Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ôm quen thuộc, độ ấm quen thuộc khiến Thư Hân như muốn rơi nước mắt. Bao nhiêu uỷ khuất của nàng đều vì người trước mắt mà ra, bây giờ cũng chính cô là người đang an ủi nàng.

"Chị xin lỗi! Đừng nhúc nhích, để chị giải quyết." Tiểu Đường vuốt ve tấm lưng mỏng manh của nàng. Đều do cô, do cô mà ra hết. Cô đã quá xúc động mà làm điều dại dột rồi.

"Ngốc quá! Em có thể tự giải quyết, nếu vấn đề này mà em không giải quyết được thì còn nói gì đến thăng tiến chứ." Thư Hân nửa thật nửa đùa. Nàng tách khỏi cái ôm sau đó nắm tay Tiểu Đường đi đến trước mắt những nhân viên đang há hốc mồm vì kinh ngạc kia.

"Chào mọi người! Tôi là nhân viên mới của phòng kế hoạch." Điềm tĩnh, tự nhiên, tự tin. Đó là những điều có thể hình dung được ở Thư Hân lúc này.

"Xin giới thiệu, đây là bạn gái của tôi. Cô ấy cùng làm ở đây, mong mọi người giúp đỡ." Thư Hân hiển nhiên giới thiệu Tiểu Đường, nàng còn cố tình gạt bỏ một số tình tiết khiến ai cũng trợn mắt há miệng kinh ngạc.

"Bạn gái? Chị ấy? Tổng giám đốc?" Làm sao có thể, làm sao Thư Hân lại không biết Tiểu Đường chính là tổng giám đốc chứ? Ai cũng kinh ngạc nhìn, còn Tiểu Đường thì lại rất muốn cười. Cô gái của cô, rất trực tiếp, cũng rất thông minh.

"Triệu Tiểu Đường! Chị là tổng giám đốc của J&J sao?" Thư Hân giả bộ ngây thơ hỏi Tiểu Đường.

"Nhìn chị không giống sao?" Thư Hân đã muốn mở màn kịch, vậy cô sẽ cùng nàng diễn cho tốt.

"Không hề! Chị rất giống. Vậy cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tổng giám đốc của tôi trong thời gian qua." Thư Hân nói xong còn kèm động tác cúi đầu khiến Tiểu Đường không nhịn được mà bật cười, sau đó... một ánh mắt sắc lạnh của Thư Hân lướt qua khiến cô lại phải nín lại.

Câu "tổng giám đốc của tôi" Thư Hân nói thật tự nhiên, nhưng người nghe lại không tự nhiên chút nào. Họ cười trừ chào tạm biệt, sau đó xấu hổ mà cắm cúi đi thật ra. Tiểu Đường ở lại không nhịn được nữa mà ôm bụng cười một trận thật lớn.

"Vui lắm sao?"

"Vui chứ... haha... nữ cường nhân của tôi, hãy đến chà đạp tôi đi." Tiểu Đường vẫn không nhịn được mà bông đùa. Cứ tưởng cô phải lo lắng cho nàng nhiều lắm, xem ra bây giờ là thừa rồi. Thư Hân không khi dễ người ta đến chết cô đã cảm ơn ông trời lắm rồi, làm gì còn sợ nàng bị người khác ăn hiếp chứ.

"Ba hoa. Để về nhà em sẽ xử chị sau."

Thư Hân bỏ lại Tiểu Đường sau đó đi thẳng, Tiểu Đường vẫn không nhịn được nhìn theo bóng lưng của nàng. Thư Hân đã trưởng thành, trường thành một cách chắn chắn và cường thế. Tiểu Đường rất muốn mở tiệc ăn mừng sự kiện "trưởng thành của Thư Hân."

Quả nhiên, chuyện Thư Hân là bạn gái của tổng giám đốc nhanh chóng được lan truyền. Họ cứ tưởng đến tai chủ tịch thì Thư Hân sẽ bị đuổi việc hay đại khái là thế, ai lại đi làm ngày thứ hai đã công khai cho cả thiên hạ biết mình là người yêu của tổng giám đốc. Nhưng sự thật lại không như vậy, họ đợi một ngày chủ tịch vẫn không có phản ứng, Thư Hân vẫn luôn làm việc chăm chỉ và người bồn chồn lo lắng lại chính là những người loan tin. Tổng giám đốc mà biết là do bọn họ tung ra thì bọn họ sẽ bị đuổi việc mất.

Vậy là ngày làm việc thứ hai của Thư Hân cũng được coi là suôn sẻ, nếu mà Tiểu Đường không gieo một đống rắc rối cho nàng thì còn tốt hơn, nhưng bây giờ cũng tốt, ít ra nàng không phải dấu dấu diếm diếm, không lo sợ Tiểu Đường bị người khác cướp đi. Và nàng cũng nhận thấy rõ, mọi người đối xử với nàng cũng khác hơn rất nhiều.

Buổi chiều, khi tan sở Thư Hân quang minh chính đại bước lên xe ô tô của Tiểu Đường để về nhà. Tin đồn được tung ngay lập tức được xác thực "Ngu Thư Hân chính là bạn gái của tổng giám đốc."

Mọi việc thoải mái cũng không có nghĩa là Thư Hân sẽ thoải mái với Tiểu Đường. Vì sự bốc đồng và không hỏi ý kiến nàng trước của cô, Tiểu Đường bị cấm túc đến nhà Thư Hân một tháng. Dù có khóc lóc giả tội nghiệp hay van xin, cưỡng ép thì Thư Hân cũng không thoả hiệp.

Thôi! Triệu Tiểu Đường à! Tự làm tự chịu thôi.

Thư Hân cũng không có muốn làm vậy, nàng rất muốn được ôm Tiểu Đường ngủ, được cô nấu đồ ăn cho mình. Nhưng nếu không trừng phạt Tiểu Đường một chút, lần sau cô cứ coi nàng là con nít rồi tự quyết định như vậy, người bị tức chết sẽ chính là nàng.

Tiểu Đường ai oán cũng không thể làm gì, chỉ có thể về nhà tự kiểm điểm. Cố gắng ăn chay một tháng thôi. Cũng may, tối hôm qua đã ăn đủ no cho một tháng này, cô sẽ chịu được thôi.

-----

"Hứa Giai Kỳ! Cậu đứng lại đó cho tớ!" Ở một cửa hàng bách hoá quen thuộc, nhị tiểu thư nhà họ Ngu lớn tiếng gọi cô gái chân dài kia lại.

"Không phải cậu muốn nó sao? Ở lại với nó đi." Cô gái kia cũng không vừa, cô không quay đầu lại mà bước đi một mạch.

"Cậu! Hứa Giai Kỳ..."

Âm thanh đã có chút nghẹn ngào, nghe như Tuyết Nhi sắp khóc đến nơi rồi. Dù rất muốn tỏ ra tức giận nhưng Giai Kỳ không thể làm gì khác ngoài quay lại dỗ dành cô nàng tiểu thư của mình.

Giai Kỳ bước lên, ôm lấy Tuyết Nhi sau đó nhẹ giọng dỗ dành.

"Đi đi! Cậu đi luôn đi!" Tuyết Nhi lắc đầu, em liên tục muốn thoát ra khỏi cái ôm của Giai Kỳ.

"Cũng tại cậu, ai bảo chỉ mải ngắm cái đồ vô tri vô giác đó mà bỏ rơi mình." Giai Kỳ phồng má trẻ con, Tuyết Nhi đang khóc cũng phải bật cười. Hoá ra Giai Kỳ đi ghen với cái vật vô tri vô giác kia.

"Người ta đang đợi cậu mua tặng đó đồ ngốc ạ."

"Nhưng mà... nó..."

"Không sao! Chỉ cần cậu đứng ra mua tặng cho mình, mình sẽ là người trả tiền." Dù chỉ mới yêu nhau chưa được bao lâu nhưng Tuyết Nhi lại biết rõ hoàn cảnh gia đình của Giai Kỳ. Giai Kỳ chỉ là du học sinh, để trang trải học phí và tiền sinh hoạt, Giai Kỳ đã rất vất vả. Là người yêu, Tuyết Nhi luôn thông cảm và dành trọn mọi yêu thương cho Giai Kỳ. Nhưng em cũng là con gái, cũng muốn người yêu mua những thứ mình thích tặng cho mình, mặc dù những cái đó đều là Tuyết Nhi tự trả tiền, hoặc có những thứ Giai Kỳ sẽ tự bỏ ra một số tiền mình đã để làm thêm để mua tặng Tuyết Nhi. Mọi cái Tuyết Nhi đều trân trọng, chỉ cần nó xuất phát từ Giai Kỳ.

"Ngốc quá! Ai lại muốn mua đồ cho bạn gái mà để bạn gái trả tiền đâu. Đợi mình thêm một thời gian nữa, nhất định cậu muốn cái gì mình cũng đều mua cho cậu." Giai Kỳ vuốt tóc Thư Hân an ủi.

"Nhưng mà... mình thật sự thích cái đó. Hay là... vì cậu cũng là bạn gái của mình, mình mua nó tặng cho cậu có được không? Cậu đeo cũng như mình đeo thôi, không có gì khác biệt."

"Tiểu Tuyết ah..." Giai Kỳ thật cảm động muốn chết. Không biết cô đã tu được cái gì mà gặp được một cô người yêu vừa tâm lý, lại rất hay làm nũng này.

"Ừm! Hai đứa có thể đừng coi đây là nhà mình mà thể hiện tình cảm hay không?" Âm thanh quen thuộc vang lên, Tiểu Đường đã đứng nhịn một lúc rồi. Cô tính để hai đứa nhỏ hòa thuận rồi mới lên tiếng, ai ngờ hai đứa lại diễn màn tình cảm sướt mướt cho cả trung tâm đều xem.

"Chị Đường!" Nghe được âm thanh quen thuộc, Tuyết Nhi thoát khỏi cái ôm sau đó chào hỏi Tiểu Đường.

"Em... chào chị." Giai Kỳ ấp úng. Đây có lẽ là người thân của Tuyết Nhi, Giai Kỳ chưa từng gặp người nhà của Tuyết Nhi, hai người mới thể hiện một màn tình cảm như vậy. Chị ấy có vì vậy mà có ấn tượng không tốt về Giai Kỳ hay không đây?

"Chào em! Em là bạn gái của Tiểu Tuyết sao? Chị là Triệu Tiểu Đường, rất vui được biết em." Tiểu Đường nở nụ cười xã giao đặc trưng, nụ cười không quá lạnh nhưng lại khiến Giai Kỳ rùng mình.

"Đừng làm cái bản mặt y hệt chị Hân nhà em như vậy. Đừng dọa Giai Kỳ của em." Tuyết Nhi đứng lên chắn trước mặt Giai Kỳ. Tiểu Đường là doanh nhân, không ít thì nhiều cô cũng trưởng thành và có khí chất hơn người thường. Giai Kỳ chỉ là một sinh viên đại học giống như em, hơn nữa cậu ấy còn đang mặc cảm. Không nghi ngờ Tiểu Đường sẽ dọa Giai Kỳ sợ mất.

"Chị không có ý gì. Mà bây giờ hai đứa không đi học sao? Sao lại ở đây?" Tiểu Đường ngó một vòng hoàn cảnh xung quanh sau đó lên tiếng.

"Tụi em được nghỉ hôm nay. Còn chị thì sao? Chị Hân đâu?"

"Haiz... chị Hân của em ấ, em ấy giận chị gần một tháng nay rồi, chị đang đi tìm mua một cái gì đó để dỗ ngọt em ấy đây." Gương mặt thành thục của Tiểu Đường ngay lập tức xìu xuống khi nghĩ đến Thư Hân. Thật khổ tâm với con mèo nhỏ mạnh mẽ đó mà.

"Vậy em có ý này cho chị." Tuyết Nhi vui vẻ lôi kéo Tiểu Đường đến chiếc bàn mà em để ý nãy giờ, ngay sau đó lấy ra chiếc lắc tay xinh đẹp mà em đang đòi Giai Kỳ mua tặng mình.

"Rất đẹp! Hẳn là em đã chọn rất lâu đi." Tiểu Đường ném một ánh mắt nghi ngờ cho Tuyết Nhi, ngay sau đó nhìn Giai Kỳ phía sau em khiến Giai Kỳ lại rùng mình lần nữa.

"Đúng vậy. Em nghĩ nó rất hợp với mọi cô gái, nhất là những sinh viên đầy tuổi xuân như em."

"Ý gì đây nhị tiểu thư?" Tiểu Đường đã quá quen với tính cách chị em nhà này. Cái gì không có lợi, họ sẽ không làm đâu.

"Chị mua tặng em và Giai Kỳ mỗi người một chiếc vòng tay này, sau đó em giúp chị nói vài lời với chị Hân." Câu nói tự nhiên của Tuyết Nhi khiến Giai Kỳ há hốc miệng, còn Tiểu Đường không nhịn được nữa mà bật cười.

"Em tính toán chu toàn lắm. Nhưng mà chị vẫn cần một món quà để tặng cho Thư Hân. Hay là em nhường nó cho chị đi."

"Không được! Vậy chị chọn cái khác đi, em sẽ tự mua." Tuyết Nhi ngay lập tức đoạt lại chiếc vòng trong tay Tiểu Đường.

"Haha... Khổng Tuyết Nhi! Em cũng thật là..." Nhìn Tuyết Nhi như vậy, Tiểu Đường lại có phần nhớ Thư Hân rồi.

"Được rồi! Chị sẽ mua tặng hai đứa xem như là quà lần đầu gặp mặt Giai Kỳ. Còn em... giúp chị chọn một món quà khác coi như cảm ơn chị đi." Tiểu Đường cười lắc đầu, cô cầm hai chiếc lắc ra thanh toán còn Tuyết Nhi lại cười tươi vui vẻ phía sau lưng.

"Mình... lần đầu gặp mặt lại để chị ấy mua quà tặng chúng ta sao?" Giai Kỳ có phần ấp úng. Hành động của Tuyết Nhi thật khiến Giai Kỳ chưa thể tiếp thu.

"Không sao! Chúng ta sẽ dùng hình thức khác để đáp lại. Bây giờ thì giúp mình tìm một món quà khác nào. Chúng ta phải chọn được món quà phù hợp cho chị gái của mình, nếu không chị Đường sẽ hối hận vì sẽ tặng quà cho chúng ta mất."

Chị em nhà họ Ngu, một người lạnh lùng, một người ấm áp, một người ổn trọng, một người vui vẻ. Điều họ giống nhau duy nhất đó chính là làm cho người yêu mình phải đau đầu rất nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net