thư Hân thù rất dai sao? Ai thiếu nợ nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại.

Thư Hân cười thật tươi, nàng xoay người ngồi lên bụng Tiểu Đường.

"Tiểu Đường! Trêu chọc em rất vui sao? Muốn gọi em là chị? Được thôi. Từ bây giờ cứ gọi như vậy đi."

Tiểu Đường rùng mình khi Thư Hân vừa nói vừa thở từng hơi thở ấm áp của mình vào lỗ tai cô. Phải nói, lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Tiểu Đường, cũng là nơi khiến dục vọng của cô bùng nổ.

Cô thở hổn hển, muốn đưa tay chạm lên chiếc mông nhỏ căng tròn của con mèo đang ngồi trên bụng mình. Nhưng Thư Hân đâu để cô đắc ý, mục đích chính của nàng là trả thù cô cơ mà.

Nhân lúc Tiểu Đường chưa kịp thực hiện ý đồ, Thư Hân nhanh chóng phóng xuống khỏi người cô, còn bước thẳng ra khỏi cửa sau đó mới nói vọng vào.

"Em xuống dưới phụ mẹ nấu ăn. Chị mệt thì nghỉ đi nha."

Sau đó đắc ý vẫy đuôi mà biến mất.

Chết tiệt! Tiểu Đường không thể ngăn mình chửi thề trong lòng.

Ngu Thư Hân châm lửa trên người cô, vậy mà chưa kịp dập nàng đã trốn mất.

Được lắm! Cô nhất định không để Thư Hân được sống yên. Đêm nay cô nhất định ăn nàng sạch sẽ.

Tội nghiệp mèo nhỏ, âm mưu thì thành công đó nhưng chỉ được một lúc mà không được lâu dài.

Kết quả là hai ngày sau vẫn không ai thấy Thư Hân ra khỏi cửa. Và Tiểu Đường lại thường về nhà vào buổi trưa, điều mà cô chưa bao giờ làm trước đây.

-----

Thấm thoát mà mùa đông đã qua. Mùa xuân ấm áp cũng trôi qua nhanh chóng để chào đón một mùa hè nóng nực nhưng cũng rực lửa. Thư Hân không ngại lạnh và nàng lại ghét nhất thời tiết nóng bức.

Nàng khó chịu khi lúc nào cũng phải ngồi điều hòa làm khô da, ra ngoài một chút thì mồ hôi lại đầy người, rất bức bối.

Điều quan trọng nhất là mùa hè mặt trời thường lên sớm hơn mùa đông, điều đó khiến một người hay ngủ nướng như nàng khó chịu cực kì.

Nói là sau khi Thư Hân xuất viện thì hai người họ sẽ đi du lịch. Nhưng mà Tiểu Đường lại quá bận rộn với việc công ty. Thư Hân cũng chăm chỉ học hành để nhanh tiếp quản vị trí chủ tịch nên hai người có rất ít thời gian dành cho nhau, nói gì là đi du lịch.

Sáu tháng kể từ ngày nàng xuất viện. Tóc Thư Hân đã mọc ra dài hơn cả trước kia nhưng bây giờ Thư Hân lại muốn để kiểu tóc ngắn, cá tính và thời thượng hơn. Nó cũng hợp với mùa hè nóng bức này.

Vậy nên, ngồi trong salon tóc hơn bốn tiếng đồng hồ. Ngoài việc vừa nhàm chán, vừa để người ta vật lộn với mái tóc của mình thì cuối cùng Thư Hân cũng có một mái tóc ưng ý.

Nhìn bản thân trong gương, Thư Hân hết sức hài lòng với ngoại hình mới này của mình. Chưa bao giờ nàng thử nghiệm với tóc ngắn, bây giờ thử lại thấy sự "công khí ngời ngời" khiến nàng hết sức hài lòng.

Đã ba giờ chiều rồi, vì làm tóc mà cả bữa trưa Thư Hân cũng chưa ăn. Nàng cầm túi xách, bước lên chiếc xe quen thuộc của mình rồi đến thẳng J&J.

Bốn giờ sẽ có cuộc họp cổ đông để chính thức chuyển nhượng lại vị trí chủ tịch J&J cho Thư Hân. Nàng đến sớm, để bàn rõ kế hoạch với Tiểu Đường và ba nàng.

Sáu tháng mới quay lại công ty. Toà nhà J&J vẫn sừng sững như vậy. Hình như lớp sơn bên ngoài mới được đổi mới, nhìn J&J sáng mới như chính sự tươi mới của nàng lúc này.

Bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp tân vẫn là người cũ. Thư Hân gật đầu chào hỏi cô ấy sau đó tự nhiên mà bước vào thang máy dành cho lãnh đạo, đi lên tầng cao nhất.

Lâu rồi không thấy Thư Hân, nhan sắc của nàng ngày càng mặn mà thành thục, cộng thêm mái tóc ngắn cá tính năng động khiến Thư Hân càng trở nên hút mắt, không chỉ đối với nhân viên nam mà các nữ nhân viên cũng nhìn nàng không chớp mắt. Đến nỗi mà nàng bước vào thang máy lãnh đạo cũng không ai ngăn cản. Đúng rồi! Nàng là Triệu phu nhân, còn là con gái của chủ tịch Ngu. Ai mà dám ngăn cản nàng cơ chứ.

Thư Hân không những đi thẳng lên tầng cao nhất mà còn tự nhiên vào văn phòng của tổng giám đốc. Hai thư kí của Tiểu Đường cũng chỉ gật đầu chào hỏi chứ chẳng ai dám cản nàng.

Lúc trước, nghe tin nàng là người yêu của Tiểu Đường, bọn họ còn có một chút ghen tỵ lẫn tiếc nuối cho tổng giám đốc. Mà bây giờ, xuất thân của nàng, khí chất nữ vương trên người nàng khiến bọn họ chỉ có thể chậc lưỡi.

Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân đúng là trời sinh một cặp. Họ không thuộc về nhau thì chẳng có thể thuộc về ai được nữa.

Bước vào văn phòng Tiểu Đường. Nhìn cô vẫn đang bận rộn với văn kiện, đến ngẩng mặt lên nhìn nàng cũng khó khăn.

Thư Hân lắc đầu cười. Nàng bỏ túi xách xuống sô pha, vòng ra sau lưng cô, đưa thay ôm lấy cổ cô. Quan sát Tiểu Đường làm việc.

Ngay từ khi Thư Hân bước vào thì Tiểu Đường đã biết rồi. Chỉ là cô muốn xem xong văn kiện này rồi mới bàn với Thư Hân về cuộc họp sắp tới. Ai ngờ nàng lại vòng qua sau lưng cô. Sự thơm ngát quen thuộc của nàng bao quanh cô khiến cô thoải mái thở ra.

"Sao đến sớm vậy?"

Tiểu Đường đưa bàn tay trái không cầm bút nắm lấy bàn tay phải của nàng đang vòng qua cổ cô. Dịu dàng mà xoa lấy các ngón tay của nàng.

"Không có việc gì làm, đến xem chị làm việc không được sao?" Thư Hân dùng cái má bánh bao của mình cọ vào một bên mặt Tiểu Đường, làm giảm khả năng tập chung của cô lại.

Tiểu Đường buông bút xuông, gỡ tay Thư Hân ra sau đó xoay ghế lại đối mặt với nàng.

Cô ngỡ ngàng nhìn Thư Hân trong diện mạo mới. Nàng thật xinh đẹp. Cô hoàn toàn ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp mới lạ này của nàng.

Thư Hân phì cười trước cái nhìn của Tiểu Đường. Nàng không ngờ cô sẽ phản ứng lớn như vậy, mỉm cười xoa lấy mặt Tiểu Đường. Nàng tiến lại gần ngồi lên đùi cô.

"Sao? Nhìn đến ngốc rồi?"

Không thể nhịn nổi nữa, Tiểu Đường vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của nàng, đôi môi tìm đến đôi môi thơm ngát phía đối diện không ngừng đòi hỏi mật ngọt.

Lúc đầu là nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó là liều mạng triền miên.

Đến khi Thư Hân không thở nổi mà đẩy vai Tiểu Đường ra, cô mới tách ra khỏi môi nàng mà thở hổn hển.

Lâu lắm rồi Tiểu Đường mới mất khống chế mà lao vào nàng như vậy. Thư Hân mỉm cười đắc ý xoa khoé môi vẫn còn dính nước của Tiểu Đường.

"Em rất vui!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net